Phi Thiên

Chương 188: Nghịch Chuyển (3)

- Mai sơn chủ quá lo lắng rồi.
Chương Đức Thành quay đầu lại liếc y một cái, phát hiện tên thủ hạ này quen phản bác ý kiến của mình, đây gọi là quá lo xa, nên giọng điệu y toát ra vẻ chỉ trích Mai Ngọc nhát gan:
- Nếu ta đã dám tấn công Nam Tuyên phủ, há có thể không tính Lam Ngọc môn vào trong đó?! Sở dĩ trước đây Lam Ngọc môn dám nhúng tay vào tranh chấp giữa Lư Ngọc và Dương Khánh cũng là vì sau lưng có Phùng Hành Tẩu làm chỗ dựa cho Dương Khánh, lần này Dương Khánh lại không tìm được ai làm chỗ dựa.
- Ta không ngại nói rõ, nhân mã chúng ta vừa lên đường từ Thường Bình phủ, bên Hà Hành Tẩu đã có người phát ra cảnh cáo với Lam Ngọc môn. Nếu như thế lực bên ngoài Trấn Ất điện không được cho phép mà dám tự tiện nhúng tay vào chuyện của Trấn Ất điện, cẩn thận Trấn Ất điện xua binh đạp bằng! Các ngươi cho là Lam Ngọc môn dám đối nghịch với Trấn Ất điện chúng ta sao?
Đã nói đến nước này rồi, nếu như dài dòng nữa chính là không biết tốt xấu, Mai Ngọc chắp tay nói:
- Phủ chủ đã tính trước kỹ càng như vậy, quả thật là thuộc hạ quá lo xa.
- Cẩn thận không thừa!
Chương Đức Thành tỏ ra độ lượng phất phất tay, tiếp tục ngựa không ngừng vó dẫn dắt thuộc hạ đuổi sát không buông.
Ngoài mặt y không lộ vẻ gì, thật ra đám thuộc hạ không có cách nào hiểu được nỗi lo trong lòng y.
Lần này làm ra chuyện lớn như vậy, nếu như đánh chiếm được Nam Tuyên phủ không nói, chuyện giết Dương Khánh chỉ cần ngụy tạo một lý do nào đó báo lên trên là được. Chỉ cần hợp ý cấp trên, tự nhiên bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu như đánh không được vậy phiền phức sẽ rất lớn, cho dù là sau lưng có Hà Vân Dã làm chỗ dựa, đến lúc đó chỉ cần Dương Khánh cáo trạng lên trên, cùng là người của Trấn Ất điện, dám đánh lén người của mình là chuyện không thể nào chấp nhận. Đến lúc đó phía trên sẽ không thừa nhận là bọn họ ra lệnh cho người mình đánh người mình, ngay cả Hà Vân Dã cũng nhất định sẽ chối sạch quan hệ giữa bọn họ, trách nhiệm sẽ do Chương Đức Thành gánh vác.
Đã tới nông nỗi này rồi, Chương Đức Thành há chịu bỏ qua cho Dương Khánh, cho dù là phải đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua
Nhưng kẻ làm Chương Đức Thành tức tối nhất vẫn là Miêu Nghị, đột nhiên từ đâu xông ra làm hỏng chuyện tốt của y, miếng thịt ngon đưa lên đến miệng lại rơi mất, sau chuyện này phải cho tên tiểu tử kia biết tay mới được.
Hai đội nhân mã vẫn truy đuổi không ngừng bên trong cảnh nội Vạn Hưng phủ, mà bên trong Vạn Hưng phủ lại có một đạo nhân mã khác tụ hợp lại với nhau, chính là những sơn khác dưới quyền Dương Khánh chưa tụ tập.
Các lộ sơn chủ nhận được pháp chỉ Dương Khánh, lập tức ngưng lên đường chi viện, sau khi các vị sơn chủ gặp nhau bèn thương nghị, nhanh chóng thay đổi phương hướng giữa đường, từ cảnh nội Nam Tuyên phủ đánh thẳng vào cảnh nội Vạn Hưng phủ.
Lấy nhân mã các sơn làm đơn vị, các lộ sơn chủ rối rít giương cờ hiệu Trấn Ất điện Thường Bình phủ Chương Đức Thành, dẫn dắt bộ hạ tấn công một mạch Khang Định động, Tú Thủy động, La Định động...
Tốc độ lấy nhân mã một sơn tấn công một động có thể tưởng tượng được, bảy vị sơn chủ dưới quyền Dương Khánh chia ra bảy đường, quét ngang mười lộ động phủ dưới quyền Thừa Thọ sơn Vạn Hưng phủ.
Cuối cùng, vào đêm tuyết trời giá rét đóng băng, bảy đạo nhân mã từ các nơi đánh tới tụ hợp ở chân Thừa Thọ sơn, bao vây chặt chẽ nơi đó, cường công tập thể.
Thừa Thọ sơn có thể nói là họa từ trên trời giáng xuống, bị đánh mà không hiểu vì sao. Sau khi sơn chủ Thừa Thọ sơn thả ra linh thứu cầu viện tới Vạn Hưng phủ bèn dẫn quân có ý huyết chiến phá vòng vây. Thế nhưng nhân mã bảy sơn kết hợp với nhau tấn công một sơn của y, lại đã diệt trừ nhân mã các động dưới quyền y trước đó, chiến cuộc có thể tưởng tượng được.
Lấy sơn chủ Thiếu Thái sơn Hùng Khiếu cầm đầu, ba vị sơn chủ liên thủ nghênh chiến sơn chủ Thừa Thọ sơn, cuối cùng bị Hùng Khiếu chém một đao rơi xuống long câu.
Thừa Thọ sơn bị san bằng không còn một ai sống sót, sau khi bị huyết tẩy một lượt còn bị một mồi lửa thiêu trụi cả đại điện Thừa Thọ sơn.
Các lộ sơn chủ tập trung lại một chỗ nhìn nhau gật đầu, lại nhanh chóng dẫn dắt bộ hạ lao ra Thừa Thọ sơn, dựa theo kế hoạch dự định hành sự...
-----------
Đêm tuyết yên tĩnh, Vạn Hưng phủ lặng lẽ bị tuyết trắng lấm tấm bao trùm.
Bên trong tĩnh thất tu luyện, phủ chủ Lưu Cảnh Thiên bị tiếng bước chân vội vàng xông vào làm cho kinh động, mở mắt nhì qua đúng là thị nữ của mình.
Y còn chưa lên tiếng hỏi, thị nữ đã lộ vẻ gấp gáp nói:
- Phủ chủ, đại sự không ổn, Thường Bình phủ dưới quyền Trấn Ất điện đã dẫn quân công vào cảnh nội Vạn Hưng phủ ta.
Lưu Cảnh Thiên sửng sốt, ngay sau đó thất kinh nói:
- Giữa hai phủ cách Nam Tuyên phủ, vì sao Thường Bình phủ lại đánh tới, tin tức có xác thực chăng??
- Các lộ động phủ dưới quyền Thừa Thọ sơn đã bị phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành đích thân dẫn dắt nhân mã tiêu diệt toàn bộ, lúc Thừa Thọ sơn phát tới tin tức cầu viện, chính là đang bị vây công!
Thị nữ nhanh chóng dâng ngọc điệp cầu cứu cầm trong tay lên.
Lưu Cảnh Thiên nhận lấy ngọc điệp xem qua, thốt nhiên giận dữ, có thể nói là khiếp sợ: Thường Bình phủ dám tấn công Vạn Hưng phủ có nghĩa thế nào? Có nghĩa Trấn Ất điện đã động thủ với Trấn Bính điện!
Chuyện này không phải chuyện đùa, quan hệ trọng đại, Lưu Cảnh Thiên không dám trì hoãn, nhanh chóng nhảy xuống giường đá sải bước rời đi.
Chỉ chốc lát sau, giữa dãy núi Vạn Hưng phủ vang vọng từng hồi chuông báo động. Linh thứu đưa tin từ Vạn Hưng phủ bay ra, ngoại trừ bay đi Trấn Bính điện báo tin, còn có con cấp tốc bay đi Vạn Hưng phủ tụ hợp nhân mã các sơn.
Phủ chủ Lưu Cảnh Thiên thân khoác chiến giáp, dẫn dắt nhân mã bản bộ chạy nhanh giữa đêm tuyết.
Đến khi y thu gom nhân mã một sơn chạy tới Thừa Thọ sơn, nơi đó đã thành một mảnh phế tích, Lưu Cảnh Thiên ngửa mặt lên trời rống giận:
- Chương Đức Thành!
- Báo! Quy Nghĩa sơn truyền tới tin tức, đúng là có đại đội nhân mã có ý đồ bất chính ở cảnh nội Vạn Hưng phủ ta!
- Đối phương có chuẩn bị mà đến, lệnh cho các sơn không được khinh cử vọng động, nhanh chóng tụ hợp về phía ta!
Sau khi hạ pháp lệnh, Lưu Cảnh Thiên lại nhanh chóng dẫn dắt nhân mã dưới quyền rời đi.
Chạy tới nửa đường, đột nhiên có một người cỡi long câu chạy như bay đến, Cao giọng nói:
- Sơn chủ Thiếu Thái sơn Hùng Khiếu dưới quyền Trấn Ất điện Nam Tuyên phủ cầu kiến phủ chủ Vạn Hưng phủ!
Bên kia phái người tấn công, bên này đột nhiên lại phái người cầu kiến, khiến cho Lưu Cảnh Thiên không hiểu vì sao, chẳng lẽ là tới hạ chiến thư? Nhưng cũng không cần tới một sơn chủ chạy tới hạ chiến thư như vậy…
Lập tức ra lệnh gọi người tới hỏi.
Lưu Cảnh Thiên dừng long câu ngồi vững quan sát người tới, thấy đối phương quả thật không phải là tu sĩ tầm thường.
Xung quanh có người từng gặp qua Hùng Khiếu bèn truyền âm cho y, xác minh thân phận Hùng Khiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận