Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 406. Ngươi dám không

Chương 406. Ngươi dám không
Chương 406: Ngươi dám không
Dưới vẻ ngoài ngu dốt lại ẩn chứa những năng lực đáng sợ khiến kẻ khác run rẩy. Tầm nhìn đầu tư cực kỳ chính xác, hành động quyết đoán và tinh vi. Sau khi tiếp quản một công ty đầu tư chưa đầy nửa năm, tài sản đã phình to gấp ngàn lần. Theo đánh giá của các chuyên gia bên ngoài, tài sản bây giờ của Lâm Bắc Phàm đã lên tới hơn tám trăm tỷ. Hắn cũng sở hữu ba công ty hàng đầu là Hán Đình Entertainment, tập đoàn Khang Thành và tập đoàn Đại Phong, đây là những công ty dẫn đầu trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Nếu thêm tập đoàn Lâm thị nữa thì tổng tài sản đã vượt quá hàng nghìn tỷ. Người giàu nhất nước cũng không lợi hại bằng hắn. Đây là điều mà nhiều người không làm được nhưng hắn ta đã làm được. Ngoại trừ năng lực kinh doanh, cách đối nhân xử thế của đối phương cũng rất tốt. Bất cứ ai đã từng ở bên Lâm Bắc Phàm trước đây cũng đều gật đầu khen ngợi và vô cùng ngưỡng mộ hắn. Dựa vào kỹ năng giao tiếp mạnh mẽ, mạng lưới của đối phương đã lan rộng khắp cả nước và vươn ra nước ngoài. Ở phương diện đối đãi với huynh đệ, bằng hữu thì hoàn hảo không chê vào đâu được.
Bây giờ, hắn còn có một khả năng khác là nấu ăn. Người đàn ông này đã cho nàng quá nhiều bất ngờ. Hơn nữa, lúc khó khăn nhất đối phương đã giúp nàng và công ty thoát khỏi vũng lầy, nói không biết ơn là nói dối, chỉ là ngại nói ra mà thôi.
Trong quá trình quen nhau hàng ngày, đối phương sẽ luôn khiến nàng vui vẻ.
Ở bên hắn, nàng quên đi bao ưu phiền, vui vẻ như một cô bé. Phải nói rằng, một người đàn ông như vậy thật làm cho người ta động lòng. Nàng đã động lòng rồi. Đếm khắp thiên hạ e rằng cũng không tìm được người như hắn. Nhược điểm duy nhất là hắn quá lăng nhăng. Gặp ai yêu nấy. Nàng biết có ba người phụ nữ có mối quan hệ mơ hồ với hắn. Giá như đối phương không lăng nhăng như vậy mà đối xử hết lòng với nàng thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Nhã Tuyết trở nên u oán.
Lúc này Lâm Bắc Phàm cười khúc khích:
“Nhã Tuyết, ngươi bị dung nhan tuyệt thế của ta làm cho choáng ngợp, kìm lòng không đặng mà yêu ta rồi phải không?”
Sở Nhã Tuyết giật mình tỉnh giấc, tâm tư giống như bị nhìn thấu, nàng hơi bối rối, sắc mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói:
“Bớt chảnh đi. Ai lại yêu một cây cải củ lăng nhăng như ngươi? Ta chỉ muốn xem đồ ăn đã sẵn sàng chưa? Ta đói bụng muốn ăn cơm.”
Nàng còn âm thầm vung nắm đấm, phảng phất có thể đánh bại củ cải lăng nhăng.
“Chuẩn bị xong rồi. Có điều vừa rồi ta quên mang tạp dề, ngươi có thể buộc lại cho ta được không? Nếu không quần áo của ta sẽ bị bẩn.”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Được.”
Sở Nhã Tuyết tháo tạp dề trên người ra sau đó đeo lên cho Lâm Bắc Phàm.
Nhìn bờ vai rộng của Lâm Bắc Phàm và cảm nhận được hơi thở ấm áp và an toàn của hắn, Sở Nhã Tuyết cảm thấy hơi chút ý loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy xúc động.
“Ta đeo tạp dề cho ngươi, đừng cử động lung tung.”
“Được, ta không cử động.”
Lâm Bắc Phàm hồi đáp. Lúc này Sở Nhã Tuyết nhân cơ hội ôm Lâm Bắc Phàm từ phía sau, úp mặt vào lưng Lâm Bắc Phàm, lộ ra biểu cảm hạnh phúc. Lâm Bắc Phàm cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh phía sau mình, khẽ mỉm cười và tiếp tục nấu ăn. Trong phòng bếp có một bầu không khí ấm áp và quyến rũ.
Sau nửa giờ, các bữa ăn đã sẵn sàng. Ba món đều rất đơn giản, không có canh nhưng Sở Nhã Tuyết ăn rất ngon lành. Sau khi uống mấy chén rượu vang đỏ, Sở Nhã Tuyết ngà ngà say, lớn tiếng tuyên bố:
“Ngon quá. Cho nên ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ làm đầu bếp ngự dụng của ta. Ngươi sẽ nấu cơm cho ta cả đời, biết chưa hả Tiểu Lâm Tử?”
“Ngươi muốn ta nấu ăn cho ngươi cả đời, trừ phi ngươi kết hôn với ta. Ta sẽ không bao giờ nấu ăn cho ai khác ngoài vợ ta.”
Lâm Bắc Phàm nhướng mày.
“Ta dám đó, ngươi dám không?”
Sở Nhã Tuyết khiêu khích nói.
Tim nàng đập thình thịch, trong mắt hiện lên một tia chờ mong. Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nụ cười trên khuôn mặt Sở Nhã Tuyết nhanh chóng biến mất, trái tim nàng chùng xuống. Chẳng lẽ từ trước đến nay là ta luôn tự mình đa tình? Trong lòng nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, lẽ nào tình cảm giữa hai người bọn họ cứ như vậy mà kết thúc sao? Nàng không muốn thế, nàng không muốn như vậy!
Vì vậy nàng kích động giải thích :
“Quên đi, ta giỡn thôi, đừng tưởng thật!”
Lúc này Lâm Bắc Phàm bất ngờ bế Sở Nhã Tuyết lên. Sở Nhã Tuyết càng thêm hoảng sợ:
“Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống.”
“Không phải ngươi hỏi ta có dám lấy không à? Bây giờ ta sẽ biểu hiện bằng hành động, xem ta có dám không.”
Lâm Bắc Phàm lao vào phòng với Sở Nhã Tuyết trong tay. Lúc đầu Sở Nhã Tuyết còn đấu tranh nhưng cuối cùng đã bỏ cuộc.
“Đồ bại hoại! Nếu như dám làm cho ta thất vọng, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận