Phản Diện Siêu Cấp

Chương 680: Rốt cuộc cũng hết khổ

 
 
 
Linh Lung Tháp màu vàng đứng sừng sững, nhưng lại ẩn ở trong hư không, chỉ có cường giả đã lĩnh ngộ chân lý võ đạo mới có thể thấy được, mà phàm là có thể nhìn thấy, đều cảm thấy rung động vì cỗ ý cảnh trấn áp hết tất cả kia, mà ở phía dưới Hoàng Kim Bảo Tháp, ánh mắt của đạo thân ảnh kia càng là như liệt hỏa.
Thân ảnh này chính là Trần Khuynh Địch!
Cơ hồ là lập tức, ánh mắt của ba người Đàm Hoa, Minh Tôn, Độc Cô Cầu Đạo, liền rơi vào trên người của Trần Khuynh Địch, ở trong ánh mắt của mỗi người đều mang theo kinh hãi khó tả. Lấy ánh mắt của bọn hắn tự nhiên có thể nhìn ra được, Trần Khuynh Địch lúc này cũng chưa có lĩnh ngộ Đại Đạo Huyền Quang.
Nhưng mà gặp quỷ! Loại sức mạnh hùng hậu này là đã xảy ra chuyện gì? 20 thành! Trọn vẹn 20 thành lực lượng! So với bất cứ người nào ở trong bọn hắn đều không hề yếu, thậm chí là còn vượt qua Minh Tôn có nội tình yếu.
Phải biết rằng ba người ở đây là ai? Một người là tông chủ Kiếm Tông, một người khác là thủ tọa Đạt Ma Viện Phật Môn, đặt ở Trung Nguyên cũng đều là nhân vật nổi tiếng, không nói đến tính cách, nhưng thực lực đều là quá rõ ràng, Đại Đạo Huyền Quang 10 vạn dặm trở lên, độ khống chế lực lượng cũng đã sớm đột phá cực hạn, đạt đến khoảng chừng 20 thành. Bằng vào loại thực lực này đã có thể quét ngang Đông Hải. Ở bên trong bốn đại Biên Hoang, cũng chỉ có Bắc Nhung mới sẽ không kiêng kị thực lực như vậy, còn ba đại Biên Hoang còn lại nếu đối mặt với Độc Cô Cầu Đạo và Đàm Hoa, chỉ sợ còn chưa đánh đã bị dọa cho mất đi ba phần lực lượng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì cái gì mà thánh địa võ đạo chẳng thèm ngó tới đối với việc bốn đại Biên Hoang xâm lấn, thậm chí là còn không phái người hiệp trợ.
Dù sao thì tông phái cũng không phải là hoàng triều, bọn hắn cũng không có nhiều con dân cần phải bảo hộ như vậy, mà đối với thánh địa võ đạo mà nói, cường giả ở trong tông môn đã đủ để bảo vệ đệ tử của bọn hắn.
Nhưng mà đáng giận! Vị Trần Khuynh Địch này là đã xảy ra chuyện gì?
Độc Cô Cầu Đạo cùng với Đàm Hoa đều là phải tu luyện trong mấy trăm năm mới có được tu vi như bây giờ, nhưng Trần Khuynh Địch thì dựa vào cái gì? Hắn cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, hơn nữa nghe nói là chỉ vừa mới đột phá đến Hỏa Luyện Kim Đan, vừa mới đột phá liền có thể mở ra Đại Đạo Huyền Quang, hơn nữa vừa mở ra chính là trọn vẹn 10 vạn dặm? Đây là trò đùa quốc tế gì thế!
"Không có khả năng."
"Không dựa vào Đại Đạo Huyền Quang, chỉ bằng vào cường độ lực lượng cũng đủ để sánh ngang với chúng ta?"
"Tại sao lại có thể như vậy..."
Ba người Đàm Hoa đến cùng vẫn có nhãn lực rất cao, rất nhanh liền nhìn ra tình huống của Trần Khuynh Địch.
Đơn giản mà nói...chính là chênh lệch ở bên trên dung lượng.
Trần Khuynh Địch ở bên trên dung lượng lực lượng, bẩm sinh đã chính là gấp hai lần võ giả phổ thông! Cho nên mười thành lực lượng của hắn, đối với những người khác mà nói thì là tương đương với 20 thành! Mà đây vẻn vẹn chỉ là lực lượng ở bề ngoài, không dùng Đại Đạo Huyền Quang để đào móc tiềm năng của bản thân, thế mà đã đạt tới loại trình độ khủng bố này!
Đương nhiên, loại lực lượng này cuối cùng cũng không thể so sánh cùng với 20 thành lực lượng của ba người Đàm Hoa, dù sao thì bọn hắn cũng dùng Đại Đạo Huyền Quang để đào móc tiềm năng của bản thân, lực lượng toàn thân nối liền thành một khối, so sánh cùng với Trần Khuynh Địch mặc dù có lực lượng khổng lồ nhưng lại không thống nhất, về phương diện này là bọn hắn chiếm cứ ưu thế.
Nhưng bất kể nói như thế nào...
Độ khống chế lực lượng của Trần Khuynh Địch cũng đã là 20 thành! Chí ít bây giờ cũng là cường giả cùng cấp độ với bọn hắn!
Một chút tinh quang lóe lên ở trong mắt, Trần Khuynh Địch quét mắt bốn phía, cuối cùng tập trung ánh mắt lên trên người của ba người Đàm Hoa, rất là hài lòng gật gật đầu.
Bản thân vừa rồi ra trận thật là đẹp trai! Không uổng công ta bị đánh hội đồng ở Vạn Thọ Cung...không đúng, là thí luyện một hồi lâu như vậy. Đúng là công phu không phụ lòng người! Bất quá luôn cảm thấy giống như thiếu một chút gì đó...
Mà đúng vào lúc này...
Long Thiên Tứ đứng ở phía trên đài cao dường như cũng đã phản ứng lại, sau khi vùng vẫy trong chốc lát, liền thay đổi thần sắc không phục.
Một giây sau...
"Thuần Dương Cung chúng ta bây giờ lại sinh ra võ giả Hỏa Luyện Kim Đan!"
"Tuân lệnh của chưởng giáo, nay Trần Khuynh Địch đã bước vào Hỏa Luyện Kim Đan, mở ra đại đạo, uy chấn thiên hạ, trở thành chưởng giáo đời sau của Thuần Dương Cung chúng ta!"
"Bái kiến chưởng giáo!"
Vừa dứt tiếng, vô số đệ tử Thuần Dương Cung, tất cả các trưởng lão tận mắt chứng kiến Trần Khuynh Địch xuất quan, tự mình cảm thụ uy thế giống như núi kia cũng nhao nhao phản ứng lại, bất quá khác biệt với Long Thiên Tứ xoắn xuýt, bọn họ là thật sự vui mừng, nguyên một đám giống như là cắn thuốc lắc vậy, gầm thét lên tiếng.
"Bái kiến chưởng giáo!"
"Cung nghênh chưởng giáo xuất quan!"
"Chúc mừng!"
Ở trong đám người, ánh mắt của ba nữ Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, Dương Xuân cũng nhấp nháy, mang theo vài phần sùng bái và mấy phần hi vọng mà nhìn về phương hướng Trần Khuynh Địch.
Ở bên ngoài Thanh Châu Đạo, Doanh Phượng Tiên cùng với Tần Kiền Hoàng sau khi giao thủ thêm một chiêu liền đồng thời thối lui, cũng đồng thời dừng tay, bản thân Doanh Phượng Tiên càng là bỗng nhiên quay đầu, trong ánh mắt kinh ngạc còn mang theo vài phần vui sướng, từ khí thế đáng sợ truyền đến từ bên trên Thái Hoa Sơn, ở trong cảm giác của Doanh Phượng Tiên xem ra quả thực là không thể quen thuộc hơn nữa.
Mà gần như đồng thời, Tần Kiền Hoàng cũng nhận ra chủ nhân của cỗ khí thế kia.
"Là sư huynh!"
"Trần Khuynh Địch!"
Khác biệt cùng với Doanh Phượng Tiên mừng rỡ, sắc mặt của Tần Kiền Hoàng có vẻ hơi quỷ dị, đối với nàng mà nói, Trần Khuynh Địch kỳ thật cũng là một tồn tại khó có thể dùng lời để diễn tả được, tốc độ tiến bộ của hắn là viễn siêu sự tưởng tượng của nàng, đột phá Hỏa Luyện Kim Đan thì cũng thôi đi, lúc này mới đột phá được bao lâu chứ, coi như có thể mở ra Đại Đạo Huyền Quang...
Cũng không có khả năng lập tức trở nên mạnh như vậy!
Dường như là phát giác ra được ý nghĩ của Tần Kiền Hoàng, Doanh Phượng Tiên quay đầu liếc nhìn Tần Kiền Hoàng một cái, không biết vì sao, nàng đột nhiên sinh ra một cỗ kiêu ngạo cùng với cảm giác tự hào, lập tức chính là hơi ngửa đầu, ưỡn ngực một cái.
Gần như đồng thời, Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm cũng không tự chủ được mà mở miệng, bốn nữ mặc dù ở các nơi khác nhau, nhưng lại trăm miệng một lời nói: "Không hổ là sư huynh!"
Mà vào giờ khắc này đứng ở phía trước Vạn Thọ Cung, Trần Khuynh Địch đắm chìm ở trong tiếng gầm ngập trời, nghe thấy rất nhiều âm thanh chúc mừng ở bên tai, khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi hơi câu lên.
Không sai! Ta thiếu chính là cái này! Người ra sân cuối cùng làm sao lại không có tiếng hoan hô?
Chịu đựng lâu như vậy, Trần Khuynh Địch ta hôm nay rốt cục hết khổ rồi!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận