Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 366. Tất cả nỗ lực đều cho chó ăn

Chương 366. Tất cả nỗ lực đều cho chó ăn
Chương 366: Tất cả nỗ lực đều cho chó ăn
Hà Tu Văn hừ một tiếng. Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, cho ngươi rất nhiều thời gian, kết quả là ngươi không vẫn không biết tự kiểm điểm. Bây giờ không thể mở buổi biểu diễn thì mới đến thăm hỏi, nói một lời xin lỗi là xong hay sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy? Nếu như không phải nể mặt Hàn tổng, ta cũng lười gặp ngươi!
Lần này Lữ Mặc Bạch không hồ đồ, lập tức dâng quà lên:
“Hà tổng, đây là món quà ta đã lựa chọn cẩn thận cho ngươi! Chân giò hun khói thượng hạng Jamón từ Tây Ban Nha và rượu vang cực phẩm 92 năm của Chateau François! Xin vui lòng nhận cho!”
Hà Tu Văn hơi kinh ngạc. Anh chàng này biết sở thích của mình! Biết hắn ta thích cái này cũng không có mấy người, xem ra tên họ Lữ này vì xin lỗi mà cũng tốn ít sức lực rồi. Vẻ mặt cũng hoà hoãn hơn nhưng vẫn phụng phịu:
“Ngồi xuống trước đi, uống trà!”
Lữ Mặc Bạch cùng Hàn tổng lại nói hết lời tốt đẹp Hà Tu Văn mới đồng ý buông tha Lữ Mặc Bạch.
Hắn ta giống như đang dạy dỗ con cháu:
“Nếu ngươi hiểu chuyện sớm như vậy sao lại đến nông nỗi này? Nói không chừng buổi biểu diễn đã bắt đầu! Nói cho cùng ngươi vẫn còn quá trẻ, tuổi trẻ thì dễ nông nổi, ta cũng như vậy! Có điều ngã một lần, học được một bài học thì dần trưởng thành, con đường sau này cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!”
“Vâng vâng, Hà tổng ngươi nói đúng lắm!”
Lữ Mặc Bạch liên tục gật đầu ra vẻ khiêm tốn tiếp nhận dạy bảo. Trong lòng lại tràn đầy khinh thường, Hà Tu Văn ngươi kiêu ngạo cái gì? Nếu không có Lâm Bắc Phàm thì ngươi có thể leo lên vị trí này không? Không biết đã làm ông chủ quèn trong quán bar nào rồi!
Hàn tổng nhân cơ hội nói:
“Về chuyện phong sát lúc trước...”
Hà Tu Văn uống một hớp trà, thản nhiên nói:
“Đương nhiên là thôi, nhưng lần sau không được làm như thế nữa.”
Lữ Mặc Bạch và Hàn tổng mừng như điên! Cố gắng lâu như vậy cuối cùng cũng ổn rồi!
“Cám ơn Hà tổng, ta lấy trà thay rượu kính ngươi một chén! Buổi biểu diễn của ta sắp được tổ chức, bây giờ vẫn còn thiếu một người hợp tác, không biết Hà tổng có hứng thú hay không?”
Lữ Mặc Bạch cực kỳ hiểu chuyện nói. Buổi biểu diễn của hắn cơ bản là không thiếu người hợp tác. Công ty Bách Hoa của tổng giám đốc Hàn đủ giải quyết tất cả. Sở dĩ hắn nói như vậy chính là để cho Giải trí Hán Đình đưa cái danh, mặc kệ việc gì xảy ra, cứ nộp phí bảo kê cho bọn họ. Giải trí Hán Đình nổi tiếng nên rất nhiều chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Ít nhất mọi người đều biết phong sát đã được giải trừ.
Hàn tổng vội vàng nói:
“Đúng đúng đúng! Buổi biểu diễn này của chúng ta quá lớn, quá hao tài tổn sức, không có Hà tổng không được, không có Giải trí Hán Đình không được!”
Hà Tu Văn vừa nghe thì hiểu ý của bọn họ, bèn lắc đầu:
“Thôi đi, ta không có hứng thú, các ngươi tự mình làm đi! Làm ăn là phải chú ý quy tắc, không thể làm ăn lệch lạc đường ngang ngõ tắt! Các ngươi có thể tự mình làm được, có ta hay không cũng giống nhau! Chúng ta là những người làm ăn chân chính, không phải là thổ phỉ cường đạo!”
“Hà tổng, ngươi thật phóng khoáng!”
Hàn tổng giơ ngón tay cái lên.
“Dù sao Lâm tổng giao một công ty lớn như vậy cho ta xử lý, ta không thể để cho hắn thất vọng được!”
Hà Tu Văn cười to.
“Đúng rồi, Hà tổng, còn có một chuyện nữa!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Còn có vị ở trên kia...Ngươi có thể nói chuyện hay thay ta không?”
Hàn tổng hàm hồ nói.
“Vị phía trên là ai?”
Hà Tu Văn cũng mờ mịt.
“Chính là vị kia...”
Hàn tổng kể lại chuyện sân vận động cùng với chuyện mình bị cảnh cáo rồi cười khổ:
“Không có sự cho phép của vị kia thì buổi biểu diễn của chúng ta vẫn không làm được nha!”
Lữ Mặc Bạch bên cạnh liên tục gật đầu.
Hà Tu Văn nhíu mày:
“Người mà ngươi nói...Ta cũng không biết đó là ai!”
“Hả? Ngươi không biết sao?”
Hai người Lữ Mặc Bạch trợn tròn mắt. Hà Tu Văn buông tay ra:
“Ta thật sự không biết mà, chuyện như thế này có cái gì mà giấu diếm chứ?”
Hai người Lữ Mặc Bạch càng thêm kinh ngạc. Ngay cả ngươi cũng không biết thì còn ai biết được chứ?
Hàn tổng nhỏ giọng nói:
“Có phải Lâm Bắc Phàm Lâm tổng hay không...?”
Hà Tu Văn cười ha ha:
“Không thể là hắn!”
“Tại sao không thể?”
Lữ Mặc Bạch hơi không phục nói, hắn nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm có năng lượng này, hơn nữa sẽ ra tay với hắn.
Hà Tu Văn liếc mắt nhìn Lữ Mặc Bạch một cái, cười một tiếng khinh thường:
“Hắn đường đường là lão đại, tài sản mấy trăm tỷ, sản nghiệp nhiều như vậy nên mỗi ngày đều rất bận rộn! Mặc dù ngươi là một siêu sao nổi tiếng thế giới nhưng trong mắt hắn chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng! Nhìn ngươi một cái coi như hắn thua!”
Lữ Mặc Bạch: “Ọc”
Những lời này có lực sát thương quá lớn! Mình coi Lâm Bắc Phàm là đối thủ cả đời, vẫn cố gắng đuổi theo hắn! Kết quả là đối phương không xem mình ra gì! Nhìn cũng lười nhìn một cái! Lòng Lữ Mặc Bạch thật lạnh! Cảm giác tất cả nỗ lực của mình trong hơn nửa năm qua đều cho chó ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận