Phản Diện Siêu Cấp

Chương 727: Có gì đó nổ

 
 
 
"Kế hoạch xuất hiện sai lệch sao?"
"Có vẻ như lần sau phải chú ý đến cái khía cạnh này."
"Khống chế đối với Hoàng Huyết là quá yếu, đến mức đã thoát ly khỏi quỹ đạo định ra trước đó..."
"Lãng phí hơn mười năm của ta."
Tần Võ Dương vừa tự lẩm bẩm ở trong lòng, vừa cẩn thận suy nghĩ về những sai lầm của chính mình.
Nhưng còn may, thất bại lần này cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Nói đến cùng, muốn thành tựu "đại nghiệp", bản thân của nó chính là một con đường gập ghềnh, tất cả các loại ngoài ý muốn cũng đều có thể xảy ra, không vượt qua những thử thách này thì làm sao có thể thành công?
So với tức giận, còn không bằng chế định ra thêm một cái kế hoạch 10 năm nữa.
Phượng Hoàng Chi Huyết lấy được từ trong di tích lúc trước cũng chưa sử dụng hết toàn bộ, mặc dù đó là máu chết đã mất đi sức sống, nhưng chỉ cần lựa chọn một đôi tỷ muội thích hợp, bơm máu chết vào trong đó, xem bọn họ như vật thí nghiệm nuôi dưỡng một lần nữa, liền có thể khiến cho nó tỏa ra sinh cơ vốn có một lần nữa.
Mình vẫn còn đầy đủ thời gian.
Bản thân của Phượng Hoàng Chi Huyết là rất đặc biệt.
Càng là người cường đại sẽ càng không có cách nào dung hợp nó, hơn nữa xem như là máu trong tim của Phượng Hoàng, nó biểu hiện ra tính hai mặt của sự sống và cái chết, chỉ khi được Nhân tộc kế thừa, lấy sinh mệnh lực của Nhân tộc thai nghén, mới có thể khiến cho máu chết trở thành máu sống, cũng chỉ có máu sống, mới có thể khiến cho huyết mạch phản tổ trở thành huyết mạch Phượng Hoàng.
Cho nên chỉ có thể bồi dưỡng từ khi còn bé.
Cảm xúc càng kịch liệt càng có thể xúc tiến hoạt tính của Phượng Hoàng Chi Huyết, sống và chết, cừu hận và tình thân, Nhân tộc chính là tế phẩm tốt nhất hiến cho Phượng Hoàng Chi Huyết.
Kết quả là vẫn thất bại.
Rốt cuộc, vẫn có rất nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.
"Sau khi trở về phải tính toán kỹ càng."
Tần Võ Dương đứng dậy, mà ở phía sau hắn, trưởng lão Tần tộc thì có vẻ hơi hoang mang, lúc trước hắn dự định xuất thủ, nhưng Tần Võ Dương lại ngăn cản hắn.
"Tộc trưởng!"
"Không cần phải để ý!" Tần Võ Dương lắc đầu, mặc dù kế hoạch của hắn rất lãnh khốc, nhưng thân làm Tộc trưởng, hắn không thể biểu hiện ra phần lãnh khốc này đối với phụ tá đắc lực của mình, nói: "Lúc này chúng ta chính là thế không bằng người, hơn nữa đây còn là ước chiến, nếu như ngươi xuất thủ, Trần Khuynh Địch nhất định cũng sẽ xuất thủ, đến lúc đó chỉ có thể dẫn phát một trận đại chiến."
"Chuyện này..."
"Hay là ngươi cảm thấy chúng ta có thể đánh thắng Thuần Dương Cung?" Tần Võ Dương cố ý lộ ra vẻ đau thương cùng với biệt khuất: "Đây chính là sự bi ai của kẻ nhỏ yếu, cho nên chúng ta nhất định phải trở nên cường đại, đây cũng là sự tình không thể làm gì, có quan hệ đến Phượng Hoàng Chi Huyết, chúng ta sẽ định ra kế hoạch một lần nữa, tin rằng ở trong tộc sẽ có người có thể kế thừa ý chí mà Kiền Hoàng để lại."
"Vâng!"
Thấy đã ổn định được cảm xúc của trưởng lão, Tần Võ Dương rất tự nhiên thu liễm nụ cười, khôi phục lại biểu hiện bĩnh tĩnh mang theo vài phần lạnh lùng nguyên bản, sau đó hắn đứng dậy, ánh mắt xuyên qua trời cao, rất nhanh liền rơi vào ngay phía trên Lạc Thủy ở cách đó không xa, ở bên trên chiếc thuyền vàng tỏa ra ánh vàng như mặt trời kia, mà ở phía trước nhất trên boong thuyền Thái Dương Kim Thuyền, có một vị thanh niên cũng đang chắp hai tay ở sau lưng, cũng đang hướng ánh mắt nhìn về phương hướng của hắn - Trần Khuynh Địch.
Từ khi Tần Kiền Hoàng bắt đầu giao chiến cùng với Doanh Phượng Tiên, mình vẫn luôn giằng co với tên gia hỏa này, tầm mắt của đối phương thủy chung vẫn mang đến áp lực cực lớn cho mình.
Mà liên tưởng đến tuổi tác của đối phương, thật sự là khiến cho người ta không khỏi cảm thấy thổn thức vạn phần.
Nếu như ở trong tộc của mình cũng có một võ giả nắm giữ thiên tư cao tuyệt như vậy, mình cũng không cần phải hao phí nhiều tâm tư như vậy...không, cũng không hẳn là như vậy!
Tần Thị nhất tộc nhất định sẽ trở nên huy hoàng. Đây là chấp niệm cho tới nay của Tần Võ Dương, nhưng cái chấp niệm này kỳ thật còn thiếu mấy chữ, đó chính là: Tần Thị nhất tộc nhất định sẽ trở nên huy hoàng "ở dưới sự lãnh đạo của ta".
Nếu khiến cho Tần Thị nhất tộc huy hoàng không phải là Tần Võ Dương ta mà nói, như vậy liền không có một chút ý nghĩa nào.
Điểm này Tần Võ Dương vẫn tự nhận thức được, sự độ lượng của hắn chỉ giới hạn đối với những kẻ yếu hơn mình, mà đối với cường giả, nhất là cường giả sẽ uy hiếp đến địa vị trong tương lai của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp ép khô giá trị của đối phương, sau đó sẽ diệt trừ đối phương không có một chút lưu tình.
Nhắc đến đây, lúc trước không tập trung chú ý vào Trần Khuynh Địch, thật sự là một sai lầm lớn.
"Việc này sẽ dừng lại ở đây."
Hơi hơi há miệng, thanh âm của Tần Võ Dương xẹt qua trời cao, trực tiếp truyền vào bên trong Thái Dương Kim Thuyền, mà đối ứng với đó, Trần Khuynh Địch thì dùng thần sắc cổ quái trừng mắt nhìn.
"Dừng ở đây?"
"Không sai." Tần Võ Dương cố ý đè thấp giọng nói, làm ra một cái bộ dáng rất biệt khuất: "Việc đã đến nước này, chẳng lẽ Thuần Dương Cung còn dự định ép sát hay sao? Chớ quên, Thái Hoa Tiên Nhân của quý tông vẫn chưa trở lại! Nếu cứ làm như vậy, Thuần Dương Cung sớm muộn cũng sẽ có một ngày sẽ bị mọi người vây công."
"Ha ha?" Trần Khuynh Địch chớp mắt, trợn mắt nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Chỉ là một lời khuyên."
"Ngươi đang đe dọa ta?"
"Chỉ là lời khuyên..."
"Ngươi lại dám đe dọa ta một lần nữa? !"
Tần Võ Dương: "..."
Mặc dù Trần Khuynh Địch là một người khôn ngoan khiến cho mình bội phục, nhưng có đôi khi lại cảm thấy không dễ giao tiếp với đối phương.
"Đủ rồi!" Tần Võ Dương quyết định kết thúc chủ đề: "Tần Thị nhất tộc không chào đón chư vị, xin vui lòng rời đi."
Nói xong Tần Võ Dương liền định rời đi, hắn muốn trở về chế định ra kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế Phượng Hoàng Chi Huyết một lần nữa, mặc dù lần này đã thất bại, nhưng vẫn còn có chỗ trống để cứu vãn, nhắc đến cùng căn cơ của "đại nghiệp" cũng không hoàn toàn dựa vào Tần Kiền Hoàng cùng với Doanh Phượng Tiên, mà ở dưới tình huống Phượng Hoàng Chi Huyết vẫn còn chưa hao hết, bản thân hắn vẫn có hi vọng làm lại.
Thậm chí là chỉ cần Lạc Thủy vẫn còn, như vậy thì căn cơ của cái kế hoạch này cũng sẽ không sụp đổ, so với Phượng Hoàng Chi Huyết, Lạc Thủy còn muốn càng trọng yếu hơn, Phượng Hoàng Chi Huyết cũng không phải là không có vật thay thế.
Không sai!
Chỉ cần Lạc Thủy hoàn hảo...
Ầm ầm! Tiếng nổ vang kịch liệt đột nhiên xuất hiện ở phiến thiên địa gần đó, Lạc Thủy nguyên bản vây quanh tổ địa Tần thị không ngừng tuôn trào, vào thời khắc này đột nhiên điên cuồng trở nên dâng trào, phảng phất như sóng thần cực kì hiếm thấy ở giữa đại dương vậy, nếu như so sánh Lạc Thủy với một sinh vật sống...
Như vậy thì lúc này nó đang thống khổ giãy dụa.
Tần Võ Dương: "? ??"
Có vẻ giống như là có vật gì đó nổ vậy...
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận