Phi Thiên

Chương 1967: Chém đầu răn chúng (Thượng)

- La Thanh Yến!
Đột nhiên trong những cái tên người bị điểm danh đã kéo Đằng Phi trở về sự thật, cái tên này nghe rất quen tai... Hắn nhìn thấy một đại cô nương xinh đẹp bay lên, nàng vừa xuất hiện làm khóe miệng Đằng Phi giật giật, lúc trước có một thân thích của hắn bị Cao Quan trảm, tại sao lại có một... Gia hỏa tiến vào nữa rồi?
Lúc bị thu sạch đồ vật, La Thanh Yến vô cùng ủy khuất kêu gọi Đằng Phi.
- Dượng!
Từ biểu hiện nàng rất được Đằng Phi chiếu cố.
Cao Quan lườm Đằng Phi, Đằng Phi vô cùng xấu hổ.
Nữ tử không phải người khác, chính là con gái muội muội thiếp thất của hắn, cũng mượn nhờ quyền thế của Đằng Phi lên làm đại thống lĩnh thiên nhai, rất không trùng hợp lại bị đưa vào trong khảo hạch lần này.
Đằng Phi vừa sợ vừa giận, nếu La Thanh Yến xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ái thiếp sẽ dùng nước mắt dìm chết hắn.
Đợi La Thanh Yến cũng bị bắt giữ, Đằng Phi ý bảo một thủ hạ mang La Thanh Yến sang, lúc này người giám sát hữu bộ không chịu, Cao Quan phất phất tay, hắn bán cho Đằng Phi mặt mũi, thủ hạ của hắn lui ra.
La Thanh Yến bị mang tới, cũng cởi bỏ phong ấn pháp lực, Đằng Phi truyền âm nổi giận nói:
- Ngươi làm chuyện tốt gì? Không phải ta giúp ngươi làm ra chút thành tích rồi sao? Vì sao còn lừa gạt...
Ánh mắt La Thanh Yến trốn tránh:
- Ta không có lừa gạt....
- Ngươi...
Đằng Phi có xúc động muốn tát chết nàng, hắn quá hiểu Cao Quan là người nào, Thiên Đế rất tin cậy vào năng lực phân biệt công và tư của hắn, sẽ không làm ra chuyện vu oan hãm hại người tốt, nếu không bằng hành vi đắc tội nhiều người của Cao Quan, nếu bản thân hắn không sạch sẽ, chỉ sợ đã sớm chết rất thảm, hắn cũng bị người ta cầm lấy những chuyện đó dồn vào chỗ chết, làm gì còn sống tới ngày hôm nay. Lại nói Cao Quan là nhân vật cấp độ gì, cần thiết vu oan hãm hại tiểu nhân vật như ngươi không? Huống chi vừa rồi hắn đã nghe rõ ràng, trên tay Chuy Viễn còn cầm chứng cớ tùy thời có thể kiểm tra, đây là đồ vật do một đống người từ trên xuống dưới nghiệm chứng qua, làm sao có thể giả bộ.
- Ngươi không nói thật có phải không?
Đằng Phi giận dữ hỏi nàng..
Thấy hắn tức giận, La Thanh Yến cũng sợ hãi, thấp giọng trả lời:
- Ta chỉ muốn thành tích khảo hạch tốt hơn một chút, không muốn dượng mất mặt...
- Ngươi...
Đằng Phi không biết nên nói với nàng cái gì cho phải, cũng hiểu tại sao ngoại thích của hắn lúc trước bị trảm, hai người vốn là một đám, hiển nhiên hai người đều làm bậy như nhau, khác một điểm người trước ồn ào bị trảm, người phía sau sợ tới mức không dám lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn bị bắt ra.
Hắn hiểu vì cái gì hai thân thích của mình đã có công tích lại lừa gạt... Còn không phải biết có Đằng đại soái hắn tọa trấn nên không sợ hãi sao?
- Ngu xuẩn!
Đằng Phi chỉ mắng vài tiếng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành tháp mà nhắm mắt lại, phất phất tay nói:
- Áp xuống dưới!
- Dượng! Dượng...
La Thanh Yến bị bắt liên tục kêu la.
Đằng Phi nhắm mắt không để ý tới, ở trước mặt nhiều người như vậy, Cao Quan lại đang ở bên cạnh, hắn không có biện pháp lấy công mưu tư.
Hắn thậm chí còn muốn một chưởng bổ sống La Thanh Yến, có thể thấy được tâm tình của Thiên Đế là gì!
Hiện tại hắn cũng lĩnh giáo đệ tử quyền quý hung hăng càn quấy thế nào, biết có Cao Quan giám thị còn dám lừa gạt như thế... Ngay cả thời điểm dao kề trên cổ còn không thèm quan tâm, có thể thấy được bình thường đã quen dựa vào bối cảnh lui tới cho nên quen sạch tài năng.
Nói đi cũng nói lại, sau khi La Thanh Yến bị giải trở về, Đằng đại soái có nghĩ biện pháp cứu hay không? Tự nhiên là phải nghĩ biện pháp cứu, khẳng định có một đám người báo lên Thiên Đế và dùng các loại lý do cướp đi quyền xử trí của Cao Quan, thay người khác xử lí chuyện này, cuối cùng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cao thấp đều có thể hồ lộng qua.
Kể từ đó những đệ tử quyền quý sẽ không có việc gì, lại có cái gì phải sợ? Lừa gạt... Thì thế nào?
Ai! Nội tâm Đằng Phi thở dài, hiện tại hắn mới chính thức đứng ở vị trí Thiên Đế cân nhắc vấn đề, nát! Thực nát! Lại tiếp tục như vậy sẽ tan nát sạch sẽ! Nếu tình thế cứ tiếp tục như vậy mãi, đến lúc đó sẽ có người dám làm ra chuyện sửa đổi thiên điều, sợ là cả thiên hạ đều đều không khống chế được, Thiên Đế sẽ nhịn sao?
Thẳng tới khi bầu trời tối lại, một ngàn lẻ tám mươi tám người mới bị gọi ra toàn bộ, bọn chúng bị lấy sạch đồ sau đó bị ép quỳ tại chỗ!
Không thấy có động tĩnh, không biết bao nhiêu người phía dưới thở ra một hơi, Hạ Hầu Long Thành vỗ ngực, hắn cười ngây ngô với Miêu Nghị.
Hiện tại tất cả mọi người ẩn ẩn đoán được xảy ra tình hình thế nào, Hạ Hầu Long Thành rất lo lắng thành tích khảo hạch của Miêu Nghị xảy ra vấn đề gì hay không, hiện tại thấy không có vấn đề gì, hắn có cảm giác trút được gánh nặng, ánh mắt nhìn Miêu Nghị như nhìn phụ thân của hắn.
Chuy Viễn đi tới vách núi, hắn kiểm kê nhân số và xác nhận thân phận của đám người, hắn đi lên bậc thang và bẩm báo Cao Quan:
- Đại nhân, một ngàn lẻ tám mươi tám gã lừa gạt... Khảo hạch đã bị bắt giữ toàn bộ.
- Đẩy đi ra, chém đầu răn chúng!
Hơn một giờ không có dấu hiệu gì, ngữ khí của Cao Quan lạnh nhạt và bình tĩnh, ai nghe cũng có cảm giác sởn gai ốc.
Đám thủ tướng đứng hai bên quay người nhìn hắn, cả đám âm thầm hít sâu một hơi, không hổ danh hữu sứ mặt lạnh.
Ngay cả Chuy Viễn cũng ngẩng đầu nhìn lên, có chút muốn nói lại thôi, phải biết người bị chém không phải người bình thường, mà là hơn ngàn tên đệ tử quyền quý trong Thiên đình.
May mắn những tiểu quỷ bị trói ở cách đó khá xa, cộng thêm pháp lực bị phong ấn nên không nghe Cao Quan nói gì, nếu không chắc chắn sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán, trong đám gia hỏa này còn có kẻ châu đầu ghé tai xì xào với nhau, bề ngoài giống như chắc chắc pháp không trách chúng!
- Chậm đã!
Đằng Phi vươn tay ấn Chuy Viễn lại, ý bảo tạm hoãn, chậm rãi quay đầu nhìn sang Cao Quan, trầm giọng nói:
- Cao hữu sứ, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?
- Bản sứ chỉ làm chức trách, đương nhiên biết mình đang làm cái gì.
Cao Quan hờ hững như trước, quay đầu nhìn sang.
- Chẳng lẽ Đằng soái muốn ngăn cản bản sứ?
- Chưa nói ngăn cản, chỉ muốn khuyên hữu sứ suy nghĩ cho kỹ.
Đằng Phi chỉ vào đám người đang quỳ, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Trưởng bối của đám tiểu tử này đều liều mạng chém giết vì Thiên Đế, cũng lập nhiều công lao hãn mã bình định thiên hạ thay Thiên Đế, cho dù không có công lao cũng cũng có khổ lao, đều đẩy đi chém đầu thị chúng có quá đáng hay không?
Ánh mắt Cao Quan nhìn sang, chất vấn:
- Lập nhiều công lao hãn mã thì có thể tùy ý làm bậy hay sao?
Đằng Phi:
- Ngươi nói như vậy, ta không có gì để nói, ta chỉ biết ngươi không thẩm vấn đã lập tức chém đầu, quá mức qua loa, không hợp đạo lý.
Cao Quan:
- Ta không thẩm vấn tự nhiên có lý do không thẩm vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận