Phản Diện Siêu Cấp

Chương 566: Càn rỡ

 
 
 
"Bản hầu lại trở về rồi! !! !"
Ở bên trong bọt biển, một đạo thân ảnh khôi ngô khoác giáp vàng, đầu đội vương miện, ngồi ở trên một thớt long mã, xách một cán Phượng Sí Lưu Kim Kiện, phảng phất như một vị mãnh tướng tuyệt thế, trong lúc hít thở, thiên địa nguyên khí cũng đều hô ứng theo, huyễn hóa ra vô số binh tướng đang hò hét, bộc phát ra thanh thế kinh thiên động địa.
Đó chính là Khương Hằng!
Khương Hằng hiện tại cảm thấy bản thân chính là chân mệnh thiên tử xuất phát từ nội tâm! Trước đó mặc dù hắn cũng rất có tự tin, nhưng sau khi tao ngộ mấy lần đại bại liên tiếp, cho dù là hắn lại coi trời bằng vung như thế nào, cũng không khỏi sinh ra mấy phần hoài nghi đối với bản thân.
Nhưng mà bây giờ hắn phát hiện ra bản thân thật sự là quá ngây thơ rồi! Ý chí cũng quá không kiên định! Tại sao lại có thể hoài nghi thân phận chân mệnh thiên tử của bản thân đây!
Lần này ở Đào Hoa Đảo, hắn chiếm được kỳ ngộ có thể xưng là lớn nhất đời này, vị lão nhân kỳ quái ở Đào Hoa Đảo kia không chỉ giúp hắn dịch cân tẩy tủy, khiến cho hắn thành công thoát thai hoán cốt, còn truyền thụ cho hắn võ công chí cường, đưa cho hắn một cán Thần Binh vô song còn có một thớt Long Mã, lại tự tay đưa hắn trở về cái thế giới này.
Còn có loại khí vận nào lớn hơn so với chuyện này hay sao? !
Khương Hằng thân làm An Quốc Hầu Đại Càn, tự nhiên là cũng có hiểu biết đối với Đào Hoa Đảo, đây chính là Chí Tôn Đông Hải trong truyền thuyết, chủ nhân của Đào Hoa Đảo hoàn toàn xứng đáng là võ giả đệ nhất Đông Hải, bây giờ mình được hắn coi trọng, có một cái chỗ dựa như vậy, về sau còn không phải là có thể tung hoành thiên hạ?
"Ha ha ha ha ha!"
"Hôm nay bản hầu sẽ trở về Trung Nguyên, đặt vững địa vị người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ ở Trung Nguyên!"
Khương Hằng quả thực là cực kỳ tự tin! Muốn hỏi tại sao ư, tại vì hắn đã đột phá, trở thành Võ Đạo Tông Sư! Là cảnh giới Vạn Pháp Quy Nhất mà ngàn vạn võ giả đang theo đuổi, ở trong mắt của Khương Hằng lại quả thực là cực kỳ dễ dàng, không phí bao nhiêu khí lực liền có thể thành công đạp phá, hơn nữa sau khi ổn định cảnh giới còn đã đi được rất xa, ở trong ba đại cửa ải khó khăn của Võ Đạo Tông Sư, hắn đã tiếp cận với Nguyên Khí Quan.
Còn có ai có thể đột phá nhanh hơn bản hầu? !
Ở dưới sự đắc chí vừa lòng, Khương Hằng tự nhiên cũng lười che giấu khí tức của bản thân, giết một đường từ Đông Hải tới bờ biển Đông Lai Đạo, ở ven đường cũng không phải là không gặp phải võ giả Đông Hải, nhưng đều bị hắn đánh cho chạy trối chết, căn bản là không có một ai có thể địch nổi hắn! Mà mắt thấy đã sắp trở về Trung Nguyên, Khương Hằng càng là hưng phấn mà thét dài một tiếng: "Bản hầu lại trở về rồi!"
"Ầm ầm!"
Lời còn chưa dứt, thân hình của Khương Hằng liền dừng lại.
Khí thế vốn dĩ lên như diều gặp gió, không có điểm cuối lại phảng phất như dòng nước xiết đụng vào con đê vậy, lập tức bị kẹt, cúi đầu nhìn xuống, lúc này Khương Hằng mới phát hiện ra ở phía trước dường như có bốn bóng người đang tản khí tức ra chặn hắn lại.
Khương Hằng: "? ??"
"Chuyện gì đang xảy ra? Ta cường hãn đến như vậy, lại còn có người dám sờ mông cọp, muốn phân cao thấp cùng với ta?"
"Các ngươi là ai?"
Ghìm lại long mã, Khương Hằng giống như là chẳng muốn nhìn bốn người ở phía dưới, ngẩng cao đầu, hận không thể dùng lỗ mũi để nhìn người vậy, cán Phượng Sí Lưu Kim Uyên hơi rung động, phảng phất như có hư ảnh Phượng Hoàng lưu chuyển ở phía sau lưng hắn, mặc một thân giáp vàng, đầu đội vương miện cao chót vót, lộ ra bộ dáng một vị tướng quân! !!
Đổi thành người bình thường, đối mặt với Khương Hằng khí thế bá vương không ai bì nổi này, chỉ sợ là đã sớm cúi đầu cung kính, đáng tiếc là vận khí của hắn cũng không quá tốt.
"Người này nhìn có vẻ hơi quen mắt a."
"Luôn cảm thấy giống như là vừa đánh qua cách đây không lâu..."
"Trùng hợp như vậy sao, ta cũng cảm thấy người này nhìn rất quen mắt."
"Nhắc đến, lúc trước ở Thành Thượng Kinh giống như là..."
Sau khi nghe thấy bốn giọng nói quen thuộc đến cực điểm truyền đến từ phía dưới, Khương Hằng vốn dĩ đang đắm chìm trong trạng thái "ta đã vô địch thiên hạ" lập tức giật mình một cái, đột nhiên lấy lại tinh thần, cái bộ dáng cao ngạo kia liền biến mất trong nháy mắt, thay vào đó thì là một cỗ kích động cùng với lửa giận khó có thể nói ra.
"Là ngươi, không đúng, là ngươi...còn có ngươi...lại còn có ngươi? !"
Ánh mắt của Khương Hằng đầu tiên là rơi vào trên người của Lạc Tương Tư cùng với Trần Tiêm Tiêm, chợt xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người của Dương Xuân, cuối cùng mới thả lên trên người của Doanh Phượng Tiên.
"Ha ha."
"Ha ha ha ha ha! Quả nhiên là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công!"
"Ngày xưa bản hầu tao ngộ ba lần ngăn trở, hôm nay tu vi của bản hầu tiến nhanh, đã trở thành vô địch trong cùng thế hệ, liền gặp được địch nhân ngăn trở bản hầu ngày xưa, xem ra là trời cao cũng muốn để cho bản hầu rửa sạch nhục nhã, từ đó rõ ràng võ đạo, nâng cao một bước ở bên trên con đường tu luyện!"
Bốn nữ: "Ồ!"
Sau khi Khương Hằng nói một tràng luyên thuyên bất tuyệt, rốt cục cũng khiến cho bốn nữ nhớ tới kẻ đang khoác lác ở trước mặt là ai.
"Đây không phải là An Quốc Hầu hay sao?"
"Ngươi thế mà chưa chết à?"
"Là kẻ ngớ ngẩn muốn đoạt Tạo Hóa Viêm của ta lúc trước."
"Thì ra là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia."
Nghe lời đánh giá của bốn nữ, khóe mắt của Khương Hằng hơi hơi nhảy một cái, hai mắt nổi lên một tia đỏ như máu, nếu như là vào trước kia, hắn có lẽ sẽ còn cảm thán vì mỹ mạo của bốn nữ, thậm chí là ngay cả loại chuyện cầu hôn ở trước mặt mọi người cũng không phải là không làm được, nhưng mà bây giờ hắn đã không nghĩ như vậy, bây giờ hắn muốn khiến cho bốn nữ tử cuồng vọng này cảm thấy hối hận!
"Xem ra là bản hầu vẫn đã quá phóng túng đối với các ngươi, trải qua mấy lần mưu lợi đánh bại bản hầu, liền thật sự cho rằng là có thể chống lại cùng với bản hầu hay sao? Khí vận của bản hầu căn bản cũng không phải là các ngươi có thể sánh ngang!"
"Hôm nay bản hầu sẽ chế trụ toàn bộ các ngươi! Sau đó lại đi đến Đông Lai Đạo tiêu diệt Trần Khuynh Địch, trở thành cường giả trẻ tuổi đệ nhất Trung Nguyên danh xứng với thực, tin rằng đến lúc đó triều đình cũng sẽ che chở cho bản hầu, coi như là Ninh Thiên Cơ, cũng đừng hòng động thủ đối với bản hầu, về phần sau đó...hừ hừ hừ!"
"Ai giết ai còn chưa nhất định đâu!"
Một tràng lời nói càn rỡ của Khương Hằng rốt cục đã khiến cho sắc mặt của bốn nữ sản sinh biến hóa.
"Giết sư huynh?"
"Chỉ bằng vào một thằng ngu như ngươi?"
"Xem ra là giáo huấn lần trước còn chưa đủ a."
"Thực sự là không biết tự lượng sức mình."
Bốn nữ liếc nhìn nhau, cơ hồ là lập tức đạt thành nhận thức chung: tạm thời hoãn lại quyết đấu giữa chúng ta, trước tiên giải quyết tên gia hỏa càn rỡ trước mắt này rồi lại nói!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận