Phản Diện Siêu Cấp

Chương 661: Thật đáng tiếc

 
 
 
Sau khi đưa mắt nhìn Huyền Lưu Ly rời đi, Đàm Hoa sờ lên chòm râu bạc trắng, trong đầu cũng lóe lên một bóng người.
"Long Thiên Tứ!"
Nói ra từng chữ, Đàm Hoa cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mà nói ra ba chữ này.
Thiên Đạo là có luân hồi, ai có thể bỏ qua cho ai?
Lão tặc vô sỉ, lần này đến phiên Đàm Hoa ta tới thừa nước đục thả câu rồi!
Ngay vào thời điểm đại địa Trung Nguyên gió nổi mây phun, ở trong nội bộ của Thuần Dương Cung cũng không nhàn rỗi. Thân làm một trong những kẻ cầm đầu ngày xưa đi theo Ninh Thiên Cơ cướp sạch khắp nơi, Long Thiên Tứ rất là tự biết mình, hắn rõ ràng các thế lực khắp nơi nhất định là sẽ không đánh chiếm Thuần Dương Cung, dù sao thì Ninh Thiên Cơ cũng không phải là thực sự tử vong, cho nên muốn tiêu diệt Thuần Dương Cung chiếm cứ Thái Hoa Sơn là chuyện không thể nào.
Nhưng mà gặp quỷ! Long Thiên Tứ ta sẽ rất có thể gặp xúi quẩy! Đám người kia không thể gây phiền phức cho Ninh Thiên Cơ, nhưng rất có thể sẽ tìm ta gây phiền phức! Huống hồ coi như không tiêu diệt được Thuần Dương Cung, cướp đoạt tài nguyên tu luyện, võ công bảo điển, thậm chí là đệ tử có thiên phú trác tuyệt của Thuần Dương Cung, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Đáng chết! Hơn ba mươi năm trước đều là do Thuần Dương Cung chúng ta cướp đoạt người khác, lúc nào đã đến phiên người khác cướp đoạt Thuần Dương Cung chúng ta? ! Không biết Thuần Dương Cung chúng ta chính là dựa vào cướp bóc để làm giàu hay sao?
Vào giờ khắc này, ở bên trong Trưởng Lão Điện, tất cả các trưởng lão của Thuần Dương Cung đang tụ tập ở một chỗ, cầm đầu thì là Long Thiên Tứ thân làm Thái Thượng trưởng lão.
"Mọi người hẳn là đều đã biết tình huống."
"Tin tức hẳn là cũng đã truyền vào trong tai của các đệ tử rồi."
"Đều đã làm tốt rồi." Trưởng lão phụ trách Chấp Pháp Điện tùy tiện nói, lộ ra vẻ rất là không quan tâm: "Yên tâm đi lão thất phu, Thuần Dương Cung chúng ta có dạng sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, hơn ba mươi năm trước vừa mới gặp đại kiếp một lần, chớ đừng nói chi là lần xui xẻo này sẽ không có khả năng so sánh với ba mươi năm trước."
Long Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng, trưởng lão phụ trách Chấp Pháp Điện Đinh Vân Tòng, trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói là còn có bối phận lớn hơn so với Long Thiên Tứ hắn, có tu vi Võ Đạo Tông Sư, là một trong bốn vị Võ Đạo Tông Sư của Thuần Dương Cung ngoại trừ Long Thiên Tứ và Ninh Thiên Cơ lúc trước, đương nhiên là sau khi Trần Khuynh Địch cùng với bốn nữ Dương Xuân quật khởi, thì chính là một chuyện khác.
Hết lần này tới lần khác loại lão nhân có bối phận như vậy...lại gọi hắn là lão thất phu, hắn còn không có cách nào cãi lại.
"Nói tóm lại."
"Không thể coi thường chuyện lần này, từ giờ trở đi, ta đề nghị kích hoạt đại trận hộ sơn trên Thái Hoa Sơn, lúc này chưởng giáo không có ở đây, Khuynh Địch mặc dù đã đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, nhưng độ khống chế lực lượng quá thấp, hiện tại đang tiếp thụ truyền thừa chưởng giáo, cho nên chuyện chúng ta cần làm cũng rất đơn giản."
"Chống đỡ cho đến khi Khuynh Địch xuất quan."
Đại trận hộ sơn nguyên bản của Thuần Dương Cung đã sớm triệt để tan vỡ ở bên trong trận đại kiếp ngày xưa, hơn nữa còn là cái chủng loại tan vỡ phi thường triệt để kia, ngay cả cơ bàn cũng đều đã hư hao, mà đại trận ở bên trên Thái Hoa Sơn bây giờ, là do Ninh Thiên Cơ bố trí sau này bằng cảnh giới Kích Toái Mệnh Tinh.
Đương nhiên bản thân Ninh Thiên Cơ cũng không thông hiểu trận đạo. Trên thực tế thì đại trận hộ sơn mới được xem như là một loại rất đặc thù. Bản chất của nó chính là kiếm ý vô thượng của bản thân Ninh Thiên Cơ ngày xưa, lấy địa mạch Thái Hoa Sơn thai nghén ra bốn loại canh kim thiên sinh, dùng địa hỏa tiến hành dung luyện, cuối cùng rèn đúc ra bốn thanh thần kiếm, ở bên trong thần kiếm ẩn chứa kiếm ý của Ninh Thiên Cơ, chỉ cần có sức mạnh thôi phát, liền có thể diễn xuất ra kiếm khí của Ninh Thiên Cơ.
Kiếm khí liên kết thành một thể với địa mạch Thái Hoa Sơn, hai bên tăng cường lẫn nhau, thậm chí có thể phóng xuất ra khoảng bảy phần mười thực lực của Ninh Thiên Cơ, cho dù là có rất nhiều hạn chế về thời gian cùng với địa điểm, nhưng cũng đã được xem là đại trận hộ sơn rất hợp cách, cũng không kém hơn bao nhiêu so với đại trận hộ sơn Thuần Dương Cung lúc đầu. Khuyết điểm duy nhất chính là nằm ở trên người của Ninh Thiên Cơ. Nếu như Ninh Thiên Cơ thân làm ngọn nguồn của kiếm ý đã thật sự chết rồi, như vậy thì đại trận hộ sơn cũng sẽ tự động sụp đổ.
Bất quá cũng may là lần này cũng không có xảy ra rắc rối như vậy.
"Hơn nữa chúng ta đã chiếm được cơ duyên lớn lao ở Đông Hải, Khuynh Địch có Xích Tiêu Kiếm ở trong tay, lại lấy được kiện chí bảo thứ hai tổ sư lưu lại ngày xưa, chỉ cần độ khống chế lực lượng của hắn có thể đạt tới mười thành, liền có thể phát huy ra hoàn toàn lực lượng của chúng nó, lại phối hợp thêm đại trận hộ sơn của Thuần Dương Cung chúng ta..."
Long Thiên Tứ nhắc đến đây liền chủ động ngậm miệng lại.
Sau đó, tất cả các trưởng lão ở đây đều nhếch nhếch miệng, phát ra một trận tiếng cười lớn: "Ha ha ha ha..."
"Đại ca ca!"
Dương Xuân bỗng nhiên mở hai mắt ra, thức tỉnh từ trạng thái bế quan, hai mắt trở nên mông lung, khí thế Võ Đạo Tông Sư trút ra không thể ức chế. Mà loại tình huống không có cách nào chưởng khống lực lượng này, đối với dạng thiên kiêu chi nữ như Dương Xuân mà nói xem như là cực kỳ hiếm thấy, dù sao thì chỉ có đạt đến Hỏa Luyện Kim Đan, lực lượng tăng vọt mới có thể làm cho không có ai có thể lập tức nắm vững lực lượng của bản thân, bằng không thì dạng thiên tài giống như là Dương Xuân, là không thể nào không có cách nào nắm vững lực lượng của bản thân.
Bởi vậy có thể thấy được tác động mà Dương Xuân nhận phải có bao nhiêu lớn.
Trên thực tế cũng xác thực là như thế.
"Ôi!" Dương Xuân nghĩ đến chuyện lúc trước, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên.
"Thế mà lại là loại giấc mơ này..."
Đúng thế!
Mặc dù là rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng vào thời điểm bế quan Dương Xuân đã nằm mơ, vốn dĩ nàng đang chuẩn bị ứng phó đối với nguy cơ của Thuần Dương Cung, dự định bế quan thật tốt để nắm vững sức mạnh của bản thân, kết quả không nghĩ tới là vừa nhắm mắt, tinh thần lại phảng phất như chìm vào một loại mộng cảnh kỳ quái nào đó.
Ý thức là mơ hồ, trí nhớ cũng mơ hồ, nhưng có một chuyện Dương Xuân lại nhớ rất rõ ràng.
Nàng đã thổ lộ với đại ca ca.
"Ôi chao!" Xấu hổ khó có thể mở miệng làm cho Dương Xuân trực tiếp lăn qua lăn lại trên bồ đoàn, khiến cho toàn bộ mật thất bế quan cũng đều hơi hơi rung động.
"Thật đáng tiếc!" Vừa cảm thấy xấu hổ vì bản thân mơ như vậy, Dương Xuân lại vừa cảm thấy rất đáng tiếc.
"Vì sao giấc mơ này không thể kéo dài thêm một chút nữa...rõ ràng là chính mình cũng đã thổ lộ! Còn kém một bước nữa liền có thể nghe đại ca ca đáp lại! Coi như không phải thật, tối thiểu cũng có một giấc mơ đẹp! Kết quả là lại tỉnh lại vào ngay lúc này! Thật là quá đáng!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận