Phi Thiên

Chương 2820: Cần ngươi phối hợp (2)

Miêu Nghị: Các quan to trong Thiên Đình ngoại trừ gặp nhau trên triều thì gần đây có cuộc tụ hội nào khác không? Ví dụ như Ngự Viên chẳng hạn.
Bàng Quán: Ngươi hỏi việc này làm chi? Đừng nói là ngươi lại muốn làm gì đó nữa nhé?
Miêu Nghị: Tình huống của ta hiện tại đã thế này rồi, mọi người đã có thể buông tha ta, ta còn không kịp sung sướng đây, chẳng lẽ chán sống tới mức muốn tự mình tìm phiền phức à?
Sau một hồi trầm mặc, Bàng Quán mới đáp lại: Gần đây có lẽ không có sự kiện nào đâu. nếu có thì đó chính là lần nghìn năm Viên Khánh tiếp theo. Có điều, hai năm sau có một cơ hội tụ họp, nhưng ta không thể khẳng định chắc chắn.
Đợi đến thời gian nghìn năm Viên Khánh thì quá dài rồi, Khấu gia sẽ không chờ đợi lâu đến vậy để rút người về, nếu là hai năm sau thì hắn có thể cân nhắc, vì thế hắn hỏi dồn: Cơ hội hai năm sau là gì thế?
Bàng Quán: Nếu ta nhớ không lầm thì hai năm sau là dịp mừng thọ sinh nhật năm mươi vạn năm tuổi của Hạ Hầu Thác, nếu hắn không có cách nào đột phá cảnh giới Thần Hồn thì phỏng chừng hắn cũng chẳng còn cơ hội nào để tổ chức đại thọ mười vạn năm sau rồi, tám chín phần là bệ hạ sẽ tổ chức tiệc đại thọ cho Hạ Hầu Thác tại Ngự Viên, đến lúc đó các quan to trong Thiên Đình có lẽ đều sẽ đến tham dự, nhưng không biết Tứ Đại Thiên Vương có chịu xuất hiện hay không thôi.
Đại thọ Hạ Hầu Thác? Vẻ mặt Miêu Nghị lộ ra vẻ cân nhắc cùng suy tính.
Mấy ngày sau, sau khi thông qua vài con đường xác nhận tin tức thì Miêu Nghị hiểu rõ suy đoán của Bàng Quán có thể xảy ra thật, vì thế bắt đầu thương nghị với Dương Khánh vô cùng cẩn thận.
Mặc dù kế sách của Dương Khánh khá hay, nhưng quan trọng là phải thực hiện được, nếu không thực hiện được thì chẳng là gì cả. Nếu là một người bình thường khác thì Dương Khánh sẽ không bày ra kế sách thế này đâu, nhưng nếu đổi thành Miêu Nghị ra tay thì hắn vẫn nắm chắc phần thắng khá lớn, đầu tiên là vì năng lực ứng biến của Miêu Nghị cực kỳ mạnh mẽ, kế đó là Miêu Nghị dũng cảm cơ trí,
cuối cùng quan trọng nhất chính là gút mắt ân oán giữa Miêu Nghị và quan to trong Thiên Đình, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt nhất.
Sau khi hai người bắt đầu quyết định từng bước thật chi tiết, Miêu Nghị mang theo Phi Hồng cùng nhau rời khỏi Quỷ Thị, tìm một tinh cầu có khung cảnh xinh đẹp, hai người sẽ du sơn ngoạn thủy khắp nơi.
Tâm tình Phi Hồng sung sướng, có thể nói là hiện tại nàng còn đẹp hơn cả hoa, không cần đề cập đêm quá trình sung sướng tự tại với Miêu Nghị tại đây.
Khi dạo chơi vài ngày, hai người cùng đi đến một vùng sa mạc rộng lớn vô cùng hoang tàn vắng vẻ, cả hai vai sóng vai đứng trên cồn cát nhìn vầng mặt trời dần dần lặn xuống vùng hoang mạc mênh mông.
Ánh nắng vàng ruộm nhuộm lên tất cả những cồn cát bao la chập chùng, hai người im lặng không nói câu nào, chỉ thưởng thức, cảnh đẹp như thế khiến Phi Hồng lâm vào say mê.
Bóng chiều rực rỡ dần dần lẩn khuất, Miêu Nghị mới cât tiếng gọi nhẹ nhàng:
- Phi Hồng!
- Vâng!
Phi Hồng phục hồi tinh thần quay đầu nhìn hắn. Miêu Nghị:
- Cần phiền ngươi giúp ta làm một số việc mới được.
Phi Hồng cười nói:
- Sao đại nhân phải nói vậy chứ, nếu có việc gì thì cứ dặn dò thiếp thân là được chứ gì.
Miêu Nghị:
- Ta sợ ngươi hiểu lầm ta đang lợi dụng ngươi, nên không biết phải mở miệng thế nào đây.
Phi Hồng:
- Đại nhân quá lo lắng rồi, hiện tại tình huống của Phi Hồng thế nào, chỉ cần có giá trị lợi dụng, giúp đỡ được đại nhân mới là việc khiến Phi Hồng vui sướng nhất, nếu không thì Phi Hồng cứ nghĩ rằng mình chỉ là một thứ cặn bã vô dụng mà thôi.
Miêu Nghị phất tay ra sau lưng, một chiếc ghế dài ngay lập tức được đặt lên trên cồn cát, hắn ôm lấy phần eo mềm mại của Phi Hồng để hai người cùng ngồi xuống, sau một lúc trầm ngâm, hắn mới nói chậm rãi:
- Gần đây ta mới biết được tin tức, hai năm sau là đại thọ năm mươi vạn năm của Hạ Hầu Thác, tám chín phần thì bệ hạ sẽ tổ chức tiệc chúc thọ cho Hạ Hầu Thác tại Ngự Viên, đến lúc đó ta muốn đi vào trong Ngự Viên.
Phi Hồng cảm thấy khá kỳ lạ, nên hỏi lại:
- Có phải đại nhân muốn đi chúc thọ Hạ Hầu Thiên Ong không?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Không phải vậy, mặc dù ta cũng muốn xuất hiện ở nơi đó để chúc thọ cho hắn, nhưng hiện tại ta đã không còn là Tổng Trấn Ngự Viên nữa, mà là Tổng Trấn Quỷ Thị, căn bản là không có tư cách đi vào trong Ngự Viên, Khấu gia cũng sẽ không đưa ta đi vào đó, vì vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mỗi Lục Bà Bà mới giúp ta đi vào đó thuận lợi thôi, bởi vì ta mới cần ngươi nói giúp ta một tiếng với Lục Bà Bà.
Nàng còn tưởng là việc gì khó khăn lắm, thì ra chỉ có vậy thôi. Phi Hồng trầm ngâm:
- Quan hệ giữa thiếp thân và Lục Bà Bà cũng không tệ. nếu đại nhân chỉ muốn tiến vào Ngự Viên, nể mặt mũi Lục Bà Bà, không cần chờ đến ngày đại thọ Hạ Hầu Thiên Ông đâu, vẫn có thể đi vào.
Miêu Nghị lắc đầu lần nữa:
- Ngươi không hiểu ý của ta nói rồi, ý ta là muốn tiến vào Ngự Viên ngay lúc đại thọ Hạ Hầu Thác kìa.
Lúc này Phi Hồng hơi chần chừ nói:
- E rằng canh phòng của Ngự Viên lúc đó sẽ vô cùng sâm nghiêm, không dề dàng đi vào đâu.
Miêu Nghị:
- Vì thế mới cần ngươi phối hợp đó, Phi Hồng:
- Đại nhân cần thiếp thân làm như thế nào?
Miêu Nghị:
- Ta nhớ ngươi đã từng nói, hàng năm ngươi đều liên hệ với Lục Bà Bà mội lần, vì để không khiến người khác nghi ngờ. Bây giờ trong thời gian hai năm này, ngươi tiến hành điều chỉnh thời gian liên hệ, miễn làm sao có thể diễn ra trước đại thọ chừng vài ngày, để chúng ta có thể tiến vào Ngự Viên trước đó một chút.
Phi Hồng hoài nghi nói:
- Chỉ cần làm như vậy là được à? Miêu Nghị:
- Vấn đề quan trọng ở đây chính là thân phận thám tử Giám Sát Tả Bộ của ngươi, hiện tại vẫn có rất nhiều người chú ý đến ta, kể cả Giám Sát Tả Bộ, vì vậy người của Giám Sát Tả Bộ sẽ không để ngươi ở cạnh ta mất tác dụng đơn giản như vậy, một khi giữa ta và người xuất hiện mâu thuẫn rạn nứt, người tốt nhất có thể điều hòa mối quan hệ giữa hai ta chính là Lục Bà Bà, đến lúc đó ta và ngươi cùng nhau đến viếng thăng Lục Bà Bà một chuyến, có lẽ dưới sự can thiệp của Giám Sát Tả Bộ thì chúng ta có thể tiến vào trong Ngự Viên một khoảng thời gian sẽ không thành vấn đề!
Phi Hồng hơi hơi sửng sốt, giống như đã hiểu ra,thử hỏi:
- Đại nhân muốn để thiếp thân chịu oan ức sao?
Miêu Nghị nhìn nàng, gật đầu thật nhẹ.
- Khổ cho ngươi rồi.
Phi Hồng mỉm cười.
- Không có vấn đề gì đâu, chỉ là diễn kịch giả oan ức mà thôi, thiếp thân chỉ sợ diễn không tốt, xin đại nhân chỉ rõ thiếp thân phải làm thế nào mới đúng?
Miêu Nghị lập tức giải thích cực kỳ kỹ càng, sau khi nghe xong, trong lòng Phi Hồng ấm áp, chậm rãi rúc vào trong lồng ngực Miêu Nghị. Nàng thực sự hiểu rõ rằng Miêu Nghị làm vậy cũng là để bảo vệ nàng thôi, không muốn Giám Sát Tả Bộ biết rõ nàng đã bị bại lộ thân phận rồi, nếu không thì hắn sẽ không sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ chu đáo đến vậy, Miêu Nghị hoàn toàn có thể dùng mọi cách để đạt mục đích của mình, chẳng cần quan tâm Phi Hồng có vì việc này bị vạch trần thân phận hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận