Phi Thiên

Chương 420-2: Có ta ở đây (Hạ)

Ngày kế nhân mã sáu phe lại tụ họp, chém giết một mất một còn lại bắt đầu. Trải qua Tư Không Vô Úy nhắc nhở, Miêu Nghị cũng bỏ không tu luyện, rốt cục mở mắt chú ý, kể từ sáu phe quyết chiến tới nay, hắn vẫn chưa quan sát tỉ mỉ.
Nếu quyết định kiếm một khoản vào cuối kỳ quyết chiến, hắn cũng không muốn đánh mà không nắm chắc, phải xem thử ai mạnh ai yếu, ai tiện hạ thủ hơn.
Mắt thấy từng người một trong tiếng kêu gào thê thảm đầu một nơi mình một nẻo, Miêu Nghị chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Cái gọi là phương pháp công bằng hơn thật ra chỉ là đại biểu sáu phe không tiện hạ thủ với tu sĩ của nước mình, mượn tay người khác hạ thủ để cảm thấy yên lòng hơn mà thôi. Thật ra kết quả cuối cùng cũng không có gì khác, số người còn có thể sống sót cũng không gia tăng.
- Thân thể ngươi khôi phục lại rồi sao?
Bên tai Miêu Nghị chợt vang lên tiếng truyền âm của Nguyệt Dao.
Miêu Nghị thầm nghĩ không tốt, không phải là lão Tam vẫn hy vọng mình có thể ra tay xuất thủ chứ?! Hắn quay đầu nhìn lại, vừa đúng bắt gặp cặp mắt mê người của lão Tam đang nhìn chằm chằm mình, có hơi bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Coi như tạm được.
Mắt Nguyệt Dao chớp chớp, nàng vẫn cảm thấy rất khó hiểu, ánh mắt của tên Yến Bắc Hồng này nhìn mình từ trước tới nay chưa từng để lộ khát khao như những người khác, cũng chẳng khác nào nhìn nam nhân khác. Chẳng lẽ tên này có bệnh?!
Nghĩ tới đây, gò má nàng chợt nóng bừng, âm thầm tự mắng mình, không biết thẹn thùng nghĩ vẩn nghĩ vơ… Chẳng lẽ còn cầu người ta mơ tưởng khát khao mình hay sao?!
- Bằng thực lực của ngươi, thương pháp có thể đạt tới cảnh giới như ngươi tất nhiên bất phàm, cho dù là không sử dụng sát chiêu kia, e rằng nơi này cũng không có ai là đối thủ của ngươi. Chẳng hay ngươi có thể đoạt cho ta một ít vòng định vị chăng?
Nguyệt Dao hỏi.
Quả nhiên vẫn đang hy vọng vào mình ra tay… Miêu Nghị âm thầm thở dài, bất quá rồi lại cao hứng, tối thiểu vị Đại ca là mình vẫn chưa tới nỗi bất tài vô dụng không làm được gì, vẫn có thể giúp lão Tam một chút.
Miêu Nghị cau mày hỏi:
- Nguyệt Dao, vòng định vị này rất quan trọng đối với nàng sao?
- Dĩ nhiên quan trọng. Ta đại biểu Thiên Ngoại Thiên tới, Thiên Ngoại Thiên há có thể bị năm nhà kia vượt qua trên tay ta?!
- Trên tay nàng có bao nhiêu vòng định vị?
- Hiện tại có hơn ba vạn chiếc.
Miêu Nghị có hơi kinh ngạc nói:
- Bao gồm một vạn chiếc Vân Phi Dương thua nàng ư?
- Phải!
- Trước khi Vân Phi Dương thua nàng một vạn chiếc này đã có hơn ba vạn chiếc, nếu nàng không thắng y một vạn chiếc này, e rằng rất khó lấy được hạng nhất.
Nguyệt Dao kinh ngạc nói:
- Trước đó Vân Phi Dương đã lấy được nhiều như vậy sao?
Miêu Nghị gật đầu một cái, hỏi:
- Nguyệt Dao, nàng rất muốn lấy hạng nhất sao?
- Dĩ nhiên! Nhưng nghe ngươi nói như thế, ta lo lắng trên tay những nhà khác sẽ có không ít hơn ta…
- Không cần sợ, có ta ở đây!
Miêu Nghị nói xong bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, khẽ cau mày nghĩ biện pháp.Không biết rằng hắn vừa nói lời này, Nguyệt Dao lập tức sững sờ ngây dại, kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt suy nghĩ trở lại khi còn bé. Khi đó gặp chuyện gì phiền phức có một người lúc nào cũng xoa đầu nàng, an ủi tạo lòng tin cho nàng: Không cần sợ, có Đại ca ở đây!
Lời này làm Nguyệt Dao nghe lòng run rẩy, chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tràn khắp toàn thân. Nếu không phải người trước mắt này không giống với người trong ký ức, nàng sẽ nghi ngờ vị Đại ca kia đang ở trước mặt mình.
Sau khi tỉnh táo nhớ lại những lời vừa nói, Nguyệt Dao kinh ngạc phát hiện ra, giọng điệu của tên Yến Bắc Hồng này đã làm mình yếu kém hơn hắn trong lúc không hay không biết. Dường như trời sinh hắn nên dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, hết sức tự nhiên. Khiến cho nàng không thể phát hiện trong lúc nhất thời, nghe hắn hỏi gì thì đáp nấy.
Chuyện làm Nguyệt Dao kinh ngạc nhất là, dường như tên Yến Bắc Hồng này đã quên gọi nàng là Lục gia, mà là hết sức thuận miệng gọi Nguyệt Dao, làm như hai người vô cùng thân thiết.
Nguyệt Dao âm thầm cắn răng, tên này thật đúng là càn rỡ, không trách ánh mắt hắn nhìn nàng lại không xem nàng là nữ nhân, có lẽ là không hề coi nàng ra gì. Thương pháp giỏi thì ghê gớm lắm sao, nếu không phải là nàng đưa ra quy tắc hiện tại, thương pháp của hắn không thể nào chống lại pháp bảo của người ta được…
Thế nhưng người ta cũng nói không sai, nàng cũng không thể chỉ trích được gì, huống chi lời người ta đã nói ra khỏi miệng, nàng cũng muốn xem thử người này giúp mình chiếm hạng nhất thế nào.
Ban đêm, quyết đấu hôm nay vừa kết thúc, Miêu Nghị lập tức gọi bảy người Triệu Phi vào trong động nghị sự.
Không bao lâu, ai nấy đi ra, sắc mặt có vẻ kỳ quái.
Miêu Nghị dẫn ba người Cổ Tam Chính đi tới tràng quyết đấu ban ngày, hít thở không khí vẫn còn mùi máu tanh, nhìn lên khắp trời đầy sao.
Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử chia ra đi tới địa bàn Yêu Quốc, Quỷ Quốc, Vô Lượng quốc và Phật Quốc.
Hiện tại xảy ra tình huống như vậy, sáu phe cũng không cần phòng ngự làm gì, Tư Không Vô Úy dễ dàng tiến vào địa bàn Phật Quốc, nhảy xuống long câu ở trước một sơn động, thò đầu vào nhìn mười hòa thượng bên trong ngồi xếp bằng, sau đó cười nhăn nhở xông thẳng vào, chắp tay nói:
- Mấy vị Đại sư, tại hạ xin có lễ!
- Vì sao thí chủ tới đây?
Mấy hòa thượng hơi có vẻ cảnh giác đứng lên, cảm thấy người này có vẻ quen mắt.
- Các vị Đại sư không cần khẩn trương, ta tới đây chỉ là chuyển lời của Yến Bắc Hồng cho các vị.
Tư Không Vô Úy cười hì hì nói:
- Yến Bắc Hồng đang chờ mấy vị Đại sư ngoài mảnh đất quyết chiến, xin mau mau chạy tới.
Yến Bắc Hồng? Mấy hòa thượng cả kinh, hôm nay ai mà không biết Yến Bắc Hồng, đồng thời cũng nhớ lại người kia là ai, không phải là người cùng đội với Yến Bắc Hồng sao…
Hòa thượng cầm đầu hỏi:
- Không biết Yến thí chủ tìm chúng ta có chuyện gì? Có lời gì vì sao không tới đây nói, vì sao phải đi tới chỗ quyết chiến như vậy?
Tư Không Vô Úy dang tay nói:
- Ta đây cũng không biết, ta chỉ biết là Yến Bắc Hồng phát hiện mấy vị Đại sư giống như là cừu nhân trước đó hắn từng gặp ở Tinh Tú Hải, chuẩn bị ngày mai phát ra khiêu chiến với các vị. Nhưng hắn lại không dám xác nhận các vị Đại sư có phải là cừu nhân của hắn hay không, dù sao các ngươi đều cạo đầu trọc, thoạt nhìn rất giống, cho nên muốn xác nhận ngay mặt một phen. Các vị Đại sư, nếu như là hiểu lầm, không ngại đi gặp mặt hắn giải thích một chút.
Tình huống thế nào, Yến Bắc Hồng muốn tìm chúng ta khiêu chiến ư?
Mấy hòa thượng kinh hãi, đây không phải là muốn lấy mạng mình sao… Hòa thượng cầm đầu lập tức truyền âm hỏi người cùng đội:
- Trong các ngươi ai có thù oán với Yến Bắc Hồng?
Câu trả lời rất dễ đoán, ai cũng nói trước khi tới đảo này chưa từng thấy qua Yến Bắc Hồng, làm sao có thể kết thù với hắn được?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận