Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 434. Người ta cả đời hâm mộ nhất

Chương 434. Người ta cả đời hâm mộ nhất
Chương 434: Người ta cả đời hâm mộ nhất
Ba ngày sau Lâm Bắc Phàm đến bệnh viện.
Nhìn cả người Tiêu Thần lại bị bao bọc như xác ướp không thiết sống, hắn ta an ủi:
“Lão đệ, hãy nghĩ thoáng một chút. Ít nhất thì mạng này cũng được cứu rồi. Còn sống là còn có tất cả!’
“Ngươi bảo ta làm sao nghĩ thoáng đây?”
Tiêu Thần trên mặt tràn đầy suy sụp:
“Đang định xuất viện lại bị rơi xuống một cái hố sâu. Vết thương cũ tái phát còn bị gãy chân, vết thương này trong vòng nửa năm sẽ không lành lại. Thân thể sao mà cứ bị thương lặp đi lặp lại vậy không biết, sao mạng của ta lại khổ như vậy chứ?”
Giờ khắc này Tiêu Thần thực sự suy sụp. Hắn ta tái sinh đã hơn nửa năm nhưng vẫn nằm trong bệnh viện suốt thời gian qua. Nhìn đại cừu nhân ngạo nghễ trước mắt, thấy hắn ta sống càng ngày càng thoải mái dễ chịu, thấy hắn ta cùng vị hôn thê của mình ngày ngày khanh khanh ta ta… Mà hắn ta thì không thể làm được gì cả, có biết hắn ta đau khổ tới cỡ nào hay không? Cuối cùng sau khi đợi vết thương lành hẳn, hắn ta đã nghĩ rằng mình sắp quật khởi thì ông trời tát một cái làm hắn ta trở về nguyên hình. Hắn tủi thân rớt nước mắt. Chẳng lẽ ông trời cho ta tái sinh để hành hạ ta sao?
Hay lắm, ông đã làm được rồi đó.
Lâm Bắc Phàm an ủi:
“Lão đệ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ ngươi hãy dưỡng thương cho thật tốt…”
Tiêu Thần tràn đầy mệt mỏi xua tay:
“Lâm tổng, ngươi đừng an ủi ta nữa. Lòng ta rất đau, ta mệt mỏi rồi, ta muốn yên lặng ở một mình, đừng hỏi ta yên lặng là ai.”
“Được vậy ta đi trước, bảo trọng.”
Lâm Bắc Phàm thở dài rời đi. Tiêu Thần lại bị thương và phải nhập viện nên đương nhiên không cứu được Lữ Mặc Bạch.
“Chẳng lẽ... Trời muốn giết ta?”
Trong phòng bệnh, ngôi sao lớn Lữ Mặc Bạch tràn đầy tuyệt vọng. Cuối cùng sau khi tìm được thần y Tiêu Thần thì đối phương nói với hắn ta rằng vết thương trên mặt hắn ta không thể phục hồi được. Vừa đi chưa bao lâu thì hắn ta được đưa vào bệnh viện do bị thương ngoài ý muốn. Giống như là ý trời vậy. Ông trời không muốn thấy hắn tốt mà! Ông không muốn cho ta sống tốt thì muốn ta tái sinh làm gì? Lại hành hạ ta có phải không?
Lữ Mặc Bạch càng nghĩ hắn ta càng tuyệt vọng. Do quá kích động nên thể chất xuất hiện tình trạng bất thường.
Trợ lý vội vàng nói:
“Ông chủ bình tĩnh lại. Tiêu thần y không được thì chúng ta đi tìm bác sĩ khác.”
Lữ Mặc Bạch lắc đầu:
“Thật sự không có hi vọng.”
Tiêu Thần là bác sĩ có y thuật cao siêu nhất mà hắn ta biết. Ngay cả hắn ta cũng không làm được thì còn ai có thể làm được?
“Ông chủ không nên suy nghĩ bậy bạ.” “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ở đây một mình.”
Sau khi trợ lý rời đi Lữ Mặc Bạch run rẩy lấy điện thoại di động ra nhấn vào giao diện quen thuộc. Sau khi nhìn một lúc lâu thì chậm rãi dùng đôi tay run rẩy của mình gõ gõ.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt: Có chuyện gì vậy?
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt ta muốn nói với ngươi. Chúng ta...
Thanh Nguyệt: Nói gì hả?
Mặc Bạch: Hãy lãng quên nhau giữa chốn giang hồ, không bao giờ liên lạc với nhau nữa.
Thanh Nguyệt: ???
Thanh Nguyệt: Ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy?
Thanh Nguyệt: Mặc Bạch hãy nói cho ta biết dạo này ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta luôn không thể liên lạc khi ta muốn liên lạc vậy? Khi ta không liên lạc với ngươi thì ngươi luôn nhảy ra nói những điều kỳ lạ?
Mặc Bạch: Ta...
Thanh Nguyệt: Nói đi, gần đây ngươi thực sự rất kỳ lạ.
Mặc Bạch: Sâu đây lời nói của ta rất quan trọng, ngươi nhất định phải nghe cho kỹ nha.
Thanh Nguyệt: Nói cho ta biết, ta sẽ lắng nghe cẩn thận.
Mặc Bạch: Bởi vì ta xảy ra một số chuyện nên sau này có thể không có cơ hội ở bên cạnh bảo vệ ngươi nữa. Nhưng ta đã tìm được một người có thể yêu ngươi và thay ta bảo vệ ngươi.”
Thanh Nguyệt: Sao ngươi nói gì lạ vậy?
Thanh Nguyệt: Còn nói muốn bảo vệ ta nhưng lại muốn tìm người thay ngươi yêu ta? Nghe thật là khó hiểu.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt nghe ta nói.
Thanh Nguyệt: : được rồi, ngươi nói đi, ta nghe là được!
Mặc Bạch: Người mà ta tìm cho ngươi rất lợi hại. Sau này nếu gặp khó khăn hay phiền toái gì nhất định phải tìm tới hắn ta, hắn ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết.
Mặc Bạch: Trên đời không có chuyện gì hắn ta không làm được.
Mặc Bạch: Cho dù là chuyện của Lãnh gia ngươi đối với hắn ta cũng không thành vấn đề.
Mặc Bạch: Cả đời ta chưa từng hâm mộ ai, hắn ta là người duy nhất.
Thanh Nguyệt: Lợi hại vậy sao? Hắn là ai?
Mặc Bạch: Hắn là...
Nằm trên giường bệnh Lữ Mặc Bạch đau đớn nhắm mắt lại. Mấy chữ kia hắn ta không gõ xuống được. Khi hắn ta mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt có sự quyết tuyệt còn có thần sắc thoải mái.
“Nếu ta không thể yêu nàng nữa vậy thì hãy tìm ai đó yêu nàng thật tốt.”
Lữ Mặc Bạch lại đưa tay ra và gõ trên bàn phím điện thoại.
Mặc Bạch: Lâm Bắc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận