Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 168: Cùng một giuộc

Ở một diễn biến khác, Lâm Bắc Phàm nhận điện thoại xong thì nói với tài xế: “Ngô lão đệ của ta đang bị người ta đuổi đánh, tình hình có vẻ nghiêm trọng, hiện giờ chúng ta mau tới đường Lệ Giang thôi!”
“Vâng thưa Lâm tổng!”
Lúc này, người làm tài xế kiêm vệ sĩ cho Lâm Bắc Phàm là Triệu Hổ.
Ở kiếp trước, người này cũng làm tài xế cho hắn, lúc nào hắn ta cũng trung thành và chăm chỉ, giờ thì được Lâm Bắc Phàm gọi về.
Nhận được mệnh lệnh của Lâm Bắc Phàm xong, Triệu Hổ bèn lái xe tới đường Lệ Giang ngay lập tức.
Lâm Bắc Phàm ngồi trên xe và âm thầm ước nguyện.
“Ngô lão đệ, ta tới ngay đây, ngươi đừng có vội!”
“Để ta cho ngươi một cái buff trước, hi vọng ngươi có thể kiên trì được!”
“Ta ước ta bị nhũn chân trong vòng năm phút!”
[Tinh! Ước nguyện thành công!]
Lúc này, Ngô Ca đang điên cuồng chạy thì bỗng thấy chân mình mềm oặt và ngã nhào xuống đất.
“Ngô Ca, ngươi làm sao thế? Đứng dậy chạy đi chứ!”
Ngô Ca nằm trên mặt đất, hai tay ôm lấy chân, gắng sức nói: “Không hay rồi! Chắc là chạy lâu quá nên chân ta bị chuột rút, không còn tí sức nào hết!”
Vương Bàn Tử hoảng hốt: “Hả? Lúc này mà lại còn chuột rút, để ta cõng ngươi cùng chạy!”
“Ngươi không cần quan tâm đến ta đâu, mau chạy đi!”
“Chúng ta là đồng minh của nhau cơ mà, sao có thể không quan tâm ngươi được?”
Vương Bàn Tử đỡ Ngô Ca dậy rồi tiếp tục chạy.
Thế nhưng lúc này bọn họ lại chẳng chạy nhanh được, một lát sau đã bị đám người áo đen đuổi kịp và ăn một trận no đòn.
Những tiếng kêu thảm thương vang lên, vọng khắp phạm vi trăm mét quanh đó.
Tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản.
Long vương Triệu Thiên xem livestream qua điện thoại, trông thấy cảnh tượng ấy, hắn ta căm phẫn nói: “Đúng! Cứ như vậy đi! Đánh thật mạnh vào cho ta! Đánh cho bọn chúng răng rớt đầy đất vào! Đây chính là cái kết của việc lừa gạt ta!”
Mười phút sau, Lâm Bắc Phàm tới, Ngô Ca và Vương Bàn Tử đã bị đánh bầm dập.
Lâm Bắc Phàm run rẩy đỡ Ngô Ca mặt mũi đã tím bầm lên, đoạn nói: “Lão đệ, ai đánh ngươi thành ra thế này? Sao lại ra tay ác độc như vậy, đúng là súc sinh mà…”
“Lâm tổng, cuối cùng ngươi cũng tới rồi…” Ngô Ca mở mắt, sau đó thì ngất lịm đi.
Lúc hắn ta tỉnh lại thì khắp người băng bó như một con tằm và đang nằm trong bệnh viện.
Vương Bàn Tử - đồng minh của hắn ta cũng bị băng bó thành một con tằm và nằm ở một giường bệnh khác, hắn ta vẫn còn đang hôn mê.
Ngô Ca khẽ cử động thì thấy toàn thân đau nhức vô cùng.
“Đừng cử động! Ngươi bị gãy mấy cái xương đấy, nội tạng còn bị xuất huyết! Hiện giờ bác sĩ đã giúp ngươi xử lí ổn thỏa rồi, ngươi đừng động đậy linh tinh không tình hình lại chuyển biến xấu bây giờ!” Lâm Bắc Phàm quan tâm nói.
“Cảm ơn Lâm tổng… À đúng rồi, Vương Bàn Tử đâu? Vương Bàn Tử sao rồi?”
“Vương Bàn Tử? Ngươi đang nói đến ông chủ tiệm đồ cổ đó hả? Hắn ta nằm bên kia kìa, tình hình cũng không khá hơn ngươi là bao! Cơ mà hiện giờ hắn ta đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi, chỉ là vẫn đang hôn mê mà thôi…”
“Cảm ơn Lâm tổng!” Ngô Ca thở phào một hơi.
“À đúng rồi, sao hai người lại đi cùng nhau vậy? Lại trêu chọc gì người khác hả?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Từ hôm đó trở đi là ta với ông chủ tiệm đồ cổ đã kết bạn với nhau, trở thành bạn bè thân thiết và thường xuyên hẹn nhau đi ăn! Nhưng mà không biết tại sao tối đó bỗng có một đám người xông đến, không phân rõ phải trái mà ra tay đánh bọn ta! Nói thật, trước nay ta luôn làm việc thiện, ta cũng không biết tại sao bọn họ lại làm như vậy nữa khụ khụ…” Ngô Ca giải thích kiểu nửa thật nửa giả.
Kết quả hắn ta nói nhiều quá, động đến vết thương nên ho khù khụ.
Lâm Bắc Phàm vội bảo: “Được rồi, đừng nói nữa! Hiện giờ việc quan trọng nhất là ngươi phải dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác cứ để ta lo!”
“Cảm ơn Lâm tổng!”
Sau khi Lâm Bắc Phàm rời đi, Ngô Ca mở mắt rồi nghiến răng nghiến lợi.
“Long vương Triệu Thiên!”
Từ lúc bị đuổi giết Ngô Ca vẫn luôn nghĩ xem là kẻ nào đang đối phó với bọn họ!
Kẻ nào lại có năng lực làm những chuyện này!
Kết quả nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng hắn ta nhận thấy chỉ có long vương Triệu Thiên là có khả năng thôi.
Chỉ có hắn ta – một kẻ đến từ gia tộc ẩn thế mới có thể phái tám vị cao thủ tới để xử lí Ngô Ca và Vương Bàn Tử.
Hắn ta không thể hiểu nổi, tại sao long vương Triệu Thiên lại muốn đối phó hắn ta?
Trước kia hai người còn hợp tác với nhau, cùng nhau đối phó với Lâm Bắc Phàm. Chẳng lẽ do trước kia cười nhạo hắn ta nên giờ mới bị hắn ta đuổi giết?
Ngô Ca cố gắng túm lấy điện thoại ở bên cạnh rồi tìm đến một số điện thoại quen thuộc, sau đó thì gửi tin nhắn.
Ngô Ca: Có phải ngươi làm hay không?
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
Người áo đen: Đúng vậy đấy, là chúng ta làm đấy, có phải rất đã không?
Người áo đen: Nhìn các ngươi quỳ xuống đất xin tha, khóc lóc ỉ ôi mà ta vui chết đi được!
Người áo đen: Ha ha!
Hai mắt Ngô Ca bừng bừng lửa hận: “Quả nhiên là cái đồ khốn khiếp nhà ngươi!”
Ngô Ca: Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Người áo đen: Tại sao à? Ngươi còn không biết ngại mà hỏi ta tại sao? Những chuyện ngươi đã làm ngươi còn không rõ hay sao?
Ngô Ca: Ta không rõ, chúng ta còn đang hợp tác cơ mà?
Người áo đen: Hợp tác á? Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc à?
Người áo đen: Cái tên khốn khiếp nhà ngươi từ đầu đến cuối chỉ đang diễn kịch, đang lừa gạt ta! Ngươi và Lâm Bắc Phàm hợp tác với nhau để chơi đùa ta, hại ta thua mất hơn hai mươi tỉ!
Người áo đen: Ngươi và Lâm Bắc Phàm cùng một giuộc với nhau, ngươi còn không biết ngại mà đi hỏi ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận