Phản Diện Siêu Cấp

Chương 512: Ám hiệu

 
 
 
"Ngươi có biết không?"
Thanh âm của Thánh Thượng Đại Càn trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Trần Khuynh Địch, đồng thời có một cỗ khí tức giống như gió bão gào thét mà ra từ trên người của hắn, phảng phất như có vạn tòa đại sơn đặt ở trên người của tất cả mọi người, trực tiếp ép tới Trần Khuynh Địch, khiến cho Trần Khuynh Địch ngay cả một câu cũng đều không nói ra được, mà ba nữ Dương Xuân ở phía sau Trần Khuynh Địch càng là lộ ra sắc mặt tái nhợt.
"Sự tình mà trẫm thích làm nhất, chính là nói không đối với những kẻ tự cho là có thể cự tuyệt trẫm!"
Khuynh Địch: "? ??"
Vừa dứt lời, một giây sau thanh âm của Thánh Thượng Đại Càn liền truyền ra từ bên trong Vị Ương Cung, mang theo uy nghiêm không thể khiêu chiến, vang dội ở trong toàn bộ Thành Thượng Kinh: "Hôm nay, trẫm sắc phong cho Thuần Dương Cung Trần Khuynh Địch đảm nhiệm vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, khâm thử!"
Từ giờ khắc này, toàn bộ thiên hạ đều biết Trần Khuynh Địch đã trở thành Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ đời thứ nhất, hơn nữa còn không phải là thông qua thánh chỉ sắc phong, mà là do Thánh Thượng Đại Càn tự mình sắc phong. Nói một cách khác, nếu như Trần Khuynh Địch còn cự tuyệt ở dưới loại tình huống này, chẳng khác nào là đánh vào mặt của Thánh Thượng Đại Càn.
Mà đánh mặt của Thánh Thượng Đại Càn, cũng đừng trách là hắn sẽ đến thăm nhà của ngươi.
Ai có thể chịu đựng được!
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này, chuyện này...ngươi..."
Thánh Thượng Đại Càn trừng mắt nhìn về phía Trần Khuynh Địch.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Trần Khuynh Địch đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Thiên vương cái địa hổ!"
Thánh Thượng Đại Càn kinh ngạc: "Bảo tháp trấn hà yêu?"
(*Thiên vương cái địa hổ– trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, ở Việt Nam có tên là Rừng Thẳm Tuyết Dày và "bảo tháp trấn hà yêu" – là ám hiệu gặp mặt, đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi "Thiên vương cái địa hổ?", Dương Tử Vinh sẽ đáp là "Bảo tháp trấn hà yêu".)
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Không thể nghi ngờ! Tên gia hỏa này tuyệt đối cũng là người xuyên việt! Gặp quỷ, vốn là đến từ cùng một nơi, người xuyên việt cần gì phải khó xử người xuyên việt a.
"Hảo huynh đệ! Không ngờ được chúng ta thế mà có thể..."
"Xéo đi!"
Trần Khuynh Địch còn chưa nói hết lời, Thánh Thượng Đại Càn liền vung tay lên, hoàn toàn không có ý tứ muốn nói chuyện với Trần Khuynh Địch, trực tiếp đuổi hắn cùng với ba nữ Dương Xuân ra ngoài Vị Ương Cung, chỉ để lại một câu nói mịt mờ dư âm.
"Trẫm liền giao Cẩm Y Vệ cho ngươi, ngươi làm thế nào thì trẫm cũng sẽ không hỏi đến."
"Mặt khác, trẫm tặng ngươi một câu, cái tên đần Ninh Tam Kiếm kia sẽ không bảo vệ Thuần Dương Cung được bao lâu nữa."
"Hãy lên kế hoạch càng sớm càng tốt."
---
Tâm tình của Tiểu Yêu bây giờ là rất khẩn trương.
"Không nên trách ta…"
Để cho mấy người Trần Khuynh Địch thay thế nàng đi gặp Thánh Thượng Đại Càn, là yêu cầu của nàng.
Nói cho cùng vẫn là bởi vì tiểu Yêu sợ a! Gặp quỷ, người khác không rõ ràng, nàng còn có thể không biết chỗ kinh khủng của Thánh Thượng Đại Càn hay sao?
Yêu tộc, ở trong đại thế giới Trung Thổ bây giờ đã là một cái chủng tộc sắp bị tuyệt diệt, chỉ có ở Nam Cương là sẽ còn ngẫu nhiên xuất hiện dấu vết của Yêu Tộc, nhưng những Yêu tộc này đều là lão bất tử sống từ thời đại Thượng Cổ, thuộc về lão ngoan đồng, nương tựa theo tuổi thọ lâu dài của yêu thú, không biết đã sống được qua bao nhiêu năm.
Chỉ có tiểu Yêu là một cái ngoại lệ, nàng là vào thời kì cuối của thời đại Thượng Cổ mới bắt đầu thai nghén, hơn nữa chỉ mới chính thức ra đời vào mấy chục năm gần đây. Kỳ thật nếu dựa theo sự phát triển bình thường, nàng hẳn là còn phải mất hơn 100 nữa mới có thể chính thức ra đời, nhưng trong khi đang thai nghén, nàng đã bị phát hiện ra ngoài ý muốn vào thời điểm Thánh Thượng Đại Càn mang theo Hoàng Hậu ra ngoài hưởng tuần trăng mật…
Kết quả tự nhiên là không cần phải nói nhiều.
Thai nghén thất bại nửa đường, tiểu Yêu bị ép xuất thế sớm, còn rơi vào trong thiên lao Đại Càn, nếu như không phải tiểu Yêu thông minh lanh lợi, nói không chừng sẽ phải sống hết đời ở thiên lao.
Vì vậy đối với nam nhân đáng sợ kia, tiểu Yêu vẫn một mực là ôm bóng ma tâm lý, ở trong lòng của nàng, Thánh Thượng Đại Càn vẫn luôn là vị địch nhân đáng sợ thứ hai.
Nhân tiện nhắc tới, vị địch nhân đáng sợ thứ nhất là vị Đại Càn Hoàng Hậu kia.
"Không có chuyện gì, ở phía sau mấy người Trần Khuynh Địch nói thế nào thì cũng có Ninh Thiên Cơ bảo bọc, chắc chắn là sẽ không có việc gì, bất quá vẫn là rất ngạc nhiên a..."
Tiểu Yêu ngưng thần tĩnh khí, sau khi có nhục thân Yêu Tộc liền có thể thi triển ra rất nhiều thiên phú, đôi mắt mèo màu xanh thẳm hơi hơi lấp lóe, cảnh tượng ở phương hướng Vị Ương Cung nhất thời liền rơi vào trong tầm mắt của nàng.
Cửa chính Vị Ương Cung mở ra ầm ầm, sau đó thân ảnh của bốn người Trần Khuynh Địch, Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm liền phảng phất như bị người ta ném ra vậy, hơn nữa còn giống như là cố ý, trực tiếp bay ra khỏi hoàng cung, ném về phía phương hướng của tiểu Yêu, cuối cùng liền chật vật ngã ngồi ở trước mặt của tiểu Yêu.
Rất tốt, ta đã biết được tình huống đại khái.
Tiểu Yêu quyết đoán quay người, nói: "Cáo từ!"
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Trần Khuynh Địch tỉnh lại đầu tiên liền trực tiếp bắt lấy thân thể mèo mập mạp của tiểu Yêu, dùng sức bóp, tiểu Yêu lập tức phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, hoàn toàn bất đồng với sự thục nữ lúc trước.
"Á á á á!"
"Phi lễ! Ở giữa ban ngày ban mặt, có người phi lễ a!"
"Bớt nói nhảm!" Trần Khuynh Địch khinh thường nói: "Yêu tộc thì có cái gì mà phi lễ với không phi lễ, nghiêm ngặt mà nói bây giờ ngươi còn đang ở trong hình dạng đen thùi lùi đây."
"Nói năng bậy bạ! Không thấy được một thân lông trắng xinh đẹp của ta hay sao?"
"Ha ha." Trần Khuynh Địch cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì ngươi cũng không phải là loã thể? Nếu không phải, vậy thì ta cũng không được tính là phi lễ, nói đi, vì sao ngươi có thể đánh thắng, còn đổ lên trên đầu của ta!"
Mặc dù mục đích lúc đầu của Trần Khuynh Địch là ôm chặt đùi của tiểu Yêu, nhưng đả kích to lớn trở thành Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ không hiểu ra sao đã khiến cho hắn trực tiếp vứt bỏ mục đích lúc đầu, nói đùa, nói đến cùng tên gia hỏa này không phải cũng là ôm bắp đùi của nhân vật chính hay sao, tất cả mọi người cũng đều là đồng nghiệp, ai sợ ai chứ!
"Ta cũng không phải là cố ý..." Tiểu Yêu ủy khuất lắp bắp nói, dùng khuôn mặt mèo khả ái hướng về phía ba nữ Dương Xuân, mắt mèo sáng chói như bảo thạch dùng sức chớp chớp.
"Sư huynh!"
"Tiểu Yêu nói thế nào cũng là nữ hài tử a!"
"Quá thô lỗ!"
Hiệu quả là rất tốt!
An an ổn ổn ở trong ngực của Dương Xuân, tiểu Yêu thoải mái dựa vào bộ ngực bằng phẳng của Dương Xuân: Làm tốt lắm Dương Xuân, không uổng công ta một mực giúp ngươi cho đến bây giờ!
"Thật là, sư huynh cũng có lúc chính là như vậy."
"Không hiểu tâm tư của con gái."
"Đúng thế, đúng thế..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Ách, là ảo giác của mình sao, có cảm giác độ thiện cảm mà mình thật vất vả mới đạt được đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được giảm xuống không ít.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận