Phổ la chi chủ
Chương 111: Phân đà Giang Tương Bang
"Tôi cũng không rõ thứ gì ở bên trong cái máy hát này. Cái máy hát này là do một thương nhân Vịnh Lục Thủy chuyển nhượng lại cho tôi. Ông ta ra giá mười tám vạn, tôi đã kiểm tra hàng, nhãn hiệu chính hãng, gia công tốt vẫn còn rất mới.
Tôi thấy xứng đáng nên cũng không trả giá mà nhận hàng luôn, nào ngờ chưa đầy ba ngày thì trong nhà đã xảy ra chuyện. Sau đó tôi đi tìm tên thương nhân kia thì ông ta đã rời khỏi Dược Vương Câu rồi.
Vịnh Lục Thủy chủ yếu là những gia đình giàu có, muốn điều tra một người không phải quá khó, tôi nhờ bạn bè ở Vịnh Lục Thủy điều tra lai lịch của người này.
Về sau tôi biết được, người này vốn là một tiểu phú gia ở Vịnh Lục Thủy, sau đó vì bám vào Lục gia nên đã tham gia một vài vụ làm ăn lớn, kiếm được nhiều tiền nên đổi một căn biệt thự.
Kết quả vừa mới chuyển đến nhà mới thì cả chục người trong nhà chết thảm. Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến máy hát nhưng cũng không đưa ra được bằng chứng, mà cho dù đưa ra bằng chứng cũng vô dụng.
Nếu tôi phát hiện máy hát có vấn đề trước khi giao dịch thì tôi sẽ đuổi ông ta đi ngay, nhưng mua bán đã xong, nói gì cũng muộn, chỉ có thể trách bản thân kém cỏi."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Ông có thể cho tôi biết tên của vị thương nhân này không?"
Chưởng quỹ Phùng lắc đầu:
"Không được, tôi biết tên ông ta nhưng tôi không thể nói cho cậu biết, giống như tôi đã nhận Xà Ban Đan của cậu thì tuyệt đối sẽ không nói cho người mua biết tên cậu, đây là quy tắc của người làm ăn."
Lý Bạn Phong không ép chưởng quỹ Phùng, chưởng quỹ Phùng không có lỗi trong chuyện này.
"Ông cũng đã nói cho tôi biết không ít chuyện, vẫn phải trả công ông."
Lý Bạn Phong lấy ra hai nghìn đồng đưa cho chưởng quỹ Phùng, chưởng quỹ Phùng đẩy tiền về.
"Ông chủ Lý, trong chuyện này là tôi hại cậu, nếu còn nhận tiền của cậu thì tôi sẽ trở thành người không ra gì rồi."
Chưởng quỹ Phùng nhất quyết không nhận, Lý Bạn Phong trực tiếp hỏi chuyện tiếp theo:
"Tôi muốn giấy thông hành đến ngoại châu, ông có cách nào không?"
"Đi ngoại châu..."
Chưởng quỹ Phùng cau mày:
"Làm được chuyện này không phải dễ, tôi phải đi dò hỏi một chút. Cậu đợi tôi thêm hai ngày, nếu gấp quá thì sẽ khó có tin tức."
Có cách là được, Lý Bạn Phong có thể đợi nhưng phải hỏi rõ giá cả.
"Chưởng quỹ Phùng, giá của giấy thông hành là bao nhiêu?"
Chưởng quỹ Phùng vuốt râu:
"Ông chủ Lý, tôi không giấu cậu, làm chuyện này, tôi có thể không lấy tiền lãi của cậu, nhưng nếu ít hơn hai ngàn vạn thì e rằng sẽ không làm được."
Quả nhiên là con số này. Dư Nam nói đúng nhưng Lý Bạn Phong vẫn muốn hỏi lý do:
"Tại sao giấy thông hành ngoại châu lại đắt như vậy?"
Chưởng quỹ Phùng cười nói:
"Tôi là thương nhân chỉ nói chuyện làm ăn, nếu tôi có thể kiếm được hai ngàn vạn thì chắc chắn sẽ đến ngoại châu một chuyến. Ngoại châu có rất nhiều thứ tốt mà Phổ La Châu không có, Phổ La Châu cũng có rất nhiều thứ tốt mà ngoại châu cũng không có.
Đi một chuyến về một chuyến sẽ kiếm được một khoản lớn, bỏ ra hai ngàn vạn chắc chắn có thể lấy lại được vốn, nếu làm ăn thuận lợi thì lãi gấp mấy lần cũng không phải chuyện lạ."
Lý Bạn Phong nghe vậy thì thầm nghĩ:
“Đúng vậy, sao mình không nghĩ ra, có thể làm ăn lớn ở đây! Mình còn có Tùy Thân Cư, có thể mang những kỳ trân dị bảo của Phổ La Châu đến ngoại châu. Hoàn thành xong chuyến làm ăn này thì về sau mình không cần phải chuyển chỗ nữa!”
Tiền, bây giờ Lý Bạn Phong rất cần tiền!
Hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ đưa cho chưởng quỹ Phùng:
"Làm phiền ông xem giúp."
Chưởng quỹ Phùng xem xét rất lâu, khẽ gật đầu:
"Đây là Huyền Sí Đan, phẩm sắc thượng đẳng. Ông chủ Lý, cậu có định bán viên đan dược này không?"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Giá cả hợp lý thì đương nhiên là bán."
Chưởng quỹ Phùng lấy ra một chiếc khăn tay trải lên bàn trà, trước tiên đặt viên đan dược vào giữa khăn tay.
Đây là quy tắc của lão, chưa bàn xong chuyện làm ăn thì đồ vật phải bày ra trước mặt.
"Ông chủ Lý, viên đan dược này có thể được bán với giá hai mươi vạn trên thị trường, nhưng tôi không thể thu viên đan dược này. Cửa tiệm của tôi là tạp hóa, không thể đảm bảo bán được loại đan dược quý giá như vậy một cách thuận lợi mà chỉ có thể ký gửi ở đây.
Nếu cậu tin tưởng tôi thì hãy để viên đan dược ở đây, làm ăn thành công, tôi sẽ lấy hai phần. Làm ăn không thành công thì tôi sẽ trả lại đồ vật còn nguyên vẹn cho cậu, cậu thấy thế nào?"
"Được!"
Lý Bạn Phong lập tức đồng ý, sau đó lại lấy ra viên đan dược màu tím duy nhất, đưa cho chưởng quỹ Phùng.
"Ông xem giúp, viên đan dược này có nguồn gốc thế nào?"
Chưởng quỹ Phùng xem xét rất lâu rồi trả lại viên đan dược cho Lý Bạn Phong:
"Mắt của Phùng mỗ kém nên không nhận ra viên đan dược này, đợi gặp được tiệm thuốc, Phùng mỗ sẽ hỏi giúp cậu."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Hay là cũng để ở đây, ông ký gửi giúp tôi được không?"
Chưởng quỹ Phùng lắc đầu:
"Không được, cửa hàng của tôi không dám nhận đồ vật không rõ giá tiền, lỡ có sơ suất, tôi cũng không đền bù nổi."
Lý Bạn Phong rất ghét những quy tắc rườm rà của chưởng quỹ Phùng, nhưng nhiều lúc Lý Bạn Phong lại rất tán thưởng với những quy tắc này.
Đạo lý trên đời đơn giản, chính là nói rõ ràng trong hai câu như vậy thì tự nhiên sẽ không có hiểu lầm.
Lý Bạn Phong hỏi xong chuyện quan trọng, đang chuẩn bị mua ít nhiên liệu và dầu cho máy hát.
Chưởng quỹ Phùng bảo Xuân Sinh chuẩn bị những thứ lặt vặt này, còn lão mời Lý Bạn Phong ngồi chơi một lúc.
Trong lòng chưởng quỹ Phùng có áy náy với chuyện máy hát nên muốn đền bù cho Lý Bạn Phong một chút.
"Ông chủ Lý, những gì mà cậu hỏi, tôi đều đã trả lời. Ngoài ra tôi còn biết đôi chút chuyện, không biết cậu có muốn nghe không?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện của tiệm thuốc Cảnh gia và tiệm vải Dư gia."
Tại sao chưởng quỹ Phùng lại chủ động nhắc đến chuyện này?
Lý Bạn Phong không đổi sắc mặt, chỉ khẽ gật đầu.
Chưởng quỹ Phùng bảo Xuân Sinh mang lư hương lại đây.
Một lư hương bằng đồng đỏ được đặt trên bàn. Chưởng quỹ Phùng quẹt một que diêm, đốt hương, khói thơm thoang thoảng lan tỏa trong phòng.
Mũi Lý Bạn Phong rất thính, ngửi kỹ mùi khói, không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào.
Chưởng quỹ Phùng cười nói:
"Ông chủ Lý đừng trách, tôi làm vậy là để phòng ngừa tai vách mạch rừng."
Dùng hương để phòng ngừa tai vách mạch rừng?
Lý Bạn Phong lại học thêm được một kiến thức mới.
Chưởng quỹ Phùng lại rót thêm một ấm trà, kể về chuyện Cảnh gia và Dư gia.
“Chắc ông chủ Lý cũng nghe được chút tin tức, Cảnh gia và Dư gia xảy ra tranh chấp. Có người nói chuyện này xảy ra ở trên người ông chủ Tần, nhưng thực tế thì hai nhà này đã bắt đầu tranh chấp từ năm kia.
Tiệm thuốc Cảnh gia dựa vào Giang Tương Bang gần hai năm nay, làm ăn ngày càng ngang ngược, bọn họ đã muốn chiếm lấy địa bàn của tiệm vải Dư gia từ lâu.
Chưởng quỹ Dư là người cứng rắn, vẫn không chịu giao cửa hàng. Cảnh gia thường xuyên phái người gây chuyện, chưởng quỹ Dư đã chịu không ít thiệt thòi trong hai năm nay.
Năm ngoái, Cảnh gia phái chi quải Dung Tiến An đến tiệm vải gây chuyện, còn đánh chết hai người làm công ở tiệm vải Dư gia. Tháng trước, Dung Tiến An đập phá tiệm vải Dư gia, còn đánh bị thương mấy người, trêu ghẹo hai người làm công nữ ở tiệm vải.
Chưởng quỹ Dư nhịn cơn tức này đã lâu, mượn chuyện của ông chủ Tần để giết chết Dung Tiến An là chuyện hợp tình hợp lý. Đại công tử Cảnh gia lừa chưởng quỹ Dư đến Vọng Xuân Lâu, giết chết hơn mười người làm công dưới trướng Chưởng quỹ Dư cũng là để trả lại chuyện tương xứng.
Tiếp theo, tiệm thuốc Cảnh gia bị đốt, Cảnh Chí Uy mất tích, bây giờ người Cảnh gia đi khắp nơi tìm chưởng quỹ Dư như phát điên. Bọn họ nói muốn chặt chưởng quỹ Dư thành trăm mảnh, việc này có chút kỳ lạ.”
Lý Bạn Phong hỏi:
"Cảnh gia khẳng định chuyện này là do chưởng quỹ Dư làm?"
Chưởng quỹ Phùng gật đầu:
"Khẳng định, xét theo lẽ thường thì chuyện này đúng là do chưởng quỹ Dư làm, nhưng tôi cảm thấy còn có người khác."
Lý Bạn Phong uống một ngụm trà:
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì chuyện này xảy ra rất kỳ lạ. Chưởng quỹ Dư và Dung Tiến An có thù oán nên tìm Dung Tiến An để báo thù là hợp tình hợp lý. Thế nhưng bình thường chưởng quỹ Dư và ông chủ Tần không có qua lại, sau khi báo thù cũng không cần thiết phải cứu ông chủ Tần.
Hơn nữa, chuyện đốt tiệm thuốc Cảnh gia không phải là việc mà chưởng quỹ Dư có thể làm được. Trước tiên không nói chưởng quỹ Dư có bản lĩnh đó hay không, nhưng căn bản là cô ta không có ý định đó.
Chưởng quỹ Dư sẽ không làm việc tàn nhẫn và tuyệt tình như vậy, cô ta luôn biết điểm dừng. Nếu cô ta thực sự có thể nhẫn tâm thì những năm qua cũng không đến nỗi chịu nhiều thiệt thòi như thế."
Lý Bạn Phong đặt tách trà xuống, hỏi:
"Chưởng quỹ Phùng, ông cho rằng chuyện này là do ai làm?"
Chưởng quỹ Phùng nhìn Lý Bạn Phong, lắc đầu nói:
"Chuyện này tôi không nói rõ được, nhưng tôi có một thứ muốn cho ông chủ Lý xem qua."
Chưởng quỹ Phùng nói xong thì lấy ra một phong thư đưa cho Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong mở phong thư, rút ra một tờ giấy, trên giấy có viết ba cái tên.
Hướng Quế Thành, võ tu tầng ba, Hồng Côn của Nhị Đà Dược Vương Đường, đang ở khách sạn Lộ Nguyên.
Chung Đức Tùng, khổ tu tầng hai, Thánh Hiền của Nhị Đà Dược Vương Đường, đang ở trà lâu Thanh Đường.
Đỗ Hồng Hỉ, yểm tu tầng hai, Tuần Phong của Nhị Đà Dược Vương Đường, đang ở vũ trường Tiên Lạc.
Lý Bạn Phong vừa xem bức thư vừa nghe chưởng quỹ Phùng nói:
"Ba cao thủ Dược Vương Đường của Giang Tương Bang xuất mã. Bọn họ chuyên xử lý chuyện của tiệm thuốc Cảnh gia.
Hiện giờ ba cao thủ này đều mai phục gần tiệm vải Dư gia, chỉ chờ chưởng quỹ Dư xuất hiện. Đường chủ Thi Bá Vũ và Tâm Phúc Tôn Hiếu An ở lại đà đài, có thể ra tay hỗ trợ bất kỳ lúc nào."
"Đà đài là gì?"
Quá nhiều danh từ mới, Lý Bạn Phong nhất thời không sắp xếp đầu mối rõ ràng.
Chưởng quỹ Phùng biết Lý Bạn Phong là người ngoại châu, kiên nhẫn giải thích:
"Giang Tương Bang có tổng cộng hai mươi hai đường khẩu ở Phổ La Châu, Dược Vương Đường là một trong số đó.
Dược Vương Đường có tám phân đà, Chính Đà và Nhị Đà ở Nội Câu, sáu phân đà còn lại ở Ngoại Câu. Đà đài chính là nơi để những người trong phân đà tụ họp bàn bạc, một phân đà gồm có một đà chủ, một Tâm Phúc, một Hồng Côn, một Thánh Hiền, một Tuần Phong, đây đều là những người đứng đầu của phân đà.
Mỗi người đứng đầu có hơn hai mươi đệ tử, một phân đà có khoảng một trăm hai mươi người."
Tu vi cao, số lượng đông, không ngờ Giang Tương Bang lại bày ra trận thế lớn như vậy.
Lý Bạn Phong hỏi:
"Đà chủ và Tâm Phúc kia có tu vi gì?"
"Cái này tạm thời chưa rõ."
Lý Bạn Phong nhìn phần giới thiệu về Thánh Hiền Chung Đức Tùng và Tuần Phong Đỗ Hồng Hỉ, hỏi:
"Khổ tu và yểm tu là đạo môn gì?"
"Yểm tu có thể sai khiến quỷ quái, Tuần Phong Đỗ Hồng Hỉ có hơn mười quỷ hồn luôn luôn sẵn sàng nghe theo sự điều khiển. Khổ tu là đạo môn đặc biệt, ông ta có thể chịu khổ, chịu được những đau khổ mà người khác không chịu nổi."
Lý Bạn Phong thấy nhức nhức cái đầu, khổ tu này hơi khó hiểu.
Có khả năng chịu khổ thì tính là bản lĩnh gì?
Chưởng quỹ Phùng rót thêm trà cho Lý Bạn Phong:
"Ông chủ Lý, tôi biết chuyện này không liên quan gì đến cậu, nhưng tôi còn nghe nói gần đây Giang Tương Bang đang tìm kiếm người ngoại châu ở khắp nơi, không biết có nguyên nhân gì trong đó không. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, gần đây Dược Vương Câu không yên ổn, cậu nên cẩn thận một chút."
Lý Bạn Phong hiểu ý của chưởng quỹ Phùng, Dư Nam đã cứu Tần Tiểu Bàn, nhưng Tần Tiểu Bàn không có qua lại với Dư Nam mà chỉ giao tiếp thân thiết với Lý Bạn Phong.
Cộng thêm việc Giang Tương Bang đang tìm kiếm người ngoại châu, chưởng quỹ Phùng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lý Bạn Phong.
Tuy nhiên thực ra đây là hai chuyện khác nhau.
Giang Tương Bang đổ việc đốt tiệm thuốc Cảnh gia lên đầu Dư Nam, vì thế đã điều động cả một phân đà.
Việc tìm kiếm người đến từ nơi khác là mệnh lệnh mà Tiêu Chính Công ban cho toàn bộ Giang Tương Bang, mục đích là vì hoa sen đồng.
Có lẽ Giang Tương Bang vẫn chưa nghĩ đến hai chuyện này là do cùng một người làm.
Thế nhưng bọn họ không nghĩ đến thì không có nghĩa là không điều tra ra được.
Chưởng quỹ Phùng có thể nhìn ra manh mối trên người Tần Tiểu Bàn. Mà Giang Tương Bang không phải kẻ ngốc, chắc chắn cũng sẽ lần theo manh mối của Tần Tiểu Bàn mà điều tra ra được thân phận thật của Lý Bạn Phong, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.
Lý Bạn Phong nhớ lại trước đó, thám tử tư Da Boyens từng đến tìm hắn, thì có lẽ Giang Tương Bang đã rất gần với chân tướng.
May mà không trốn mãi ở Dư Gia Trại, may mà đã quay về Nội Câu một chuyến.
Nếu Giang Tương Bang phát hiện ra người đốt tiệm thuốc Cảnh gia là Lý Bạn Phong và người lấy trộm hoa sen đồng cũng là hắn. Chắc chắn bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào bao vây Dư Gia Trại, đến lúc đó cho dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Bây giờ Lý Bạn Phong có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là mua đủ lương thực và dự trữ đủ nước uống rồi rụt cổ trốn trong Tùy Thân Cư, không ra ngoài.
Lựa chọn này có vẻ rất ổn nhưng liệu có khả thi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận