Phản Diện Siêu Cấp

Chương 504: Phượng Sí Bát Trảm Đao

 
 
 
Một đạo vết đao sáng lên từ trên mi tâm của Trần Khuynh Địch, một giây sau, ý thức của hắn liền rơi vào trong bóng tối, mà gần như đồng thời…
Ánh sáng năm màu ở bên trên Phượng Sí Bát Trảm Đao tan biến toàn bộ, tử khí màu xám rơi lên trên thân đao, ngay cả phong mang sắc bén cũng đều bị ăn mòn, cuối cùng ăn mòn toàn bộ thân đao, chuôi đạo đủ để bổ ra thiên địa, ở dưới sự ăn mòn của tử khí màu xám triệt để mục nát, lặng yên nứt gãy ở dưới một làn gió nhẹ.
Nhưng mà cuối cùng...Tần Kiền Hoàng vẫn còn sống!
Ở dưới tình huống Long Ngạo Thiên cùng với Thái Tử Hoành Xương trọng thương ngã gục, Huyền Lưu Ly cùng với Trương Chính Nhất bị trọng thương, Tần Kiền Hoàng cuối cùng cũng đã cản lại được một đòn liều chết của Trần Khuynh Địch!
Hơn nữa ở dưới sự gia trì của lực lượng thiêu đốt tinh huyết Phượng Hoàng, không qua bao lâu nữa nàng liền có thể Niết Bàn Trọng Sinh, rất nhanh liền khôi phục đến trạng thái đỉnh phong! Đây chính là chỗ đáng sợ của huyết mạch Phượng Hoàng!
Không tồi!
Ý niệm tới đây, Tần Kiền Hoàng rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng nở ra một nụ cười.
Chỉ cần qua mười giây nữa, nàng liền có thể khôi phục..
Phốc phốc! Không đợi Tần Kiền Hoàng nghĩ xong, ở trên ngực liền truyền đến một cỗ đau nhói kịch liệt, trực tiếp cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
Tần Kiền Hoàng: "? ??"
Khó khăn quay đầu lại, Tần Kiền Hoàng nhìn về phía sau lưng mình, thân thể nguyên bản đang không ngừng niết bàn hồi phục bởi vì một đao kia cũng trực tiếp bị cắt đứt khôi phục.
Mà ở phía sau của nàng, chính là Dương Xuân đang đỏ mắt, vô cùng phẫn hận nhìn nàng.
"Ngươi là…?"
"Đi chết đi!"
Một giây sau, Trần Tiêm Tiêm liền xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Tần Kiền Hoàng, Phật Đà Trấn Ma Đồ lại hiện ra, từ trên trời giáng xuống đập vào đỉnh đầu của Tần Kiền Hoàng, Tần Kiền Hoàng giãy dụa muốn bộc phát ra lực lượng còn lại trong cơ thể, nhưng lại thấy được một đôi mắt quỷ mị ở trước mặt, trong nháy mắt vậy mà lại bị tước đoạt tâm thần.
"Thất Đại Nghịch Diệt Thiên Tuyệt Địa, Nhiếp Hồn Đoạt Phách!"
Không có bất kỳ sự chần chờ nào, ý thức của Tần Kiền Hoàng cũng nối bước theo gót của Trần Khuynh Địch, rơi vào bên trong một mảng bóng tối.
Thở ra một hơi, Dương Xuân tiện tay hất Đông Hoàng Đao trong tay lên, thi thể của Tần Kiền Hoàng tự nhiên cũng bay ra ngoài, vào lúc rơi trên mặt đất đã bắt đầu dần dần phân giải, hóa thành thiên địa nguyên khí trở về bí cảnh.
Chỉ là sau khi làm xong tất cả những thứ này ở trên mặt của Dương Xuân cũng không lộ ra thần sắc mừng rỡ, trái lại còn tràn đầy nộ khí, trong hai mắt tràn đầy sự phẫn hận.
Mà ở phía đối diện, Trần Tiêm Tiêm vừa mới đánh cho Tần Kiền Hoàng một kích trí mạng, còn có Lạc Tương Tư sáng tạo ra cái cơ hội này, hai người đồng dạng cũng đều lộ ra sắc mặt âm trầm, nhất là sau khi nhìn thấy "thi thể" Trần Khuynh Địch đã trở thành hai nửa, đang dần dần phân giải, sắc mặt của ba người lại trở nên càng kém.
"Đáng chết."
"Không sao cả, ở trong toà bí cảnh này là sẽ không chân chính tử vong."
"Đúng, là sẽ không thực sự chết đi!"
Chúng nữ thấp giọng lẩm bẩm nói, giống như là đang xác nhận cái gì đó, lại phảng phất như là đang nhấn mạnh cái gì đó.
Trên thực tế, vào thời điểm lúc đầu Trần Khuynh Địch bị năm người Tần Kiền Hoàng vây công, các nàng Dương Xuân liền muốn xông ra, ba người các nàng hợp lực với nhau là vẫn rất có lòng tin có thể ngăn lại một vị, để cho sư huynh có chỗ trống phát huy, nhưng các nàng còn chưa thực hiện ý nghĩ của mình…
Trần Khuynh Địch đã liều mạng, hơn nữa còn là liều mạng không thể nghịch chuyển.
Sau khi phát giác ra được điểm này, tiểu Yêu liền lập tức lên tiếng ngăn cản ba người Dương Xuân: "Này! Mau dừng lại cho ta!"
"Ngươi nói cái gì, sư huynh đang bị người ta vậy công đó? !"
"Chính là như vậy, cho nên hiện tại các ngươi không thể lao ra!"
Yêu khí lượn vòng quanh người của Tiểu Yêu, trực tiếp ngăn cản ở trước mặt của ba người Dương Xuân: "Hãy ngẩng đầu lên mà nhìn một chút a! Dương Xuân ngươi còn chưa nhìn ra hay sao? Vị đại ca ca của ngươi đã bắt đầu liều mạng! Hơn nữa còn là liều mạng hoàn toàn không lưu lại bất kỳ một đường lui nào, hẳn là không qua bao lâu nữa sẽ phải chết!"
"Chết?"
"Không có đường lui, không qua bao lâu nữa...sẽ chết?"
"Sư huynh sắp chết...?"
Vừa dứt lời, ba người Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư gần như đồng thời rơi vào bên trong sự trì trệ, ánh mắt trở nên trống rỗng, trong nháy mắt hoàn toàn mất đi khống chế đối với khí tức Hợp Đạo Tôn Giả của bản thân, mắt thấy là đã sắp triệt để bộc phát, tiểu Yêu thấy vậy khóe mắt liền giật giật, vội vàng lớn tiếng nói: "Không phải là chết thật sự!"
"Các ngươi đã quên rồi sao? Ở trong toà bí cảnh này cũng sẽ không chân chính tử vong! Gặp quỷ, ba người các ngươi đều là kẻ điên hay sao!"
"A, đúng rồi."
"Sẽ không chết thật sự."
Lời nói của tiểu Yêu rõ ràng đã tạo ra hiệu tủa, khí tức cơ hồ muốn triệt để bùng nổ ở trên người của ba nữ rốt cục đã ổn định trở lại, ánh mắt cũng đều khôi phục lại sự linh động, nhao nhao mang theo nghi ngờ mà nhìn tiểu Yêu, mà tiểu Yêu vào lúc này thì đang nhìn mái tóc hoa râm của Trần Khuynh Địch, ở trong ánh mắt ẩn hàm sự kính nể.
"Chuyện này còn phải nói hay sao?"
"Đại ca ca của ngươi liều mạng như vậy, khẳng định là chỉ có một cái nguyên nhân..."
"Đó chính là vì các ngươi a!"
Trong cái chớp nhoáng này, phảng phất như có một tia điện hiện lên, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, còn có Lạc Tương Tư đều lộ ra thần sắc giật mình hiểu ra.
"Nói đến cùng, ở nơi này đại ca ca của ngươi cũng là người có thực mạnh nhất, cũng chỉ có tên lỗ mũi trâu Đạo Môn kia là có thể đánh ngang tay với hắn, lấy thực lực của hắn căn bản là cũng không cần phải liều mạng, hoàn toàn có thể tiến hành đánh du kích, vừa đánh vừa lui tìm kiếm cơ hội là sự tình dễ như trở bàn tay."
"Nhưng hắn cũng không làm như thế, các ngươi cho rằng đó là vì cái gì?"
Trần Tiêm Tiêm lộ ra sắc mặt phức tạp, nói khẽ: " Vì...chúng ta?"
"Đúng là như thế!" Thần sắc của Tiểu Yêu trở nên nghiêm túc, gằn từng chữ nói ra: "Hắn có thể vừa đánh vừa lui, nhưng mà các ngươi thì lại không làm được, cho nên Dương Xuân, đại ca ca của ngươi, Trần Khuynh Địch hắn đã lựa chọn liều mạng!"
"Hơn nữa còn là tử chiến không tiếc bất cứ giá nào! Hắn không chỉ muốn liều mạng, hơn nữa còn phải dùng hết toàn lực để trọng thương tất cả các địch thủ, sáng tạo cơ hội cho các ngươi!"
"Sáng tạo cơ hội...?"
"Không sai! Chớ quên, các ngươi mặc dù còn chưa phải là Võ Đạo Tông Sư, nhưng ba vị Hợp Đạo Tôn Giả, cũng có năng lực chiến đấu không yếu, ta tin rằng ý nghĩ của Trần Khuynh Địch, hẳn là sẽ trọng thương năm người vây công hắn, sau đó sẽ do các ngươi tới quyết định thắng bại! Đây là sự tín nhiệm của hắn đối với các ngươi a!"
"Chẳng lẽ các ngươi muốn cô phụ tín nhiệm của hắn, lao ra chịu chết không có ý nghĩa vào cái thời điểm này hay sao?"
Tiểu Yêu vừa dứt lời, Trần Khuynh Địch liền ra quyền.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận