Phổ la chi chủ
Chương 110: Làm ăn đã xong, không thể hối hận
Nếu thám tử tư Da Boyens thực sự là do Giang Tương Bang phái đến, Lý Bạn Phong tuyệt đối không thể ở lại Dư Gia Trại. Nếu không đợi đến khi Giang Tương Bang xuất binh bao vây Dư Gia Trại, Lý Bạn Phong sẽ không có cơ hội thoát thân.
Nếu Da Boyens không phải do Giang Tương Bang phái đến, Lý Bạn Phong phải cố gắng hết sức tìm cách điều tra lai lịch của y.
Hơn nữa Lý Bạn Phong phải tìm chưởng quỹ Phùng để làm rõ nguồn gốc của máy hát.
Ngoài ra, còn phải hỏi thăm chuyện giấy thông hành, muốn có giấy thông hành đến ngoại châu quá khó khăn, nếu Dư Nam không làm được, còn phải tìm chưởng quỹ Phùng dò hỏi đường đi.
Nếu thực sự cần hai triệu, Lý Bạn Phong phải cân nhắc cẩn thận chuyện trở về thành phố Việt Châu.
Vì vậy, lựa chọn đúng đắn duy nhất là nhanh chóng trở về Nội Câu.
Lý Bạn Phong muốn đi, Tiểu Bàn cũng muốn đi theo.
"Thất ca, cái mạng của Tần Điền Cửu này về sau sẽ là của anh, bất kể là lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ không chớp mắt."
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Cậu không chớp mắt cũng không sao nhưng cậu phải ngăn tôi lại. Nếu tôi đã lên núi đao thì cậu không thể giả vờ không thấy."
Tần Tiểu Bàn suy tư rất lâu, gật đầu nói:
"Thất ca nói có lý, trước tiên tôi sẽ dập đầu với anh."
Lý Bạn Phong cau mày càng chặt hơn:
"Sau này không được dập đầu với người sống. Nếu có ai bắt cậu dập đầu, cậu cứ giết chết người đó."
Tần Tiểu Bàn suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
"Thất ca nói có lý, khi nào chúng ta lên đường?"
"Cậu vẫn đừng tiếp tục đi nữa, tĩnh dưỡng ở Dư Gia Trại vài ngày, tôi sẽ đưa tiền cho cậu, cậu bảo chưởng quỹ Dư làm thêm vài món ăn ngon cho cậu."
Lý Bạn Phong hơi lo lắng cho tình trạng cơ thể của Tần Tiểu Bàn, cậu ta chỉ mới đứng thêm một lúc đã đổ mồ hôi đầy người rồi.
Tần Tiểu Bàn vừa cười vừa nói:
"Thất ca, anh không cần lo lắng đâu. Sau khi trở về Nội Câu, tôi có thể tìm được đường ra, chắc chắn sẽ không làm phiền anh. Tôi không sợ Cảnh gia, cũng không sợ đám khốn nạn Giang Tương Bang kia!"
Dư Nam ở bên cạnh khuyên:
"Ông chủ Tần, chuyện này không thể hành động theo cảm tính được. Hiện tại chính là lúc Giang Tương Bang tàn nhẫn nhất, đừng nói là Nội Câu, chỉ cần bước ra khỏi Dư Gia Trại, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều."
Tần Tiểu Bàn lắc đầu nói:
"Chưởng quỹ Dư, cảm ơn ý tốt của cô, tôi biết lần này đi rất có thể sẽ chết nhưng hôm nay nếu không bước ra khỏi Dư Gia Trại thì e rằng cả đời tôi không thể bước ra được. Thất ca, có thể cho tôi vay ít tiền không, tôi sẽ mua ít lương khô từ chưởng quỹ Dư trước!"
Thực sự nên cho số tiền này, lương thực của Dư Gia Trại đều là do thuộc hạ của Dư Nam gánh về từ bên ngoài.
Lý Bạn Phong vừa lấy ví ra thì thấy Dư Nam khoát tay rồi nói:
"Thất gia đừng làm chúng tôi xấu hổ, lương khô là cái gì? Ông chủ Tần ăn uống cả đời ở đây cũng không sao, tôi lo là..."
Tần Tiểu Bàn cười nói:
"Chưởng quỹ Dư không cần lo lắng, Tần Điền Cửu tôi sẽ không chết, chờ ngày nào đó cô khai trương tiệm vải, tôi còn phải đến chúc mừng."
Lý Bạn Phong khen ngợi:
"Quả nhiên là một người có khí phách!"
Dư Nam nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Thất gia, tôi cũng về Nội Câu với cậu."
Lý Bạn Phong vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Cô cũng là người có khí phách sao?"
Dư Nam vẻ mặt ngượng ngùng nói:
"Tôi không phải, tôi không có..."
"Vì đã không có gan nên cứ trốn ở đây trước đã, đừng chạy lung tung."
Lý Bạn Phong không phải nói đùa, Dư Nam không giống với hắn. Nàng còn phải gánh vác cả một Dư Gia Bang, hiện tại với năng lực và thực lực của nàng thì không thể trở về Nội Câu.
Lý Bạn Phong rời khỏi Dư Gia Trại.
Dư Nam có chút kích động, nàng thực sự muốn đi theo Lý Bạn Phong.
Thế nhưng lão quản lý kho đã ngăn nàng lại:
"Chưởng quỹ đợi thêm chút nữa, biết rõ là lưỡi dao thì càng không thể đâm đầu vào. Ông chủ Lý là cao nhân, chúng ta không thể so sánh với ông chủ Lý được. Giang Tương Bang không thể theo dõi chúng ta mãi được, đợi thêm một năm rưỡi, khi gió lắng rồi, chúng ta trở về Nội Câu cũng không muộn."
Lý Bạn Phong lao nhanh trên tân địa đen kịt, Tần Tiểu Bàn khó khăn đi theo ở phía sau.
Lúc lên dốc, Lý Bạn Phong kéo Tần Tiểu Bàn một cái:
"Cậu không chịu nổi thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi vẫn thấy cậu nên ở lại Dư Gia Trại tĩnh dưỡng thêm vài ngày."
Tần Tiểu Bàn vừa lau mồ hôi vừa nói:
"Thất ca, nếu anh thấy tôi đi chậm, anh cứ đi trước, đừng đợi tôi."
"Bây giờ cậu đi còn khó khăn. Đến khi trở về Nội Câu gặp phải người Cảnh gia, cậu sẽ đối phó thế nào?"
Tần Tiểu Bàn cắn một miếng lương khô rồi nói:
"Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối không liên lụy đến Thất ca, tôi chuẩn bị nhập bang rồi."
"Nhập bang nào?"
"Tam Anh Môn."
Tuy khái niệm bang hội không có ý nghĩa gì với Lý Bạn Phong, nhưng hắn đã nghe Dư Nam nhắc đến Tam Anh Môn. Đó là một trong tam đại bang phái ở Phổ La Châu, Lý Bạn Phong nghi ngờ liệu Tần Tiểu Bàn có tư cách nhập bang hay không.
Tần Tiểu Bàn uống một ngụm nước để nuốt trôi lương khô:
"Tôi có tư cách nhập bang, chỉ cần là tu giả đã từng nhập môn, Tam Anh Môn đều nguyện ý thu nhận.
Chẳng qua là người không có tầng bậc như tôi vào bang cũng chỉ có thể làm lính tạp dịch, không được ăn ngon uống tốt, nếu có xông pha ra trận thì phải đứng hàng đầu."
Như vậy không phải là làm bia đỡ đạn sao?
Lý Bạn Phong nheo mắt hỏi:
"Cậu vào Tam Anh Môn có lợi ích gì?"
Tiểu Bàn nói:
"Nếu vào Tam Anh Môn thì những tên lâu la của Giang Tương Bang sẽ không dám trêu chọc tôi nữa. Cảnh gia càng không dám đụng vào tôi."
Bọn chúng không dám trêu chọc cậu nhưng cậu làm bia đỡ đạn ở trong Tam Anh Môn, e rằng cũng không sống được bao lâu.
Lý Bạn Phong hỏi:
"Nếu tu vi của cậu lên một tầng thì không cần làm lính tạp dịch nữa sao?"
Tiểu Bàn gật đầu:
"Trong Tam Anh Môn, tu vi tăng một tầng thì có thể làm Thiết Ấn."
"Thiết Ấn là gì?"
"Là một tiểu đầu lĩnh có năm sáu thủ hạ dưới trướng, trên tay cầm một con dấu sắt có thể quản lý chút việc vặt trong địa bàn."
Tiểu Bàn nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ khao khát, Lý Bạn Phong hỏi:
"Cậu đã muốn vào Tam Anh Môn từ sớm rồi sao?"
Tiểu Bàn lắc đầu, sau đó lại gật đầu:
"Tôi đã từng nghĩ đến chuyện nhập bang nhưng không muốn làm lâu la. Dù sao cũng phải đợi đến khi lên tầng một, có thể làm Thiết Ấn, như vậy sẽ không đến nỗi mất mặt."
"Vậy thì đợi thêm chút nữa, đợi đến khi cậu có thể ăn hết hai mươi cân cơm rồi hãy nói."
"Tôi đã thử một lần rồi."
Tiểu Bàn lắc đầu:
"Tôi mua hai mươi cân bánh bao muốn thử một lần, nhưng ăn đến mười ba cân thì làm thế nào cũng không ăn nổi nữa, tôi căn bản không phải là loại nguyên liệu đó."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Ai có thể nuốt trôi hai mươi cân bánh bao chứ? Đợi đến Nội Câu có đồ ăn ngon, lúc đó hãy tìm hai mươi cân đồ ngon để ăn!"
Tiểu Bàn cười cười, không nói gì.
Hai người đi ra khỏi núi Giang Nguyệt, Lý Bạn Phong tìm một chiếc xe ngựa đi một ngày một đêm mới trở về Nội Câu.
Tiểu Bàn muốn đến sảnh đường của Tam Anh Môn, cậu hỏi Lý Bạn Phong có muốn đi cùng không:
"Thất ca, tôi thấy anh đã lên tầng rồi. Tôi có người quen trong bang môn, anh vào bang môn chắc chắn có thể lấy được Thiết Ấn."
"Cậu có người quen thì lo cho bản thân trước đi, dù có làm lính tạp dịch thì cũng phải chọn một công việc tốt."
Lý Bạn Phong tiễn Tiểu Bàn đến sảnh đường rồi đến tiệm tạp hóa Phùng Ký.
Chưởng quỹ Phùng ngồi trước quầy, mặt lão đỏ bừng, đang ngân nga hát tuồng:
"Bốn mươi tám trạm Tây Lương Xuyên, vì quân cần người ta không cần tiền!"
Đây là "Vũ Gia Pha" mà nương tử thích hát nhất, Lý Bạn Phong cũng thường nghe.
Hắn vốn định tiến lên hát tiếp nhưng tiểu nhị Xuân Sinh thấy Lý Bạn Phong thì sợ đến run cả người, lập tức hét lên:
"Chưởng quỹ, người đòi nợ đến rồi!"
Chưởng quỹ Phùng đã từng trải qua nhiều chuyện lớn, thấy Lý Bạn Phong đến trước cửa, trước tiên lão bảo Xuân Sinh đóng cửa hàng, sau đó mời Lý Bạn Phong vào buồng trong.
Lý Bạn Phong vừa ngồi vào bàn ở trong phòng, chưởng quỹ Phùng đã rót một ấm trà cho Lý Bạn Phong, sau đó hỏi:
"Ông chủ Lý, tôi biết cậu đến đây vì chuyện gì, tôi cũng thực sự có chút áy náy vì chuyện này.
Thế nhưng tình nghĩa là tình nghĩa, làm ăn là làm ăn, chúng ta đã hoàn thành xong một vụ làm ăn thì không thể nuốt lời. Nếu cậu thấy khó chịu thì tôi có thể bù đắp cho cậu nhưng tuyệt đối không thể trả lại đồ."
Lý Bạn Phong uống một ngụm trà, ngạc nhiên hỏi:
"Trả lại cái gì?"
Chưởng quỹ Phùng thêm một cục than vào lò nấu trà:
"Ông chủ Lý, người sáng suốt không làm chuyện mờ ám, cậu đã đến đây thì chúng ta cũng không cần nói bóng nói gió nữa. Cậu đã mua cái máy hát đó rồi, nói thế nào cũng không thể trả lại được."
"Ai nói muốn trả lại?"
Lý Bạn Phong khó hiểu nhìn chưởng quỹ Phùng:
"Cái máy hát đó khá tốt, cũng không có vấn đề gì, tại sao tôi phải trả lại?"
"Khá tốt..."
Chưởng quỹ Phùng ngây người không nói nên lời cả hồi lâu.
Kể từ khi cửa tiệm tạp hóa của lão nhận cái máy hát này, cuộc sống không còn được yên ổn.
Lão nghi ngờ Lý Bạn Phong đang dối lòng, hoặc là hắn bị máy hát hành hạ đến phát điên.
"Ông chủ Lý, chúng ta đang nói đến cùng một cái máy hát chứ?"
Lý Bạn Phong chớp chớp mắt nói:
"Tôi chỉ có một cái máy hát."
"Ông chủ Lý, cậu có biết không cần người khác động tay vào cái máy hát đó thì nó cũng sẽ tự hát không?"
"Biết chứ, máy hát không phải dùng để hát sao?"
Lý Bạn Phong thấy rất bình thường.
Chưởng quỹ Phùng ngây người một lúc:
"Vui thì hát hai bài, không vui thì có thể hát cả đêm. Hơn nữa không thể ngăn cản nó lại còn phải nghe cho kỹ, nếu không nó sẽ phun ra một luồng hơi nước có thể làm người ta bỏng nửa người, cậu biết chuyện này chứ?"
Lý Bạn Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôi không để ý đến cái này, muốn hát thì để nàng hát, ngăn cản nàng làm gì?"
Chưởng quỹ Phùng kinh ngạc nhìn Lý Bạn Phong, lão cảm thấy người này rất khó hiểu.
Hắn thực sự điên rồi sao?
"Ông chủ Lý, tôi nói thật với cậu, có thể cậu còn chưa biết, cái máy hát này có thể triệu hồi vong hồn ở xung quanh."
Dù sao thì người làm ăn cũng không thể nuốt lời, chưởng quỹ Phùng kể lại những chuyện đã qua cho Lý Bạn Phong.
Có một bà lão qua đời ở hẻm Tuyến Xâu, tối nào cũng đến tiệm tạp hóa nghe hát, còn thích ngồi nghe bên cạnh chưởng quỹ Phùng.
Hẻm Du Tiền có một con chó vàng già mới chết được hai ngày thì đã bị máy hát gọi đến. Tối nào cũng đến nghe hát, nằm sấp ở bên giường chưởng quỹ Phùng để nghe.
Ngay cả người cha đã mất nhiều năm của chưởng quỹ cũng đã về hai lần, ông lão thích pha một ấm trà, vừa hút tẩu thuốc vừa nghe hát.
Tiểu Huyên cô nương của Thanh Tiêu Quán nhảy sông tự vẫn, nàng cũng thích mang đàn tỳ bà đến, vừa đàn vừa ngân nga theo máy hát.
Hồ Tam Ca nhảy sông tự vẫn vì tình cùng Tiểu Huyên cô nương, hắn ta thích ngậm một điếu thuốc, vừa ôm Xuân Sinh vừa nghe hát.
Tối nào cũng nhìn thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ ở trong tiệm, hỏi sao mà sống nổi?
Chưởng quỹ Phùng nhẫn tâm bảo Xuân Sinh vứt máy hát đi.
Ngay đêm hôm đó, máy hát về nhà đúng mười một giờ. Đầu tiên nàng làm bỏng cả người chưởng quỹ Phùng và Xuân Sinh, sau đó tiếp tục hát.
Cái máy hát ép chưởng quỹ Phùng đến không còn cách nào, quyết định không mở tiệm nữa mà dứt khoát dẫn theo Xuân Sinh chuyển về quê ngoại.
Tuy nhiên chuyển đi thì cũng vô dụng, máy hát vẫn về quê theo chưởng quỹ Phùng.
Chưởng quỹ Phùng lại thuê một căn nhà khác rồi chuyển đến đó lánh nạn.
Tối hôm đó, máy hát vẫn theo chưởng quỹ Phùng hát suốt đêm. Nàng còn cảnh cáo chưởng quỹ Phùng rằng, cho dù lão đi đến đâu, máy hát cũng có thể theo đến đó. Lần sau nếu dám bỏ đi mà không nói tiếng nào, nàng sẽ khiến chưởng quỹ Phùng và Xuân Sinh được sưởi thật ấm áp.
Máy hát còn nói, nàng thích nơi ở cũ.
Chưởng quỹ Phùng không dám làm trái lời máy hát, hôm sau lão dẫn theo tiểu nhị Xuân Sinh chuyển về tiệm cũ.
Nếu trốn không thoát, vậy thì tặng đi.
Chưởng quỹ Phùng thương lượng với máy hát, lão là người làm ăn, có người muốn mua máy hát thì lão cũng không thể ngăn cản.
Máy hát đồng ý.
Hôm sau, chưởng quỹ Phùng ra giá hai mươi đồng rồi bán máy hát đi.
Tối hôm đó, máy hát lại quay về làm bỏng cả người chưởng quỹ Phùng bởi vì lão bán rẻ quá.
Máy hát bảo chưởng quỹ Phùng phải ra giá ít nhất hai mươi vạn, có thể trả giá thích hợp. Tình hình kéo dài đến hôm nay, cuối cùng chưởng quỹ Phùng cũng bán được máy hát đi.
Trong lòng chưởng quỹ Phùng thấy có lỗi với Lý Bạn Phong, nhưng không ngờ Lý Bạn Phong lại nói máy hát này khá tốt.
Chưởng quỹ kể xong mọi chuyện, cuối cùng bổ sung một câu:
"Ông chủ Lý, cái máy hát này không chỉ có thể triệu hồi mà còn có thể ăn vong hồn, cậu biết chuyện này không?"
Lý Bạn Phong gật đầu nói:
"Tôi thích đặc điểm này của nàng, biết tự kiếm sống, không lãng phí đồ!"
Chưởng quỹ Phùng thấy Lý Bạn Phong đã phát điên đến nỗi như vậy thì càng thấy áy náy, lão bảo Xuân Sinh nhanh chóng lấy hai mươi sáu vạn tiền mặt:
"Ông chủ Lý, đây là mười sáu vạn của cậu, hiện giờ tôi không cần nữa. Tôi sẽ tặng thêm mười vạn cho cậu coi như là chút tấm lòng của tôi, cậu thấy thế nào?"
Lý Bạn Phong liên tục xua tay:
"Ông làm gì vậy? Tôi thực sự thích cái máy hát đó, tôi đến đây không phải để trả lại hàng, tôi đến để mua đồ."
Chưởng quỹ Phùng ngây người một lúc, hỏi:
"Ông chủ Lý, cậu muốn mua gì?"
"Tôi muốn mua chút tin tức về cái máy hát này, tôi muốn biết người trong cái máy hát này là ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận