Phản Diện Siêu Cấp

Chương 631: Phụ tải

 
 
 
Ở trước mặt vĩ lực thiên nhiên vô tận, võ giả Hỏa Luyện Kim Đan cũng sẽ vô lực, thậm chí là ngay cả võ giả Kích Toái Mệnh Tinh, đối mặt với lực lượng của cả Đông Hải, cũng sẽ không có ý nghĩa, cho dù ngươi có thể Kích Toái Mệnh Tinh, ngươi cũng không có khả năng đánh nát Đông Hải vô tận.
Nhưng mà vấn đề đã đến.
Lúc này con mắt bao trùm cơ hồ hai phần ba Đông Hải là chuyện gì a! Thật sự là có võ giả có thể đạt tới loại quy mô này? ! Chuyện này không khoa học a! Không phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng...chuyện này từ lúc ban đầu đã không phù hợp, nhưng bất kể nói như thế nào, loại cường độ này cũng quá khoa trương!
Tối thiểu là Trần Khuynh Địch cảm thấy nghĩa phụ nhà mình khẳng định là không thể làm được đến một bước này. Như vậy có thể làm được điểm này...
"Là Thánh Thượng Đại Càn sao?"
"Xem ra tiểu tử ngươi còn không tính là quá ngu." Long Thiên Tứ tức giận nói một tiếng, lộ ra biểu lộ "lão phu có kiến thức rộng rãi, cho dù là một chút cũng không hoảng hốt, nhìn tiểu tử ngươi đi, mới nhìn thấy tràng diện như thế này liền kinh ngạc như vậy, thật sự là không có tiền đồ".
"Thấy được chưa, đây mới thực sự là lực lượng đáng sợ, cũng là nguyên nhân chủ yếu vì cái gì mà giới tông phái, cho dù là thánh địa võ đạo, đối với hoàng triều Đại Càn cũng đều rất kiêng kỵ, loại lực lượng này thật sự là rất đáng sợ, đừng nói là Tà Thần, coi như là chưởng giáo, cũng đều không để gánh được..."
"Đây là?" Đối mặt với sự cảm khái của Long Thiên Tứ, Trần Khuynh Địch ngẩng đầu nhìn chằm chặp vào tròng mắt màu vàng óng trên đỉnh đầu, không biết vì sao, đôi tròng mắt màu vàng óng còn có mây vàng ở chung quanh, đều mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, phảng phất như bản thân hắn đã từng nhìn thấy qua ở một nơi nào đó...
"Đừng nhìn, đó chính là long khí."
"Long khí...!" Hai mắt của Trần Khuynh Địch sáng bừng, không sai, vào thời điểm ở Thành Thượng Kinh hắn cũng đã tiếp xúc qua với cái từ này, bất quá khi đó tu vi của hắn còn chưa đủ, chỉ thấy long khí ở Thành Thượng Kinh rất hiền lành, làm gì có bộc phát ra uy thế đáng sợ như thế này, nhất định chính là không thể ngăn cản.
"Hoàng Đế khai quốc Đại Càn quả nhiên là kỳ tài ngút trời, cho dù là so với Thánh Thượng Đại Càn bây giờ cũng không thua bao nhiêu, thế mà có thể tìm tới mạch Tổ Long của Trung Nguyên, hơn nữa còn xây thành trì ở bên trên Tổ Long đứng đầu, từ đó đặt long khí Trung Nguyên vào sự khống chế, dùng long khí trấn áp giang sơn Đại Càn..."
"Có thể xưng là tác phẩm thuật phong thủy đỉnh cao nhất!"
"Cái tiểu tử ngươi thấy được bây giờ, không chỉ có riêng là Thánh Thượng Đại Càn, mà là long mạch Trung Nguyên do Thánh Thượng Đại Càn điều động hội tụ mà thành, có thể nói, cặp mắt kia, chính là toàn bộ Trung Nguyên! Là lực lượng đáng sợ tượng trưng cho vô số dân chúng, ngàn vạn cường giả, hàng tỷ dặm núi sông Trung Nguyên!"
"Ở dưới sự bao phủ của loại lực lượng này, cái gì mà Tà Thần hay không phải là Tà Thần, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
"Nếu như đối phương có thể còn sống sót, Long Thiên Tứ ta liền ăn hết bảng hiệu của Thuần Dương Cung!"
Mà vào thời điểm Long Thiên Tứ thề thốt, Trần Khuynh Địch lại cảm thấy rung động không rõ.
Còn Gia Lỗ Lỗ thì bắt đầu mắng chửi.
"Có cần phải khoa trương như vậy hay không?"
"Lại là ngươi? !"
Gia Lỗ Lỗ tự nhiên cũng nhìn thấy cặp mắt đáng sợ ở trên trời kia, hơn nữa hắn còn nhận ra khí tức của đối phương, thình lình lại là cường giả đã chém hắn một kiếm trước đó.
Nhưng mà không thể nghi ngờ, vị cường giả này rất đáng sợ! Căn bản là không ngăn được! Không có khả năng chiến thắng! Nếu như mạnh mẽ chống đỡ mà nói thì chắn chắn phải chết!
Sau khi lý giải điểm này, Gia Lỗ Lỗ cơ hồ là muốn lập tức chạy trốn, không còn để ý đến chủ nhân của Thang Cốc, kết quả là sau khi chạy trốn hắn mới lúng túng phát hiện ra, cặp mắt ở trong không trung quá lớn, bất kể trốn thế nào, hắn cũng đều không thoát khói ánh mắt của đối phương. Phảng phất như là kiến vậy.
Dừng lại một chút, Gia Lỗ Lỗ cơ hồ là lập tức chạy như bay về phía thông đạo không gian mà lúc trước hắn mở ra, chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể trốn vào trong thông đạo không gian!
Thân hình của Gia Lỗ Lỗ nhanh như thiểm điện, nhưng ngay vào thời điểm hắn sắp xông vào thông đạo, trên không trung lại có một sợi kim quang nhấp nháy, bất quá chỉ trong chớp mắt, cái thông đạo không gian to lớn kia liền biến mất, thân hình của Gia Lỗ Lỗ thì trực tiếp xuyên qua hư không, nện đầu vào một ngọn núi trên Đào Hoa Đảo.
Gia Lỗ Lỗ: "..."
"Hãy đi một chuyến với trẫm."
Cặp mắt bao trùm hơn phân nửa Đông Hải hơi hơi lấp lóe, đám mây màu vàng chung quanh di chuyển theo, cuối cùng hóa thành hai bàn tay che trời rủ xuống, một bàn tay đè lại Hải Nhãn Đông Hải, hóa thành phong ấn to lớn trấn áp Hải Nhãn, một bàn tay khác thì nhấc toàn bộ Đào Hoa Đảo lên. Chủ nhân của Thang Cốc, Tà Thần Gia Lỗ Lỗ, toàn bộ đều rơi vào trong lòng bàn tay.
Bàn tay to lớn kéo theo Đào Hoa Đảo chậm rãi thu hồi, tròng mắt màu vàng óng nhắm lại, Đào Hoa Đảo lớn như vậy cứ như thế trực tiếp được thu vào bên trong vết nứt không gian, cuối cùng chậm rãi biến mất.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này.
Ở phía trước Vị Ương Cung, Thánh Thượng Đại Càn hai mắt trống rỗng giật mình một cái, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Khóe miệng hiện lên một vòng đỏ tươi, bất quá trong chớp mắt liền bị bốc hơi hầu như không còn bởi long khí phun trào, Thánh Thượng Đại Càn vẫn là Thánh Thượng Đại Càn, vẫn hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ đệ nhất nhân.
Hít vào một hơi thật sâu, Thánh Thượng Đại Càn đưa mắt nhìn, đầu tiên là nhìn về phía Bắc Nhung một cái, sau đó thay đổi ánh mắt theo thứ tự, phân biệt nhìn về phía Tây Vực cùng với Nam Cương, ngay sau đó rơi vào phương hướng Đông Hải, cuối cùng mới dừng lại ở trên người của Mặc Môn đang bị Yêu Côn Bắc Hải lấn ép.
"Chậc..."
Thánh Thượng Đại Càn khẽ nhúc nhích ngón trỏ, dường như dự định xuất thủ, bất quá chỉ trong chốc lát liền dừng động tác lại, sau đó cười cười tràn ngập ác ý, trực tiếp thu hồi ánh mắt. Vung tay áo một cái, Thánh Thượng Đại Càn ở dưới ánh mắt kính sợ của Phùng Nguyên Nhất nhanh chân đi về phía Vị Ương Cung.
Ầm ầm! Cửa chính đóng lại, Thánh Thượng Đại Càn ngồi ngay ngắn ở bên trong Vị Ương Cung, nhìn qua rất uy vũ bá khí.
Sau đó vào giây tiếp theo, Thánh Thượng Đại Càn cứ như vậy phun ra một ngụm máu tươi.
"M* nó, phụ tải điều khiển thứ Tổ Long Trung Nguyên này cũng quá lớn a..."
"Suýt chút nữa thì muốn cái mạng già của ta..."
"Như thế này sẽ làm ảnh hưởng đến việc tu luyện trong tương lai a..."
Thánh Thượng Đại Càn vừa mới xuất quan, muốn thể hiện sức mạnh để dập tắt các lời đồn, nói cho tất cả mọi người biết hắn vẫn là người mạnh nhất, cho nên mới mạo hiểm một chút, quả thực là bỏ ra cái giá nhận sự cắn trả, thôi động Tổ Long Trung Nguyên thực hiện một cú đánh lớn, kết quả không ngờ được là trang bức quá mức, thiếu chút nữa thì chơi đùa hỏng cả thân thể.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận