Phổ la chi chủ

Chương 105: Tân địa

Trước khi thảo luận về việc kinh doanh, thám tử tư Da Bonyens đã hỏi một câu:
"Phu nhân, với thân phận và địa vị của cô, có rất nhiều người tài giỏi có thể làm việc cho cô, nên những điều này, cô không cần phải nhờ tôi."
Trác Dụ Linh im lặng một lúc mới trả lời:
"Tôi không muốn người khác biết hai việc sau, đặc biệt là người Lục gia."
Da Bonyens cười:
"Việc khai hoang do Lục gia làm, nhưng đó chỉ là một bức màn, việc cứu người và giết người, liệu có phải là do phu nhân cô làm không?"
Trác Dụ Linh hơi cau mày:
"Tôi nhớ đến trước đây anh không nói nhiều như vậy, hãy nói giá cả đi."
Sau một lúc xem xét, Da Bonyens đưa ra mức giá cho ba việc mà Trác Dụ Linh đề xuất:
"Việc khai hoang có một giá cố định, vùng đất mà cô muốn, tôi sẽ lấy ba nghìn đồng Đại Dương, không cần phải bàn thêm."
Trác Dụ Linh gật đầu đồng ý.
Da Bonyens tiếp tục:
"Còn phần tìm người, việc này rất khó khăn, khó hơn cả mò kim đáy biển, kim rơi xuống biển thì vẫn ở đó, nhưng con gái của cô đang trốn tránh sự truy sát của Hà gia nên sẽ không dễ dàng tìm được."
Nghe những điều này, Trác Dụ Linh không hài lòng nhưng chẳng để lộ:
"Anh nghe từ ai mà lại nói Hà gia muốn giết con gái tôi? Nó đã làm gì mà lại bị Hà gia truy sát?"
Da Bonyens cười:
"Phu nhân, trên đời không có bức tường nào là không có kẽ hở, chuyện này không phải từ tôi truyền ra, cô cũng không cần tức giận với tôi, tôi chỉ muốn cô biết rằng việc này không dễ dàng."
Trác Dụ Linh dập điếu thuốc, không muốn nói thêm về chủ đề này:
"Cứ đưa ra một giá, không cần nhiều lời thêm."
Da Bonyens giơ một ngón tay:
“Một vạn đồng Đại Dương.”
Trác Dụ Linh hỏi:
“Chắc chắn thành công chứ?”
Da Bonyens lắc đầu, trả lời:
“Nếu không làm được, không tìm thấy con gái cô thì sẽ không nhận tiền.”
Trác Dụ Linh gật đầu:
“Được, quyết định vậy đi.”
“Còn chuyện thứ ba, muốn giết Lý Bạn Phong thì tốt nhất nên bắt sống…”
Da Bonyens suy nghĩ trong chốc lát:
“Còn sống thì hai vạn đồng Đại Dương, chết thì một vạn đồng Đại Dương.”
Trác Dụ Linh nâng chén trà lên, uống một ngụm, im lặng một lúc rồi mới hỏi:
“Giết con hàng kia lại dùng tận một vạn đồng Đại Dương sao? Anh thấy hợp lí sao?”
Ý nàng chính là, cái mạng rẻ rách của tên Lý Bạn Phong kia làm sao xứng ngang tầm với Lục Tiểu Lan được?
Nhưng nàng không thể nói ra.
Nàng sẽ không bao giờ so sánh Lý Bạn Phong và con gái mình.
Mà thực tế là, dựa trên cái giá do Da Bonyens đưa ra thì Lý Bạn Phong có giá trị cao hơn con gái nàng.
Da Bonyens xem thông tin về Lý Bạn Phong rồi nói với Trác Dụ Linh:
“Tôi không biết rõ về Lý Bạn Phong, thông tin của bên cô cũng không chính xác, điều này đồng nghĩa với việc tôi phải đối mặt với rủi ro rất lớn.”
“Tại sao anh nói thông tin không chính xác?”
Da Bonyens rất kiên nhẫn giải thích:
“Phu nhân, theo điều tra của cô nói rằng Lý Bạn Phong không có tu vi, nhưng theo những gì tôi biết thì đối phương là tu giả.”
“Tu giả?”
Trác Dụ Linh không tin Da Bonyens:
“Làm sao anh biết hắn là tu giả?”
Da Bonyens cười, trả lời:
“Nếu tôi nói tôi vừa gặp hắn, cô có tin không?”
“Anh từng gặp qua sao?”
Trác Dụ Linh cười, lắc đầu.
Hiển nhiên là nàng sẽ không tin câu này.
Vốn dĩ Da Bonyens không quen biết Lý Bạn Phong cho nên không thể có chuyện gặp nhau ở đây.
Có thể khiến Da Bonyens vô tình gặp trên đường rồi cho rằng đó là Lý Bạn Phong thì chắc là một người đàn ông ăn mặc hơi diêm dúa.
“Anh ra giá quá cao.”
Trác Dụ Linh châm điếu thuốc khác, lắc đầu:
“Lý Bạn Phong không đáng giá nhiều tiền như thế.”
“Hắn đáng hay không đáng, tôi không quan tâm, nhưng tôi xứng đáng với số tiền đó.”
Da Bonyens dùng tay nâng kính râm.
Trác Dụ Linh cố gắng kiềm chế cảm xúc, tiếp tục duy trì nụ cười nhàn nhạt lười nhác kia rồi nói:
“Đại Bân Tử, tôi gọi anh đến đây là vì niệm tình chúng ta từng quen biết nhau, anh đừng được đà lấn tới.”
“Cảm ơn phu nhân đã nâng đỡ.”
Da Bonyens cởi chiếc mũ xuống, cúi chào rồi mới hạ giọng:
“Tôi gọi cô một tiếng là phu nhân, cũng chính là niệm tình nghĩa xưa, Tiểu Linh Tử à, bây giờ cô làm phu nhân nhà giàu rồi mà vẫn còn keo kiệt bủn xỉn như vậy sao?”
Ánh mắt Trác Dụ Linh thoáng run rẩy, để lộ tia lạnh lẽo:
“Tri Chu Bân, ăn nói phải cẩn thận.”
Da Bonyens cười:
“Bích Hổ Linh, chính cô cũng nhìn ra điểm mấu chốt, cô đưa tiền, tôi giúp cô làm việc, nếu cô không chi trả nổi thì cứ tìm người khác.”
Thái độ Trác Dụ Linh thay đổi, sự điềm đạm, lười biếng bay mất sạch, thay vào đó chính là cơn tức giận khó lòng che giấu.
Da Bonyens đội mũ dạ lên, nụ cười lịch thiệp vẫn được giữ trên gương mặt.

Lý Bạn Phong ngồi trong nhà ở Dư Gia Trại, đang trò chuyện với lão Chu.
Lý Bạn Phong nói rằng hắn là bạn của Dư Nam, lão Chu tin tưởng không hề nghi ngờ.
"Bà chủ Lý, cô đúng là rất giống thiếu chưởng quỹ của tôi, cũng thích mặc quần áo đàn ông."
Mặc quần áo của đàn ông?
Tôi chính là đàn ông đấy!
Thằng cha già này nói cái gì…
Lý Bạn Phong sờ nhẹ lên gương mặt mình, cảm thấy vô cùng mịn màng.
Đây là cái gì?
Phấn má hồng?
Lý Bạn Phong hiểu ra, chẳng trách sao Tri Chu Bân gọi hắn là “quý cô”, là do tiện nhân Hàm Huyết chết tiệt kia đã trang điểm đây mà.
Nàng ta vẽ khi nào, mình không thấy?
"Chu lão tiên sinh, phiền ông cho tôi chậu nước, tôi muốn rửa mặt."
Lão Chu làm việc cho Dư gia từ năm mười bảy tuổi cho đến tận bây giờ.
Hiện tại đã lớn tuổi rồi, không còn làm được nhiều nhưng Dư Nam vẫn giữ lão Chu, cho lão hai phòng để tiện giúp việc trong Dư Gia Trại.
Dư Gia Trại chính là hai dãy nhà gỗ, mỗi dãy khoảng chừng bảy tám gian.
Hai dãy nhà gỗ này rất đặc biệt, xung quanh là rừng xanh um tùm, một mảng tối om, chỉ có nơi nhà gỗ này là sáng rực.
Lý Bạn Phong nhìn lên bầu trời, phát hiện một vệt sáng nhỏ giữa bầu trời đêm, toàn bộ góc độ đều rọi chính xác vào của nhà Dư Gia.
Ánh sáng này từ đâu chiếu đến?
Tia sáng nhỏ rơi xuống đất, không lan rộng quá xa, theo hiểu biết của Lý Bạn Phong thì ở trên cao tít đó có thể có một vật thể sáng lấp lánh, rực rỡ.
Nhưng lão Chu thì không tỏ tường như thế.
"Trước đây, nơi này không có lấy một tia ánh sáng, sau này khi khai hoang xong mới có thể chiếu vào."
"Là Thiên Quang!"
Lý Bạn Phong hốt hoảng, nhớ lại khi bản thân được Thiên Quang chiếu vào.
Lão Chu liên tục lắc đầu:
"Không phải là Thiên Quang, đây là ánh sáng của ban ngày.”
Lý Bạn Phong hỏi:
"Chỗ này trước đây cũng là một mảnh đen kịt thôi sao?"
"Đúng vậy.”
Lão Chu nhẹ nhàng thở dài:
"Một mình thiếu chưởng quỹ điều hành tiệm vải không dễ dàng gì, tích lũy được hơn một ngàn đồng Đại Dương đều đã chi hết vào mảnh đất này."
Lý Bạn Phong càng không hiểu:
"Miếng đất này do mua mới có?"
"Mua? Mua bao giờ chứ?"
Lão Chu cười khổ một tiếng:
"Thiếu chưởng quỹ đã thuê sáu người để khai hoang, trả mỗi người hai trăm đồng Đại Dương và năm người trong số họ đã chết trước khi khai hoang xong nơi này."
"Tận năm người bỏ mạng sao? Người ta có thể chết vì khai hoang đất?"
Lý Bạn Phong khó hiểu.
Lão Chu giải thích:
“Khai hoang không phải là trồng trọt, mà là ở nơi hoang vu trong ba ngày, đầu tiên chủ nhà sẽ lập minh ước rồi sau đó cử người đến khai hoang. Tính từ ngày đầu tiên người khai hoang tiến vào thì ba ngày sau sẽ được thả ra, một khi đất sáng lên thì họ đánh dấu bằng máu, việc khai hoang thành công."
Quá trình quái quỷ gì thế?
Lý Bạn Phong không hiểu.
Lão Chu cẩn thận giải thích thêm lần nữa, Lý Bạn Phong mới dần dần tỏ tường.
Để khai hoang thành công bãi đất này, Dư Nam đã phải thực hiện ba bước.
Đầu tiên, Dư Nam mang cống phẩm đến cho vị thần trong hoang dã và lập minh ước với họ. Còn cụ thể là vị thần nào vẫn chưa rõ.
Bước thứ hai, vào ngày lập minh ước, Dư Nam phái người khai hoang và bàn thờ phải ở lại vùng hoang dã trong ba ngày ba đêm, chỉ cần còn một người sống sót thì việc khai hoang xem như thành công.
Cuối cùng, Dư Nam trở về mảnh đất đó, lưu máu của mình làm ấn ký và vùng đất sẽ thuộc quyền sở hữu của Dư Nam.
Lý Bạn Phong nghe cũng hiểu một chút về quá trình này.
“Dư Nam thuê sáu người, năm người chết, người sống sót lấy máu đánh dấu mảnh đất, vậy chẳng phải mảnh đất lọt vào tay người kia sao?”
Lão Chu lắc đầu:
“Không, hắn không lập minh ước với vị thần của mảnh đất này.”
“Việc lập một minh ước cũng đơn giản như việc nộp cống phẩm mà phải không?”
“Không, thiếu chưởng quỹ đã lập minh ước với thần hoang sơ của nơi này. Họ sẽ không nhận cống phẩm của bất kỳ ai khác trong vòng ba ngày.
Nếu thiếu chưởng quỹ muốn khai hoang một vùng đất khác thì cần phải tự bỏ thêm tiền để thuê người làm, một ngàn đồng Đại Dương mua một mảnh đất, còn phải xem họ có đồng ý hay không.”
Lý Bạn Phong vẫn chưa hiểu:
“Nếu người khai hoang không muốn tự mình mua thì tại sao Dư Nam lại đồng ý bỏ ra cái giá cao thế này?”
Lão Chu thở dài, nói:
"Thiếu chưởng quỹ muốn chừa lại đường lui, chúng tôi khuyên cô ấy nhưng cô ấy cũng không nghe."
Lý Bạn Phong không hỏi thêm nữa, so với việc khai hoang thì bây giờ hắn càng quan tâm đến hành trình của Dư Nam hơn.
"Lão Chu, khi nào thiếu chưởng quỹ của ông mới đến?"
Lão Chu nghĩ một lúc rồi nói:
"Trước đó cậu có nói họ khởi hành đêm qua vậy có lẽ đêm mai mới tới."
"Đi hai ngày hai đêm?"
Lão Chu gật đầu:
"Hai ngày hai đêm đã là nhanh rồi."
Lý Bạn Phong đến sớm.
Hắn là lữ tu, chỉ mất bảy tiếng đồng hồ là có thể đến tân địa.
Nhưng Dư Nam không có khả năng đó, nàng còn dẫn theo một nhóm thuộc hạ không có tu vi và nhiều hành lý nặng nề, hai ngày có thể đến đã là rất nhanh rồi.
Lão Chu đứng lên, nói:
"Ông chủ Lý, tôi đã dọn dẹp xong phòng cho cậu, cậu tắm rửa, nghỉ ngơi một lát, tôi đi chuẩn bị bữa tối."
Khi mới gặp, Lý Bạn Phong chỉ đơn giản giới thiệu qua về mình, không ngờ Chu hoàn toàn không nghi ngờ gì về hắn.
"Ông không sợ tôi là người xấu sao?"
Lý Bạn Phong thuận hỏi một câu.
Lão Chu lắc đầu:
"Đây là Dư Gia Trại, đây là địa bàn của thiếu chưởng quỹ, có thần linh bảo vệ thiếu chưởng quỹ, kẻ xấu không dám đến đây, chỉ cần máu của thiếu chưởng quỹ vẫn còn ở Dư Gia Trại, nếu ai xông vào sẽ tan xương nát thịt."
Lý Bạn Phong ngạc nhiên:
"Có chuyện như vậy sao?"
Dư Nam dẫn theo một nhóm thuộc hạ, vẫn đang ở trên đường đến.
Chuyến đi này còn chậm hơn dự tính, vì thuộc hạ bị thương quá nhiều, lại thêm một Tần Tiểu Bàn, ngoài ăn ra thì ngủ, gần như không bao giờ tỉnh táo.
Còn một trăm dặm nữa là đến núi Giang Nguyệt, Dư Nam nhận được tin tức nhà cũ của Dư gia bị đốt cháy.
Dù đã đoán được trước nhưng mọi người vẫn tức giận đến đỏ mắt, Vương Tuyết Kiều mắng:
"Tên khốn kiếp Cảnh Chí Uy, nhất định phải chặt thành từng mảnh cho chó ăn! Chưởng quỹ à, chúng ta không đi nữa, bây giờ lấy mạng tên đó đi!"
Mọi người hùa theo:
"Lấy mạng tên đó!"
"Không thể tha cho tên khốn Cảnh Chí Uy!"
Dư Nam cắn chặt điếu thuốc, không nói gì.
Quản kho Trương Thế Toàn khuyên:
"Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, chúng ta nghe chưởng quỹ đi, đừng tranh cãi nữa."
Đi thêm hơn ba mươi dặm, mọi người nghỉ chân bên đường, một tiểu nhị chạy đến đưa tin, thở hổn hển rồi nói:
"Chưởng quỹ, tiệm thuốc Cảnh gia bị người ta đốt cháy, Cảnh Chí Uy không rõ tung tích, có lẽ đã bị thiêu chết rồi!"
Dư Nam ngạc nhiên không nói nên lời.
Tiệm thuốc Cảnh gia bị đốt cháy?
Là ai làm chuyện này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận