Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 482. Chúc các ngươi hạnh phúc

Chương 482. Chúc các ngươi hạnh phúc
Chương 482: Chúc các ngươi hạnh phúc
Tiếp đó, long vương Triệu Thiên bị ép xuống thi hành án tử hình. Có điều trước khi bước ra khỏi tòa án, hắn ta quay lại nhìn Lâm Bắc Phàm nhưng không nói gì.
Diệp Tinh Thần và Ngô Ca cũng bị áp chế, nhưng bọn họ mặt mày hồng hào phấn khích trông không giống như bị kết án tử hình chút nào. Thứ nhất, bọn họ đã chết một lần rồi, đã xem thường sinh tử. Thứ hai, bọn họ trút bỏ được hận thù, có nguồn sống mới và tràn đầy hy vọng vào cuộc sống. Chỉ cần thực hiện tốt trong thời gian cải tạo lao động và lập công lớn, bọn họ vẫn sẽ có cơ hội còn sống ra ngoài. Với khả năng của hai người họ thì đây không phải là chuyện rất dễ dàng sao?
“Lâm tổng, Lý tỷ, tháng sau nhớ dẫn con đến thăm ta!”
“Lâm tổng, Lưu tỷ và Đại Xuân, nhớ tới thăm ta, nhớ mang theo cháu trai của ta! Ta muốn truyền thụ năng lực cho nó, ha ha!”
Hai người rời đi vui vẻ.
Thần thám Hàn Vũ đến gặp Lâm Bắc Phàm cười nói: “Lâm tổng, mọi chuyện đã kết thúc!”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Đúng vậy, tất cả đều kết thúc!”
Hàn Vũ cười nói: “Nói thật, ta luôn hoài nghi ngươi đứng sau tất cả chuyện này!”
“Bây giờ thì sao?”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
“Bây giờ, ta vẫn nghi ngờ điều đó nhưng không có bằng chứng! Hoặc là ngươi đã làm sạch sẽ, hoặc ngươi đã không làm. Nhưng sau đó ngẫm lại thấy thôi bỏ đi!”
Hàn Vũ cười nhạt: “Có lẽ là bởi vì chấp niệm của ta quá sâu không buông được. Không buông được, dễ bị lạc lối, sau đó cảm thấy khó chịu, làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn!”
Han Vũ thở dài: “Gần đây ta phát hiện có quá nhiều vụ án có nhiều ân oán tình thù, tất cả đều vì họ không thể buông bỏ được. Triệu Thiên, Ngô Ca, Diệp Tinh Thần cũng không thể buông bỏ mới dẫn đến tình cảnh hiện tại. Thật là một bi kịch! Thực ra nếu thật sự ngẫm lại, hà tất phải làm như thế? Chỉ có lùi một bước mới có thể thấy được biển rộng trời cao, buông hạ đồ đao mới có thể lập địa thành phật!”
“Rất hợp lý! Nhưng ta đang tự hỏi, gần đây ngươi đang phá án hay nghiên cứu phật lý thế? Nói ra một đống phật lý!”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
“Ha ha! Chắc là cả hai!”
Hàn Vũ cười to: “Ta không nói nữa, có vụ án đang chờ ta, ta đi đây!”
“Tạm biệt!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay từ biệt.
Sau đó, Tiêu Thần đến và được y tá Tô Tiểu Tiểu đẩy trên xe lăn.
Tống Vũ Tinh kêu lên: “Đã hơn một năm rồi mà sao Tiêu Thần vẫn chưa hồi phục vậy?”
“Được một y tá xinh đẹp chăm sóc như vậy, nếu là ta thì ta cũng không muốn xuất viện!”
Lâm Bắc Phàm nháy mắt: “Tiêu lão đệ, tình hình gần đây thế nào rồi? Gôn đánh xong chưa?” (ý hỏi kế hoạch theo đuổi y tá Tô ra sao rồi).
Tiêu Thần ho khan một tiếng nói: “Còn hơi kém một chút, hiện tại chúng ta đang ở căn cứ đầu tiên!”
“Mới ở căn cứ thứ nhất thôi sao, có hơi chậm!”
“Không còn chậm nữa!”
Tiêu Thần chỉ vào đôi chân của mình cười khổ: “Ngươi xem dáng vẻ hiện giờ của ta đi, hữu tâm vô lực nha.”
“Các ngươi đang nói gì sao ta…nghe không hiểu vậy?”
Y tá Tô mờ mịt.
“Ngươi không hiểu cũng đúng! Người ngây thơ thì không cần hiểu! Người không ngây thơ thì không cần giải thích!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc giải thích. Nhưng lúc này một vài bàn tay nhỏ vươn tới eo Lâm Bắc Phàm, dùng sức nhéo mạnh.
“Nhưng ta hiểu. Ý ngươi là ta không phải là người thuần khiết sao?”
“Mới vừa thành thật một thời gian, ngươi lại muốn phóng đãng nữa hay sao?”
Lâm Bắc Phàm: “A, đau quá, đau quá ...”
Tiêu Thần nhìn Lâm Bắc Phàm được nhiều bông hoa bao quanh thì trong mắt có chút hâm mộ, nhưng vào lúc này Tiêu Thần cũng hét lên, còn tệ hơn Lâm Bắc Phàm: “A, đau, đau, đau, đau, đau.”
Hắn đau đớn quay đầu nhìn thì phát hiện y tá Tô đang thở phì phì trừng trừng hắn.
“Tiêu Thần, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Ngươi cũng muốn học theo hắn tam thê tứ thiếp sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, nghĩ cũng có tội! Bây giờ ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể đối tốt với một mình ta! Ngươi chỉ có thể quan tâm ta, yêu ta, cả đời đều yêu ta! Không thể liếc mắt đến phụ nữ khác dù chỉ một cái, có hiểu không?”
Tiêu Thần đáng thương gật đầu: “Ta hiểu!”
“Còn nếu như ngươi muốn ở cùng ta, tiền bạc ngươi có đều phải giao cho ta cất giữ!”
“Tại sao?”
Y tá Tô hung hăng nói: “Bởi vì đàn ông giàu thì xấu, càng giàu thì càng xấu! Cho nên ta nhất định phải để ngươi nghèo mãi, để ngươi có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với ta!”
Tiêu Thần đau lòng nói: “Ta biết!”
“Còn nữa, sau này đừng gặp Lâm Bắc Phàm, cũng đừng nói chuyện với hắn! Nếu không một khi ta phát hiện ra, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
“Tại sao, chúng ta là huynh đệ kia mà!”
Y tá Tô tức giận nói: “Ta sợ ngươi sẽ học hư từ hắn! Học tốt thì không dễ, nhưng học xấu thì quá dễ! Tên này thủ đoạn quá nhiều, lạng quạng sẽ hủy hoại ngươi! Thế nên tránh xa hắn một chút!”
“Nếu hắn đến tìm ta thì sao?”
Y tá Tô nhéo mạnh một cái: “Ta cũng đánh gãy chân của ngươi!”
Tiêu Thần rên rỉ: “Ôi ...”
Lâm Bắc Phàm mắt sáng lên. Tiêu Thần đột nhiên rùng mình, luôn cảm thấy rằng Lâm Bắc Phàm đang cố gắng kìm nén suy nghĩ xấu xa gì đó.
“Lâm tổng, xin ngươi đừng mà.”
“Lão đệ, mọi việc kết thúc rồi, tối nay chúng ta đi đâu chơi đây?”,
Tiêu Thần: “A, đau quá, đau quá, đau quá.”
Cuối cùng, bọn họ liếc mắt đưa tình mà rời đi. Chẳng qua người bị đánh bị mắng chính là Tiêu Thần mà thôi. Khi biết Tiêu Thần đã gặp một người phụ nữ có thể quản hắn ta cả đời, Lâm Bắc Phàm cười ha ha từ tận đáy lòng.
Đúng lúc này, ngôi sao không thể nhận ra Lữ Mặc Bạch đẩy một chiếc xe lăn tới. Hắn nhìn thật sâu vào Lâm Bắc Phàm, rồi nhìn Lãnh Thanh Nguyệt đang cười toe toét đến tận mang tai, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói giọng khản đặc: “Chúc các ngươi ... hạnh phúc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận