Phi Thiên

Chương 1180 : Cái tên hay gây sự (2)

Dương Khánh hắn lần đầu tiên xuất sơn chạy đến địa phương xa như vậy, hơn nữa còn là chạy tới Lưu Vân Sa Hải hỗn loạn nhất của tu hành giới, vẫn còn muốn tập trung hết tinh lực làm một chuyện lớn hy vọng có thể khiến cho Quân sứ Nhạc Thiên Ba nhìn thấy được, ai ngờ đụng phải cái tên cấp trên kỳ quái này, vỡ hí kịch hay còn chưa mở tràng, thì vị cấp trên này đã tự mình đập nát luôn cái sân khấu khỏi cho diễn luôn rồi.
Đập hỏng luôn thì cũng không có quan hệ gì, ngươi lại cứ chạy trước rồi, chúng ta bây giờ nên thoát thân như thế nào đây?
“Con mẹ của ngươi ấy. . .”
Dương Khánh mắng thầm một câu trong bụng, đúng là cuồng bạo thô tục vô cùng.
Nếu sớm biết tên kia là cái tay hay gây sự, còn tưởng rằng có chút thu liễm rồi, ai ngờ là càng ngày càng quá phận. Sau này có đánh chết cũng không cùng đi ra với tên kia nữa! Nếu có cơ hội còn sống trở về, phải kiên quyết ngăn Vi Vi và tên đó đi tới một bước kia lại. Đây cũng không phải là mạo hiểm, mà là một kẻ điên. Vi Vi nếu cùng loại kẻ điên này có thể có tương lai mới là lạ!
Nội đường, nho sinh đã khống chế được cái tên còn sống kia. Tiểu nhị trong điếm đang nghe nho sinh chỉ huy dọn dẹp. Nho sinh cứ một mực lắc đầu cất tiếng thở dài.
Tên khốn kiếp. . . Hiện tại nên thoát thân như thế nào? Dương Khánh nhìn xung quanh một cái, nhanh chóng ổn định tâm thần nghĩ đối sách, bị kẻ điên đó làm thành như vậy, chỉ oán trách không đã không có tác dụng gì rồi. Nghĩ tới trước đó Miêu Nghị quát gọi, hơi suy tư một chút, liền truyền âm đối với người của Trình gia:
Thập lục!
Vũ Quần Phương cùng mọi người quay đầu lại nhìn. . .
Lúc này Miêu Nghị đang ở trên bầu trời sa mạc mênh mông điên cuồng bay trốn. Chuyện mà Dương Khánh lo lắng, hắn lại chẳng chút âu lo nào.
Hắn cũng không có gì mà phải lo, khi vừa nghe đám người thần bí kia muốn dẫn Trình Diệu Uy đến Phong Vân Khách Sạn nghiệm hàng ngay tận mặt xong, tên này trong lòng cảm thấy vui vẻ rồi, đi đâu lại không chịu đi, không ngờ lại đi tới Phong Vân Khách Sạn!
Đối phương rõ ràng là chắc chắc bên này không dám gây chuyện ở Phong Vân Khách Sạn, đối phương nghĩ cũng không sai, dưới tình huống bình thường đích thật là như thế, nhưng mà Miêu Nghị hắn là ai, Phong Vân Khách Sạn Lão Bản Nương đều bị hắn dụ lên giường ngủ phứt luôn rồi, hắn là nhân tình của Lão Bản Nương, hắn có gì phải sợ chứ? Cho nên hắn mới quyết định động thủ tại Phong Vân Khách Sạn, giành Trình Diệu Uy từ trên tay của đối phương.
Cái kế hoạch kia của Dương Khánh, hắn cũng không có nói là không tốt, nhưng dù sao cũng cảm thấy quá nguy hiểm rồi, tuy rằng hắn cũng tin tưởng năng lực Dương Khánh có thể khống chế tốt, nhưng mà có biện pháp dễ dàng hơn tại sao không dùng? Cộng thêm hắn hiện tại ghét nhất làlãng phí thời gian, loại tán gẫu kéo tới kéo lui theo kiểu “vận động - trù tính - duy trì – nắm chắc” (vận trù duy ác) từ từ đó là chuyện hắn có chút nhịn không được, chi bằng dứt khoát cho nhanh một chút.
Trước hết đoạt lại Trình Diệu Uy rồi tính sau, đám người thần bí kia không nguyện gây chuyện tại Phong Vân Khách Sạn, hắn chủ động đi gây chuyện với bọn họ, vì dù sao cũng là đánh lẫn nhau ở Phong Vân Khách Sạn rồi, vừa vặn có thể cấp cho cái cớ để cho Lão Bản Nương vận dụng bối cảnh và thế lực của mình tra ra đám thần bí nhân kia là ai, người chết và người sống hắn cũng đều lưu lại tại Phong Vân Khách Sạn rồi, điều này so sánh với bọn hắn đi mạo hiểm từ từ chơi đùa dễ dàng hơn quá nhiều.
Về phần chọc tới ổ kiến lửa Phong Vân Khách Sạn, Miêu Nghị tự nhiên tin tưởng Lão Bản Nương sẽ giúp hắn hóa giải, sở dĩ hắn căn bản không sợ hãi.
Không nói cho Dương Khánh và những người khác biết là bởi vì quan hệ giữa hắn và Lão Bản Nương không tiện giải thích, cũng không thể giải thích. Mà ngươi nếu như không lời giải thích báo cho Dương Khánh biết trước chuyện Dương Khánh khẳng định sẽ không đáp ứng, sở dĩ hắn mới quyết định làm một mình rồi nói sau.
Đây chính là phong cách làm việc của hắn, nhưng mà không phải là phong cách làm việc của Dương Khánh.
Mắt thấy khoảng cách của song phương đang dần dần kéo gần lại, dòm Miêu Nghị đang điên cuồng chạy trốn phía trước, Lão Bản Nương hận đến ngứa cả hàm răng, một mực đuổi theo như vậy, nàng xem như đã nhìn ra rồi, cái tên Ngưu Nhị này tu vi hiển nhiên đã đột phá đến tử liên cảnh giới, tiến độ tu hành này quả thật khiến cho nàng rất kinh ngạc.
Nhưng cái này không phải là lý do để đến đập nồi đập chén trên địa bàn của lão nương, bộ nghĩ đến cảnh giới tử liên rồi thì liền có thể muốn làm gì thì làm trước mặt lão nương có phải hay không? Hôm nay không giải thích cho rõ, đừng có mơ mà đi được với bà!
- Cẩu tặc đừng chạy!
Đuổi sát không buông, Lão Bản Nương lại quát một tiếng khẽ.
Thợ mộc và thợ đá mau chóng đuổi sát theo sau thỉnh thoảng đưa mắt ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một hồi, thầm nghĩ Lão Bản Nương bộ không đùa thật chứ?
Miêu Nghị cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, trong lòng thầm mắng, nữ nhân này điên rồi sao, không cho lão tử thoát thân đuổi theo không thả làm cái gì?
Kinh khủng hơn vẫn còn tồn tại ở phía sau, Lão Bản Nương đột nhiên song chưởng hợp lại trước ngực rồi giang mạnh ra, một đoàn ma khí dày đặc hơn ra, Đại Ma Vô Song quyết xuất thủ!
Ma khí Đen nhánh cuồn cuộn nâng phủ lấy nàng, khí thế hung hăng, giống như đằng vân giá vũ kéo đến, tốc độ truy kích chợt tăng, giây lát liền đuổi tới.
Vừa thấy Lão Bản Nương có khí thế như vậy, còn có biểu tình hận ngứa hàm răng trên gương mặt xinh đẹp, Miêu Nghị có chút gấp lên rồi, nữ nhân chết bầm này định làm cái quái gì đây?
Hắn bây giờ là thừa dịp Phong Vân Khách Sạn vừa mới xảy ra chuyện, rất nhiều người còn phản ứng không kịp, nhân cơ hội tốt chạy trốn, nếu là bị Lão Bản Nương quấn lấy rồi, chờ đến một đám người chạy tới vây xem, rất có thể là muốn chạy cũng không chạy thoát nữa rồi.
Mắt thấy sắp lọt vào ma trảo của Lão Bản Nương, thân hình Miêu Nghị đột nhiên lao vội xuống sa mạc phía dưới.
Phành! Một đoàn Vân vụ mãnh liệt nổ tung, trong nháy mắt mây mù cuốn tuôn ra che giấu chân thân của tên này.
Hai cái tên này, một vị phóng thích ra mây mù đen, một vị phóng thích ra sương trắng, thật có thể nói là một đực một cái hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Lão Bản Nương cưỡi ma vân cuồn cuộn đuổi tới cũng không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Quang! Trong sa mạc đột nhiên vang dội lên một trận, trong sương trắng bọt nước và cát bụi nổ tung dựng bắn lên, lớp vỏ cát cứng ở dưới sa mạc đã bị Miêu Nghị đánh thủng xuyên qua.
Trong nháy mắt đuổi theo vào trong sương trắng, Lão Bản Nương song chưởng vung lên, pháp lực cuồng bạo lập tức quét sạch cát và sương trắng không còn gì, nhìn thấy mặt biển xanh đen phía dưới trong phạm vi mấy trượng chung quanh, hiểu rõ Miêu Nghị đây là biết tốc độ trên không trung không bằng mình, đã chui trốn vào trong biển trốn chạy, cắn răng, muốn chạy à?
Lão Bản Nương không chút do dự chui luôn vào trong biển, tiếp tục đuổi theo không bỏ.
Thợ mộc và thợ đá kéo tới sau đó cũng một trước một sau chui vào trong biển, chỉ thấy Lão Bản Nương đang ở trong biển nhìn xung quanh, hai người nhanh chóng đến bên cạnh nàng.
- Thợ mộc qua bên kia, thợ đá đi bên này, chúng ta phân công nhau đi tìm, phát hiện tên kia lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Lão Bản Nương phất tay sai khiến.
Thợ mộc ngạc nhiên nói:
- Lão Bản Nương, người không lẽ là muốn bắt hắn lại thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận