Phản Diện Siêu Cấp

Chương 632: Đến phiên ngươi

 
 
 
"Bất quá sau đó, hẳn là còn có thể lại chống đỡ thêm một hồi a?"
"Thái Tử điện hạ đã đến!"
Đúng lúc này, cửa chính Vị Ương Cung mở ra lần thứ hai, Thái Tử mạnh mẽ bước đến.
"Xin chào phụ hoàng!"
"Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Vừa dứt lời, Thánh Thượng Đại Càn không đè nén được cắn trả lại phun ra một ngụm máu lớn...
Thái Tử: "? ??"
Nói thật, trong óc của Thái Tử lóe lên vô số suy nghĩ vào cái chớp nhoáng này, ví dụ như uỷ thác của phụ hoàng khi lâm chung, lại ví dụ như phụ hoàng muốn nhường ngôi hoàng vị, còn có dự định tiêu diệt bản thân của phụ hoàng...
Bất quá đến cuối cùng Thái Tử vẫn thu liễm tất cả tâm tư.
"Phụ hoàng, ngài không có việc gì chứ?"
Hắn ngẩng đầu, khá là phức tạp nhìn Thánh Thượng Đại Càn miệng phun máu tươi.
Chuyện cho tới bây giờ hắn cũng đã nhìn ra, mặc dù phụ hoàng đã xuất quan, tản ra khí tức bao trùm cả tòa Thành Thượng Kinh, cũng dập tắt ý định không tốt của những kẻ rắp tâm, nhưng rất rõ ràng, trạng thái của phụ hoàng cũng không có tốt như những gì mà phụ hoàng biểu hiện ra, không bằng nói là thậm chí càng kém hơn so với trước đó.
"Khụ khụ." Ho khan một cái, Thánh Thượng Đại Càn nhếch nhếch miệng, vừa mắng to ở trong lòng, vừa lẳng lặng nhìn chăm chú Thái Tử.
Ở trong Vị Ương Cung yên tĩnh, tất cả cấm vệ Kiêu Quả đều đã rút lui, ngay cả Phùng Nguyên Nhất cũng đều không có tiến vào bên trong toà cung điện này, ở bên trong cung điện sâu thẳm chỉ có hai người Thái Tử cùng với Thánh Thượng Đại Càn, không có bất kỳ uy áp nào, nhưng Thái Tử lại không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở phía sau.
Chỉ có vào cái thời điểm này mới có thể nhìn ra ảnh hưởng do Thánh Thượng Đại Càn xây dựng rốt cuộc có bao nhiêu sâu nặng, cho dù là hắn không hiển lộ một chút khí tức nào, dù là lúc trước hắn còn ói ra máu tươi, dù là bản thân hắn đã bị trọng thương, nhưng khi chân chính đứng ở trước mặt của hắn, lấy tu vi Võ Đạo Tông Sư đỉnh phong của Thái Tử, vẫn là không dám vượt qua, đúng là thiên uy khó dò.
"Còn nhớ rõ lời trẫm nói trước đó không?" Thánh Thượng Đại Càn ung dung mở miệng nói: "Đại Càn đương thời, đúng là có không ít con thứ và Thân Vương hoàng thất, nhưng nếu như luận đến dòng chính hoàng thất, huynh đệ tỷ muội của trẫm ngày xưa, bây giờ có một ai còn sống sao?"
"Hiện tại đến phiên ngươi."
Thái Tử: "! !!"
Trong lúc nhất thời, một cỗ hàn ý sâm nhiên phun lên ở trong lòng của Thái tử: lời này của phụ hoàng là có ý gì? Huynh đệ tỷ muội lúc trước của phụ hoàng, bây giờ đến phiên mình, chẳng lẽ là phụ hoàng muốn bản thân mình bắt chước phụ hoàng năm đó...?
Thái Tử nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Hài nhi không hiểu."
"Không, ngươi hiểu được." Thánh Thượng Đại Càn cười như không cười nhìn Thái Tử, gằn từng chữ nói ra: "Qua nhiều năm như thế, kỳ thật ngươi đã làm được rất không tệ, vào thời điểm tạo phản phi thường quyết đoán, hơn nữa còn là được ăn cả ngã về không, hiển nhiên không phải là loại người không quả quyết kia, khuyết điểm duy nhất chính là thực lực và tầm mắt quá kém.
"Đương nhiên nguyên nhân tạo thành tất cả những thứ này..."
"Là bởi vì ngươi căn bản không có mời chào người tông phái và thế gia."
Nhắc đến đây, thần sắc của Thánh Thượng Đại Càn mặc dù bình thản, nhưng ở trong lòng lại là rất hài lòng.
Tông phái cùng với thế gia, đối với mỗi một cái hoàng triều thế tục mà nói đều là họa lớn ở trong lòng, mỗi một vị hoàng đế đều sẽ không hi vọng thần tử của bản thân cấu kết với thế gia cùng với tông phái, nhưng trớ trêu là, mỗi một người muốn leo lên ngôi vị Hoàng Đế, vì dã tâm của mình, đều sẽ chủ động đi cấu kết với thế gia cùng với tông phái...ngoại trừ Thái Tử đương thời.
Không thể không thừa nhận, Thái Tử chính là một trường hợp ngoại lệ. Cũng không phải là không có người đề nghị Thái Tử đi liên hệ cùng với người thế gia và tông phái, từ đó chiêu mộ thêm nhiều cao thủ, thậm chí là an bài những cao thủ này vào trong triều đình, trợ giúp Thái Tử nắm nhiều quyền nói chuyện ở trong triều đình hơn...sau đó những người đó liền bị Thái Tử ném đến Nam Cương trồng khoai tây.
"Bản cung sẽ tạo phản bằng vào bản sự, nếu như cấu kết với thế gia tông phái, mượn dùng ngoại lực, sao có thể biểu hiện ra sự anh minh thần võ của bản cung? !"
Đương nhiên, đây là thuyết pháp của Thái Tử đối với ngoại giới.
Về phần ý tưởng chân thật của hắn...kỳ thật rất đơn giản.
Phải biết rằnd thứ bản thân hắn làm là sự tình tạo phản, nhưng chớ quên, hắn nói như thế nào cũng là nhi tử của phụ hoàng, mặc dù tạo phản là tạo phản, nhưng luôn luôn có đường xoay sở, nhưng nếu như cấu kết với thế gia tông phái, dùng lực lượng của bọn họ để tạo phản, có trời mới biết nếu như thất bại phụ hoàng sẽ thu thập hắn như thế nào...
Bởi vậy có thể thấy được sau khi Thái Tử tạo phản vẫn có thể ổn thỏa ở Đông Cung như cũ, không phải là không có nguyên nhân.
Mà so sánh cùng với nhau...
"Tiểu nhị hắn còn kém không ít ở cái phương diện này."
Tiểu nhị ở trong miệng của Thánh Thượng Đại Càn, tự nhiên là đối thủ tại triều đình của Thái Tử Võ Chiêu Không, Nhị Hoàng Tử Võ Chiêu Minh.
Bất quá khác biệt cùng với Thái Tử tạo phản là toàn bộ dựa vào tự lực cánh sinh, Nhị Hoàng Tử lại đi trên con đường chính thống, đều có liên hệ cùng với rất nhiều thế gia tông phái, trong khi hợp tác cũng nhờ vào đó khống chế nhiều quyền lợi hơn, đồng thời cũng đều giữ vững quan hệ tốt đẹp với rất nhiều văn thần võ tướng triều đình, có danh vọng không kém cỏi Thái Tử. Nhìn qua phi thường phong quang.
Nhưng Nhị Hoàng Tử rõ ràng là không thể nhìn thấu như Thái Tử. Liên hệ nhiều với thế gia tông phái? Có quan hệ tốt với văn thần võ tướng? Có thực lực rất mạnh ở trong triều đình? Có danh vọng cơ hồ sánh ngang với Thái Tử? Nhưng lại làm cho phụ hoàng không thích, vậy thì có tác dụng quái gì?
Thái Tử cũng đã từng âm thầm cảm khái qua: "Tên tiểu tử Chiêu Minh kia chính là chưa ăn qua thua thiệt, lão tử làm Thái Tử 300 năm, đã sớm nhìn thấu, cấu kết với thế gia tông phái, đào căn cơ của triều đình, cứ như vậy còn muốn thay thế ta? Ta không tính toán với hắn thì thôi, trong lòng lại còn không hiểu rõ..."
Cho nên bây giờ nghe Thánh Thượng Đại Càn biểu đạt ra sự bất mãn rõ ràng đối với Nhị Hoàng Tử, Thái Tử cũng không cảm thấy một chút ngoài ý muốn nào.
Nhưng vấn đề là...
Ý tứ mà phụ hoàng nói như vậy, chẳng lẽ là muốn ta giết chết Chiêu Minh hay sao?
Trước đó cũng đã nói, Thái Tử trên bản chất kỳ thật cũng không phải là rất hung tàn, đối với Nhị Hoàng Tử tranh địa vị cùng mình, trong mắt của hắn đơn giản chỉ là một đệ đệ nghịch ngợm phá phách, hắn căn bản cũng không để ý, cho nên từ lúc ban đầu, hắn liền không có nghĩ tới việc tiêu diệt vị đệ đệ này.
Nhưng bây giờ phụ hoàng lại muốn ta giết chết Chiêu Minh...
"Ồ?" Dường như là phát giác ra sự dao động trong lòng của Thái Tử, Thánh Thượng Đại Càn liếc nhìn hắn, hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Sao thế?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận