Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 138: Ta cảm thấy cũng được mà

Lữ Mặc Bạch không nhịn được mà kiêu ngạo.
Đây toàn là ta gõ ra ngay tức thì đó!
Ta chính là nam nhân có thể được phong thần trong mắt ngươi!
Lúc này, người trong lòng hắn ta lại gửi tin nhắn đến.
Thanh Nguyệt: Đọc xong tiểu thuyết rồi, vẫn chưa đã cái nư, còn muốn đọc tiếp! Ta thực sự hy vọng mỗi ngày có thể đọc được bảy, tám vạn chữ, như vậy ta nhất định sẽ hạnh phúc chết mất!
Lữ Mặc Bạch nghe xong, sắc mặt có chút xanh xao.
Bảy, tám vạn từ mỗi ngày, ngay cả khi hắn ta làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng được.
Nhưng mà vừa nghĩ đến đây là nguyện vọng của người trong lòng lại không cảm thấy vất vả như vậy nữa.
“Thanh Nguyệt, hạnh phúc của ngươi cũng chính là hạnh phúc của ta!”
Lữ Mặc Bạch giơ hai bàn tay run rẩy, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định: “Nếu ngươi muốn đọc, ta sẽ gõ ra cho ngươi đọc!”
“Cho dù phế hai tay này của ta đi, cũng không có gì để tiếc nuối!”
Mặc Bạch: Ta có linh cảm mong muốn của ngươi chắc chắn sẽ trở thành sự thật!
Thanh Nguyệt: Thật không? Ha ha! Ta cũng hy vọng nó sẽ trở thành sự thật!
Thanh Nguyệt: Sau khi đọc cuốn tiểu thuyết này, không biết tại sao đột nhiên ta lại muốn gặp tác giả!
“Thanh Nguyệt, ta cũng muốn gặp ngươi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc!” Lữ Mặc Bạch lại âm thầm nói.
Hắn ta là một người trọng sinh, được sinh ra với lòng hận thù.
Nhưng bây giờ sự nghiệp của hắn ta chỉ mới bắt đầu, muốn đối phó với kẻ địch vẫn còn rất khó khăn, cho nên hắn ta dự định sẽ làm nên chút thành tựu ở nước ngoài, sau khi có đủ thực lực để đối kháng với Lâm Bắc Phàm rồi mới về nước.
Đến lúc đó, không chỉ có thể đối phó với Lâm Bắc Phàm, báo thù kiếp trước mà còn có đủ tư cách để đứng ở bên cạnh Lãnh Thanh Nguyệt, lớn tiếng nói ra ba chữ kia.
Nhưng tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể gặp Thanh Nguyệt, nhưng lại có thể giao tiếp trao đổi nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm.
Lúc trở về, tất nhiên nước sẽ chảy thành sông.
Trong lòng nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Thanh Nguyệt, hắn ta không thể kìm lòng được mà trở nên si mê.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ta có một câu muốn nói với ngươi!
Thanh Nguyệt: Câu gì?
Mặc Bạch: Hỏi thế gian tình là thứ gì, mà khiến người sống chết hẹn thề bên nhau!
Sau đó Lữ Mặc Bạch mang theo tình yêu ngọt ngào mà chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm ở đầu dây bên kia lại rất cạn lời.
Cái tên đạo văn nhà ngươi lại còn ăn cắp bản quyền câu thơ của ta để tán tỉnh nữ nhân của ta, có còn chút liêm sỉ nào hay không?
Thôi, nể tình ngươi vất vả gõ chữ, tạm thời buông tha cho ngươi.
Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục dày vò.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lấy máy tính bảng ra, tiếp tục cười tủm tỉm đọc “Đô thị ở rể long vương.”
“Không thể không nói, Lữ Mặc Bạch này cũng rất có trình độ! Một tình tiết rửa chân đơn giản vậy mà có thể viết đến thay đổi linh hoạt, biến đổi các thủ đoạn để vả mặt nam chính!”
“Đọc thật là đã!”
“Đã lâu không đọc tiểu thuyết, ta nhất định phải theo bộ tiểu thuyết này đến cùng!”
“Nếu như đọc không đủ, vẫn có thể thúc giục tác giả nhỏ!”
“Mỗi ngày bảy, tám vạn chữ, đối với hắn ta mà nói hình như cũng không phải việc gì khó!”
“Hi hi!”
“Tiểu thuyết hay như vậy, ta không thể giấu riêng được!”
Lâm Bắc Phàm mở wechat, vào vòng bạn bè rồi đăng một status.
“Nhiệt liệt đề cử một cuốn tiểu thuyết [Đô thị ở rể long vương]. Cốt chuyện kịch tính, tình tiết rung động đến tâm can, được viết rất đặc sắc!”
Chỉ trong một thời gian ngắn, đã có rất nhiều người trả lời.
Người đầu tiên trả lời lại là nữ thần văn nghệ Lãnh Thanh Nguyệt.
Lãnh Thanh Nguyệt: Cảm ơn đã đề cử sách! Chỉ tiếc là tiểu thuyết mạng, không có dinh dưỡng, ta không thích đọc cho lắm!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thầm mặc niệm cho nam chính nào đó.
Người trong lòng không thể nhìn thấy nỗ lực của ngươi.
Nhưng ta sẽ coi trọng nó!
Ta sẽ là người hâm mộ trung thành của ngươi mãi mãi, cố lên nào!
Tiếp theo là thư ký Liễu Như Mi.
Liễu Nhi Mi: Ông chủ, hơn nửa đêm không ngủ, đề cử sách gì, mới ba trang đầu đã độc chết ta rồi!
Lâm Bắc Phàm: Ta cảm thấy cũng được mà!
Liễu Như Mi: Tiểu thuyết như vậy mà cũng cảm thấy được sao! Ông chủ, tinh thần của ngươi có vấn đề rồi phải không, có cần đặt giúp ngươi một cuộc hẹn với khoa thần kinh không?
Lâm Bắc Phàm: …
Tiếp theo là bạn gái Tống Vũ Tinh.
Tống Vũ Tinh: Buổi tối đừng thức đêm đọc tiểu thuyết, tổn hại đến thân thể, đi ngủ sớm một chút!
Lâm Bắc Phàm: Ngươi cũng ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút!
Tiếp theo là Sở Nhã Tuyết.
Sở Nhã Tuyết: Ha ha! Cuốn tiểu thuyết mà ngươi đề cử rất thú vị, sảng khoái chết ta rồi!
Lâm Bắc Phàm: Người khác đều cảm thấy độc hại, tại sao ngươi lại cảm thấy sảng khoái?
Sở Nhã Tuyết: Đương nhiên là ta thấy sảng khoái rồi, bởi vì ta thay mình vào nhân vật nữ chính, cả ngày bắt nạt nam chính, không cần biết là hắn ta cường đại cỡ nào cũng phải đi rót nước rửa chân cho ta thôi, ngươi nói có sảng khoái hay không?
Lâm Bắc Phàm: …
Cứ như vậy, dưới sự nỗ lực của Lâm Bắc Phàm, toàn bộ nhân viên công ty đều đọc bộ truyện “Đô thị ở rể long vương” này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận