Phi Thiên

Chương 3318: Thứ không đáng giá (1)

Viện nhỏ thanh nhã, Ngọ Ninh dựa vào đình trụ, khoanh tay trước ngực, vẫn là dáng vẻ lười nhác, có điều ánh mắt nhìn về phía thê tử Hoàng Phủ Đoan Dung có chút nghi ngờ.
Hoàng Phủ Đoan Dung nằm trên sạp Hương phi, miệng đang bô lô ba la chuyện bên ngoài, chính là chuyện có liên quan tới Ngưu Hữu Đức đang sôi sùng sục mấy ngày nay. Nhưng dù gì cũng là phu thê nhiều năm, Ngọ Ninh nhận ra hình như Hoàng Phủ Đoan Dung đang muốn giấu nổi phiền muộn bất an đi.
Số lần nhắc tới Ngưu Hữu Đức hơi nhiều... Ngọ Ninh thầm nói trong lòng, lông mày hơi nhăn lại, bắt đầu chải vuốt suy nghĩ, chải vuốt tình hình của Ngưu Hữu Đức mồi khi thê tử nhắc tới hắn. Chẳng biết có phải mình nhớ nhầm hay không mà hình như mỗi lần nhắc tới Ngưu Hữu Đức, thê tử của mình đều có chút khác thường, vừa nghĩ tới đây, hình như con gái cũng có dấu hiệu này thì phải.
Ngọ Ninh thong dong bỏ trường bào xuống, đi tới bên sạp, từ từ ngồi xuống, ngồi chưa bao lâu thì đã mon men tới bên người thê tử, bàn tay đặt trên vòng eo mềm mại của nàng, khẽ cười nói:
- Ngưu Hữu Đức gặp kiếp nạn này chẳng có gì lạ, tham gia đảo doanh, hợp nhất 50 triệu đại quân, đoạt quyền Thiên Nhai, còn muốn Chính Khí Môn bắt đầu lại từ số không, làm ra nhiều chuyện lớn chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nào có phải chỉ là một chuyện nhỏ chứ? Ăn một miếng rồi chưa đợi tiêu hóa xong đã lại mở miệng tiếp, thực sự quá tham lam rồi, quả thực muốn ăn thành kẻ mập luôn ấy chứ, người ta không xử lý hắn thì xử lý ai đây?
Hoàng Phủ Đoan Dung nhìn y:
- Chàng cảm thấy lần này hắn có thể tránh thoát kiếp nạn này không?
Có lẽ bản thân nàng cũng không ý thức được mình đã tỏ ra quá quan tâm Ngưu Hữu Đức. Ngọ Ninh nhìn sâu vào mắt nàng một lát rồi hờ hững nhìn ra phía ngoài đình, đáp:
- Không biết nữa, có điều hắn cũng là người không ít lần làm ra những chuyện khác người, không thể phỏng đoán theo lẽ thường được. Thêm nữa, nếu không phải vì nguyên nhân bối cảnh thân phận thì ta cảm thấy hắn rất hợp với Mai Mai.
Lúc y nói lời này, bàn tay đang đặt trên eo thê tử của hắn cảm thấy nàng hơi run rẩy, thế là ánh mắt nhìn về phương xa của y đượm vẻ sầu lo.
- Nói bừa gì vậy? Sao bọn họ lại hợp nhau được chứ?
Miệng thì Hoàng Phủ Đoan Dung nói như vậy, ánh mắt hơi khép hờ lại lăng lẳng chú ý phản ứng của chồng.
Vợ chồng hai người, cũng chẳng biết là ai đang thăm dò ai.
Lâu nhỏ lại có mưa. Cơ Mỹ Lệ dựa thân hình thướt tha
thon dài bên khuôn cửa, một tay khoát lên eo, tay kia thì cầm chén trà đặt bên môi, cứ dựa vào một cách tùy ý như vậy, ngoài lâu mưa phùn rả rích, lá cây trong sân được tẩy rửa xanh ngắt một màu.
Đây là một hành tinh mưa nhiều, mùa mưa chiếm hơn nửa thời gian trong năm, cũng có thể điều này khiến người ta chán chường, nhưng nàng lại yêu thích cảm giác được tẩy rửa sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nào như này. Ở trong lầu nhỏ, vừa có thể thưởng thức đất trời mờ mịt, vừa có thể không quan tâm tới nó.
Bên ngoài mưa gió lất phất, chuyện liên quan đến Miêu Nghị thì lại đang cực gấp gáp, nàng nghĩ tới thân phận của mình, nàng là tiểu thiếp của Miêu Nghị, một trong những tiểu thiếp của Miêu Nghị. Hai người từng có thời âu yếm triền miên, mặc dù số lần không nhiều lắm, nhưng nội tâm nàng lại không thể không thừa nhận rằng nàng thích cảm giác sung sướng khi buông thả thiên tính ấy, nó tựa như là một phần linh hồn nàng vậy.
Có những lúc, bừng tỉnh từ trong cơn mơ, bên gối lẻ bóng, thậm chí nàng có chút mất mát, lẳng lặng nghĩ nếu hiện giờ có người ấy bên cạnh thì tốt biết mấy.
Nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy hắn, nàng cũng không biết mình có thích Miêu Nghị không nữa. Không gặp thì đôi khi sẽ nhớ nhung, nhưng gặp rồi thì lại bài xích, Miêu Nghị khiến tâm trạng của nàng rất phức tạp.
Xuất thân của nàng ở Đại thế có lẽ không có gì nổi bật, nhưng thực cũng chẳng hề tầm thường, từ nhỏ nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành tiểu thiếp của người khác. Nàng từng ước mơ sẽ có tình yêu đẹp đẽ, mơ sẽ có một lang quân như ý, chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở
thành tiểu thiếp của người khác.
Miêu Nghị giết chết người thân của nàng, còn người thân thích lại buộc nàng trở thành tiểu thiếp của Miêu Nghị, kết quả Miêu Nghị lại giam cầm thân thích của nàng tại Địa Ngục, người thân lại dặn nàng phải lấy lòng Miêu Nghị. Lấy lòng? Kiểu quan hệ cực kỳ không bình thường này thật sự khiến nàng không biết phải lấy lòng hắn ra sao.
Ngày biết được Gia Cát Thanh bị Miêu Nghị ban cho cái chết, đêm ấy nàng bừng tỉnh từ trong ác mộng, khi bật dậy khỏi giường, mồ hôi tuôn như mưa, thở hồng hộc, sấm sét rền dĩ ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng đượm vẻ sợ hãi, nàng trợn trừng mắt, vội rúc tới góc tường, cứ như sợ sẽ có thứ gì bò từ cửa sổ vào vậy. Mãi đến sáng hôm sau nàng vẫn không dám bước tới đóng cánh cửa sổ chẳng biết bị gió thổi tung từ lúc nào.
Nàng chỉ là một tiểu thiếp của Miêu Nghị, thân phận chẳng cao quý hơn so với Gia Cát Thanh là bao. Sắc đẹp của Gia Cát Thanh còn hơn cả nàng, nàng đã từng gặp nàng ta rồi, nàng không biết liệu rằng có khi nào cơn ác mộng Miêu Nghị mặt mày dữ tợn, giết chết nàng sẽ trở thành hiện thực không.
Nàng không biết mình có vị trí gì trong lòng Miêu Nghị, thật ra nàng rất muốn biết, nhưng thứ cảm xúc này không thể đong đếm được.
Chẳng biết trong lòng Miêu Nghị, vị trí của nàng có đáng giá hay không, nhưng Miêu Nghị đối với nàng không tệ, nàng không thiếu tiền tiêu, cũng không thiểu tài nguyên tu luyện, những thứ cần cung cấp vẫn cung cấp đầy đủ, chưa bao giờ ngừng, cũng chưa từng ít thiếu. Thứ hắn cho nàng ngày một nhiều hơn, đây là cuộc sống mà rất nhiều nữ tu sĩ khát vọng, có điều hai người rất ít gặp mặt.
Nàng chỉ là một tiểu thiếp, luận về danh phận hay xét trên thực tế thì cho dù nàng có muốn hay không, cả đời này, nàng đều là nữ nhân của hắn, về mặt quan hệ đạo đức nam nữ thì nàng không hề hai lòng với Miêu Nghị, đã là nữ nhân của hắn thì chính là nữ nhân của hắn, nàng cũng không thể phủ nhận điều này. Cho nên nàng vẫn rất quan tâm tới động tĩnh của Miêu Nghị, tuy rằng nàng biết chưa chắc hắn đã nhớ tới nàng, nhưng nàng không thể không quan tâm tới hắn, lẳng lặng nghe ngóng tất cả những tin đồn về hắn, quan tâm quàng đường sớm nắng chiều của người ấy, có căng thẳng, có lo lắng, có kinh ngạc, có chấn động, nàng biết lần này Miêu Nghị phải đối mặt với áp lực cực lớn.
Nhưng nàng cũng biết, tất cả những quan tâm nàng dành cho hắn đều là dư thừa.
Cho nên nàng thích cảm giác trước mắt, tránh trong lầu nhỏ giữa màn mưa mịt mùng. Vừa có thể cảm nhận lại vừa có thể thưởng thức, có lẽ có hơi cô độc, chỉ có thể bưng chén trà để trông bản thân có vẻ nhàn nhã hơn một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận