Phi Thiên

Chương 277: Lão Phu Tới Đây! (Thượng)

Lúc Hắc Thán tỉnh lại đã là nửa năm sau, nuốt một viên yêu đan nhị phẩm vào bụng, ước chừng ngủ say hơn một năm.
Đối với Hắc Thán mà nói, trong cơn ngủ mê không biết thời gian biến hóa, hai mắt mở to hai tròng mắt lóe ra hồng quang yêu dị, lắc đầu vẫy đuôi giống như con chó, lại chui vào lòng Yêu Nhược Tiên canh giữ bên cạnh nó hơn một năm tỏ vẻ thân thiết.
Rất hiển nhiên nó cho rằng mình ngủ không bao lâu, nhìn dáng vẻ dường như muốn đòi Yêu Nhược Tiên cho ăn yêu đan nữa, nếu không không cần thiết nịnh hót như vậy.
Yêu Nhược Tiên đẩy nó ra, quan sát từ trên xuống dưới.
Lúc Hắc Thán còn nằm dưới đất không nhìn ra được gì, hiện tại nó đứng lên mới phát hiện giặc mập trước đây đã trở nên thon thả hơn, thể trạng không còn khác biệt nhiều so với long câu thông thường, toàn thân đen nhánh tỏa sáng.
Nhất là bắp thịt to lớn của nó nổi vồng lên, cho người ta có cảm giác lực lượng tràn đầy sung mãn.
Tứ chi cường tráng, da lông đen bóng, bờm được gió biển thổi tung bay lất phất, vui sướng lắc đầu vẫy đuôi, hồng quang yêu dị trong mắt dần dần biến mất, có thể nói thần thái gia tăng không ít.
Môi Yêu Nhược Tiên giật giật vài cái, bỏ ra một viên yêu đan nhị phẩm vẫn không có phát hiện gì mới, ngược lại làm cho giặc mập này đẹp hơn trước, trở nên nổi trội tuấn tú trong đám long câu, mất toi một viên yêu đan nhị phẩm trị giá một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Yêu Nhược Tiên uất nghẹn không nơi phát tiết, thế nhưng Hắc Thán vẫn theo sát bên lão vòi vĩnh, muốn tiếp tục xin yêu đan ăn.
Cho ta là kẻ ngốc sao… Yêu Nhược Tiên không muốn chơi, cũng không chơi nổi nữa, đẩy Hắc Thán ra.
Nhưng Hắc Thán mặt dày mày dạn quá mức, hoàn toàn làm cho Yêu Nhược Tiên thẹn quá hóa giận, nhấc chân giẫm một cái xuống mặt đất.
Một cỗ pháp lực mênh mông mãnh liệt tràn ra, mặt đất rung động, ùng ùng nứt ra.
Hắc Thán hí dài kinh hoảng thất thố, bốn vó giãy giụa lọt xuống khe nứt.
Lại thấy Yêu Nhược Tiên lộ vẻ tàn ác, song chưởng vỗ một cái, mặt đất nứt ra ầm ầm khép lại, khí thế kinh người, bụi đất tung bay.
Đây chính là thực lực kinh khủng của tu sĩ cảnh giới Hồng Liên, chôn sống Hắc Thán ngay tại chỗ.
Miêu Nghị bên trong sơn động bế quan bị động tĩnh như vậy làm cho giật mình kinh hãi, nhanh chóng vọt ra ngoài, vừa lúc gặp Yêu Nhược Tiên sa sầm sắc mặt phất tay áo đi tới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị nhanh chóng nhìn bốn phía một lượt, hỏi:
- Hắc Thán đâu?
- Lão phu đã chôn sống nó!
Yêu Nhược Tiên oán hận nói.
Miêu Nghị kinh hô thất thanh, còn chưa kịp hỏi tại sao, hai người đã bị động tĩnh sau lưng làm cho kinh động, nhất tề quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mặt đất mới vừa khép lại rung động từng trận, ùn lên trên lại lõm xuống, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, dường như có thứ gì dưới lòng đất muốn chui lên.
Ầm!
Rốt cục mặt đất bị thứ gì đó xé toạc ra, rất nhiều đất đá bắn tung lên bay ra bốn phương tám hướng, Yêu Nhược Tiên cùng Miêu Nghị phất tay áo liên tục, hất bay bụi đất bắn tới.
Chỉ thấy giữa vụ nổ có một cái bóng xám theo đó phóng vút lên cao, sau đó rơi xuống đất giữa bụi mù, bốn vó giẫm nghe lộp cộp.
Bụi đất xung quanh dần dần lắng xuống, chỉ thấy một con long câu đứng thẳng ngửa cổ lên trời phát ra một tràng tiếng hí kéo dài, hết sức oai vệ.
Một tiếng hí ngất trời vang lên, chấn động tứ phương, âm ba làm cho bụi mù bốc lên tràn ngập cuồn cuộn tỏa ra bốn phía. Hiện tại Hắc Thán oai hùng đứng vững vàng tại chỗ, hai tròng mắt toát ra hồng quang yêu dị, tình cảnh này giống như yêu ma vừa mới chui từ dưới địa ngục lên.
Miêu Nghị cả kinh trợn mắt há mồm.
Yêu Nhược Tiên nhìn chằm chằm cái hố trên mặt đất đường kính hơn hai mươi thước mà mắt hoa đầu váng.
Vừa rồi dưới cơn nóng giận lão chôn sống Hắc Thán là muốn dạy cho nó một bài học, lấp đất dày nặng như vậy, nếu là long câu bình thường đừng mơ có thể thoát ra được.
Dưới áp lực chôn sâu như vậy, giặc mập lại có thể chui được từ dưới lên, có thể tưởng tượng lực lượng bạo phát mạnh mẽ tới mức nào, thế nhưng làm sao long câu có được lực lượng hùng mạnh như vậy…
Nhìn Hắc Thán hí dài tới một khắc, đứng trên miệng hố ngửa cổ hí dài phát ra khí thế kinh người, Yêu Nhược Tiên nuốt một ngụm nước bọt, giặc mập này thật là mạnh, có vẻ biến thái. Long câu có khí thế như vậy từ khi nào, chẳng lẽ đây là hậu quả của việc luyện hóa yêu đan sao!?
Chẳng lẽ... con ngươi Yêu Nhược Tiên chợt co rụt lại, trong đầu thoáng qua một ý niệm.
Trong truyền thuyết long câu là hậu duệ của long và thiên mã, lại xưng long mã, tục truyền bởi vì hai loại máu huyết hùng mạnh tương khắc khiến cho linh khiếu khó khai mở, chỉ biết không ngừng sinh sôi nảy nở, trở thành vật cỡi cho tu sĩ. Nhưng nếu một trong hai huyết mạch thức tỉnh, đè ép huyết mạch kia, vậy…
Cặp mắt Yêu Nhược Tiên nhìn chăm chú về phía Hắc Thán đột nhiên bạo phát ra thần thái khác thường, nuốt một ngụm nước bọt lần nữa, dường như khát nước lè lưỡi liếm môi một cái...
Ngay cả Thiên nhi và Tuyết nhi đang khổ tu như tên khất cái cũng bị động tĩnh bên này làm cho kinh động, vội vàng chạy tới xem có chuyện gì. Mỗi nàng tay cầm một cây thương gỗ, ngạc nhiên nhìn Hắc Thán đứng bên miệng hố hí dài.
Hắc Thán ngửa mặt lên trời thét dài lâu tới một khắc rốt cục ngừng lại, hồng quang yêu dị trong mắt cũng dần dần biến mất, toàn thân run lên, bụi đất bám trên người bay đi sạch sẽ, để lộ ra bộ lông đen bóng. Thể trạng và khí chất của nó đã gia tăng gấp bội, so với hình ảnh mập mạp chết tiệt trước kia cách biệt như trời với vực.
Hắc Thán chạy tới bên người Miêu Nghị, thấy Yêu Nhược Tiên vẫn có hơi kiêng kỵ. Sau khi nhận được bài học không dám vòi vĩnh đòi yêu đan nữa, nấp ở bên cạnh Miêu Nghị.
Mặc dù ngoại hình nó có biến hóa lớn, nhưng hiển nhiên tính tình vẫn không có gì thay đổi so với trước kia.
- Có chuyện gì vậy?
Miêu Nghị quay đầu lại hỏi Yêu Nhược Tiên, thử đưa tay sờ sờ đầu Hắc Thán, có vẻ lạ lẫm kỳ quái.
Vật cỡi của hắn thường hay làm trò cười cho người khác, lần này lại biến thành long câu tuấn tú, hắn có vẻ không thích ứng.
- Không có gì, không có gì...
Yêu Nhược Tiên đột nhiên cười híp mắt, xoa xoa hai tay, thò đầu sang bên cạnh Miêu Nghị vẫy tay với Hắc Thán:
- Phản tặc, ăn yêu đan nữa không?
Sắc mặt lão hiện tại hết sức đáng yêu.
Miêu Nghị không hiểu nổi lão là có ý gì, mới vừa rồi còn sa sầm nét mặt, bây giờ lại thay đổi sắc mặt tươi cười, lão đầu dơ dáy này trước kiêu ngạo sau cung kính là muốn làm gì?
Mới vừa rồi Hắc Thán thật sự bị Yêu Nhược Tiên dưới cơn nóng giận làm cho sợ, nó mới vừa bị chèn ép trong lòng đất, đó là chân chính thể nghiệm được cảm giác tử vong, có thể nói lòng vẫn còn sợ hãi, phát hiện lão đầu này quá kinh khủng. Lúc này bèn di chuyển tránh né nép sát vào Miêu Nghị, có vẻ không dám đối mặt với Yêu Nhược Tiên.
- Mới vừa rồi chỉ là đùa giỡn với ngươi mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận