Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 471. Dù sao cũng có rất nhiều thời gian

Chương 471. Dù sao cũng có rất nhiều thời gian
Chương 471: Dù sao cũng có rất nhiều thời gian
Lâm Bắc Phàm: Mi nương, ngươi không gạt ta nữa đấy chứ?
Liễu Như Mi: Không có gạt ngươi, lần này là thật!
Lâm Bắc Phàm: Haizz! Nếu như nàng muốn đi, vậy cứ để cho nàng đi thôi!
Liễu Như Mi: Hả?
Liễu Như Mi: Ông chủ, chẳng lẽ ngươi sẽ không níu giữ một chút ư?
Lâm Bắc Phàm: Haizz! Làm sau níu giữ? Cho tới nay, ta vẫn cho rằng nàng hiểu ta, nhưng không ngờ rằng là ta tự mình đa tình!
Liễu Như Mi:???
Lâm Bắc Phàm: Thật ra ta đã dành cho nàng chuyện tình lãng mạn nhất, kết quả nàng lại không biết!
Liễu Như Mi: Chuyện lãng mạn gì?
Lâm Bắc Phàm: Chuyện lãng mạn nhất mà ta nghĩ đến, chính là cùng nàng từ từ già đi! Mãi cho đến khi chúng ta già rồi không đi đâu được nữa, ta còn vẫn coi nàng là bảo vật mà ta trân quý nhất!
Trái tim của Lãnh Thanh Nguyệt bị va chạm mãnh liệt!
Đối với một nghệ sĩ nữ như nàng mà nói, không chịu nổi nhất chính là cái này!
Vốn dĩ nàng đã ảo tưởng mình và Lâm Bắc Phàm đã trải qua rất nhiều chuyện lãng mạn, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng đi ngắm biển hoa, thề non hẹn biển dưới sự chứng kiến của thiên nhiên đã là phát hiện cuối cùng rồi, nhưng lại không lãng mạn bằng chuyện cùng nhau già đi!
Thì ra, trong lòng đối phương vẫn luôn có nàng!
Chỉ có như thế, mới có thể nói ra lời xuất phát từ tận đáy lòng!
Lâm Bắc Phàm: Đúng rồi, đây là ca khúc ta chuẩn bị tặng cho nàng, ca từ bên trong 《câu chuyện lãng mạn nhất》!
Trái tim của Lãnh Thanh Nguyệt lại một lần nữa bị rung động!
Thì ra, hắn lại lén chuẩn bị một ca khúc tặng cho nàng!
Chỉ nhìn vài câu ca từ kia, liền biết bài hát này tất nhiên lại là một ca khúc kinh điển!
"Đây là ca từ của một ca khúc? Lâm Bắc Phàm biết viết nhạc ư?"
Sở Nhã Tuyết nghiêng đầu.
"Các ngươi không biết Lâm Bắc Phàm biết viết nhạc ư?"
Lãnh Thanh Nguyệt nghi hoặc.
Ba người phụ nữ khác lắc đầu: "Không biết......"
"Thì ra, các ngươi không biết!"
Trong lòng của Lãnh Thanh Nguyệt đột nhiên trào dâng cảm giác ưu việt cực lớn, trịch thượng nhìn ba người.
Ba người Tống Vũ Tinh, Sở Nhã Tuyết lập tức khó chịu.
"Ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Khinh thường ta sao?"
"Có phải ngươi biết một số chuyện mà chúng ta không biết hay không?"
"Nói mau! Hắn rốt cuộc có chuyện gì giấu chúng ta?"
"Được rồi, nể tình các ngươi vô tri như vậy, ta sẽ đại phát từ bi nói cho ngươi biết!"
Lãnh Thanh Nguyệt mang theo vẻ kiêu ngạo nói: "Ta nói cho các ngươi biết, Lâm Bắc Phàm thật ra là một đại tài tử! Hắn biết làm thơ, biết sáng tác bài hát, có thể nói là thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, vô cùng có tài hoa! Các ca khúc kinh điển như《 trăng sáng có bao lâu 》《 bởi vì tình yêu》 mà ta đã từng hát trước đó, chính là hắn viết cho ta!"
Ba người phụ nữ lập tức nổ tung.
"Đúng vậy, những ca khúc này đều là hắn viết? Đặc biệt viết cho ngươi?"
"Mỗi một ca khúc đều là kinh điển!"
"Được lắm! Ta ở cùng hắn lâu như vậy, hắn cũng không tặng ta một ca khúc, cặn bã bại hoại!"
"Tên khốn kiếp này! Rõ ràng là bất công!"
Ba người phụ nữ cảm thấy không công bằng, dùng ánh mắt đố kỵ nhìn Lãnh Thanh Nguyệt.
Lãnh Thanh Nguyệt bị nhìn mà thấy lâng lâng, cười nói: "Tặng cho các ngươi thì thế nào chứ? Các ngươi lại không biết hát?"
"Mặc dù không biết hát, nhưng cũng là một phần tâm ý!"
"Không nên tặng toàn bộ cho một người nào đó như vậy chứ!"
"Đúng vậy! Nữ nhân nào không muốn có được một ca khúc của mình chứ?"
Lãnh Thanh Nguyệt đều bị ba người phụ nữ nhìn có chút mất tự nhiên, cảm thấy còn sững sờ tiếp sẽ bị các nàng xé nát, giơ điện thoại lên: "Đừng làm loạn! Lâm Bắc Phàm gửi wechat!"
Lâm Bắc Phàm: Mi nương, tiếp tục giúp ta liên hệ Triệu Hổ, 10:00 tối tới đón ta!
Liễu Như Mi: Lại gọi Triệu Hổ làm cái gì?
Lâm Bắc Phàm: Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là đi quán bar mua say!
Tứ nữ: "Hả???"
Lãnh Thanh Nguyệt lập tức đánh chữ.
Liễu Như Mi: Tại sao lại đến quán bar mua say chứ?
Lâm Bắc Phàm: Thanh Nguyệt cũng không hiểu ta, không quan tâm đến ta, lòng ta bị tổn thương sâu sắc, tại sao không thể đi quán bar mua say? Chỉ có như vậy, mới có thể làm tê liệt thần kinh của mình, khiến cho trái tim của mình không phải đau đớn như vậy!
Liễu Như Mi: Đừng như vậy.
Lâm Bắc Phàm: Mi nương, ngươi không cần khuyên ta!
Lâm Bắc Phàm: Nói thật, hiện tại mặc dù ta có rất nhiều tiền, nhưng lại mất đi tình yêu! Đã vậy, ta còn rụt rè như vậy làm gì chứ? Có tiền mặc dù không mua được vui vẻ, nhưng mà người ta sẽ nghĩ tất cả mọi cách để khiến ta vui vẻ!
Liễu Như Mi:…
Lâm Bắc Phàm: Suy đi nghĩ lại, vẫn là phụ nữ quán bar tốt nhất! Các nàng chỉ đàm phán tiền với ta, không đàm phán tình với ta! Ta cùng lắm chỉ tổn thất một chút tiền, nhưng trái tim lại hoàn hảo không chút tổn thất, sẽ không đau lòng nữa!
Lâm Bắc Phàm: Phóng túng, buông thả, dù sao cũng có rất nhiều thời gian!
Bốn người phụ nữ đều trợn tròn mắt, sốt ruột!
Bạn cần đăng nhập để bình luận