Phổ la chi chủ
Chương 161: Đối bàn
Không còn cách nào khác, Mã Ngũ đành quay về nhà gỗ, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Mỗi lần đi săn với Lý Bạn Phong, hễ bắt được con mồi là lập tức bán đi, trong nhà còn có thứ gì đáng giá sao?
Có chứ.
Mỗi lần đến tân địa, Mã Ngũ đều ghi chép lại những điều nhìn thấy nghe thấy dọc đường, tổng cộng ghi được hơn bảy mươi trang giấy, còn vẽ được hơn mười tấm bản đồ, đây là bảo vật vô giá.
Y lấy sổ tay và bản đồ từ dưới gầm giường ra cất cẩn thận, mang theo hai bộ quần áo, lên tầng hai.
Y muốn giúp Lý Bạn Phong dọn dẹp hành lý, lên tầng hai nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một nhóm người cầm theo hàng, đi vào từ hai đầu ngõ nhỏ.
Tống Gia Sâm đến rồi!
Sao lại đến nhanh vậy?
Theo suy đoán của Mã Ngũ, Tống Gia Sâm hẳn là đang ở nhà chờ Đường Thiên Kim về, ít nhất cũng phải đợi một hoặc hai tiếng, sao lại đến nhanh như vậy?
Có người theo dõi quanh đây, hắn ta nhìn thấy mình về nhà!
Mã Ngũ cầm bùn, định bố trí bẫy, nhưng nghĩ lại, đặt bẫy căn bản chẳng có ích gì.
Bẫy nên đặt nhiều cỡ nào thì được?
Ngộ nhỡ Tống Gia Sâm phóng hỏa đốt nhà thì dù bẫy có nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Phải chừa cho mình một con đường lui.
Nếu Tống Gia Sâm bao vây quanh nhà, đường lui nên chừa ở đâu thì ổn?
Ở đâu cũng không ổn.
Tống Gia Sâm dẫn theo hơn năm chục tên đấu sĩ đến, vây kín trước sau căn nhà gỗ. Thấy rèm cửa sổ che kín, Tống Gia Sâm hỏi một tên đấu sĩ bên cạnh:
"Cậu tận mắt nhìn thấy hắn về nhà?"
Tên đấu sĩ gật đầu:
"Tận mắt nhìn thấy."
"Mã Quân Dương, con mẹ mày lăn ra đây cho tao!"
Tống Gia Sâm liên tục chửi rủa, nhưng trong nhà không có phản ứng.
"Không chịu ra hả? Phá cửa cho ta!"
Tình hình lạc quan hơn so với Mã Ngũ nghĩ, Tống Gia Sâm không đốt nhà mà trực tiếp cho người tông cửa.
Hai tên đấu sĩ đi tới cửa, chân bị dính chặt vào mặt đất, không thể di chuyển.
Trước cửa có bẫy bùn.
Tống Gia Sâm nổi điên lên, nhưng không dám tùy tiện bước tới:
"Con mẹ nó, giở trò mèo này với lão tử, Mã Lão Ngũ, mày có ra đây không?"
Tiếng chửi rủa càng lúc càng lớn, người xung quanh bu lại xem càng lúc càng nhiều.
Chẳng lẽ những người vây xem này không sợ phiền phức sao?
Sợ chứ.
Nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt.
Ở thôn Lam Dương, ngày nào cũng có đánh nhau, giết người cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Nhưng Tống gia rất ít khi đích thân ra tay, trong đa số các tình huống, Tống gia đều đóng vai công chứng viên, hình tượng vô cùng uy nghiêm.
Hôm nay Tống gia đột nhiên trở mặt với công tử sa cơ của Mã gia, không ít người tò mò muốn biết nguyên nhân.
Thật ra đã có người đoán được nguyên nhân:
"Chắc chắn Mã Ngũ đã xuất hàng cho người khác sau lưng Tống gia, nếu không thì Tống đại gia cũng không đến mức tự mình ra tay."
"Xuất hàng sau lưng Tống gia? Hắn thật sự chán sống rồi sao?"
"Ai chán sống cũng khó nói, tuy rằng đã sa cơ, nhưng người ta cũng là công tử, Tống lão đại chỉ quát tháo vài câu, nào dám giết người chứ?"
Mọi người đang xì xầm bàn tán, bỗng nghe tiếng Tống Gia Sâm quát lớn:
"Mã Lão Ngũ, hôm nay trước mặt bà con thôn Lam Dương, đừng nói là tao vu oan cho mày, mày lén xuất hàng ra ngoài sau lưng tao, có phải hay không?"
Trong nhà không có tiếng trả lời.
Tại sao Mã Ngũ không trả lời?
Bởi vì y căn bản không còn ở trong nhà gỗ.
Lúc này, Mã Ngũ đang trốn trong nhà ông chủ Ngụy.
Sau khi ông chủ Ngụy chết, nhà vẫn luôn để trống, quả đúng như Lý Bạn Phong đoán, ông ta chết đi, cũng chỉ là bớt đi một người thu tiền, những người khác đều không thèm để ý.
Trong tiểu lâu của ông chủ Ngụy, từ tầng hai, Mã Ngũ có thể nhìn thấy tình hình bên phía nhà gỗ, cũng miễn cưỡng có thể nghe thấy chút tiếng động.
Chỉ cần Tống Gia Sâm rút lui, Mã Ngũ có thể ung dung rời đi.
Tống Gia Sâm đợi một lát, giận dữ quát:
"Mã Lão Ngũ, mày không dám nhận sao? Tao đã dẫn nhân chứng tới, xem mày có nhận hay không!"
Hai tên đấu sĩ kéo một người lên, nhìn thấy người này, Mã Ngũ siết chặt nắm đấm.
Đây là bạn của y!
Chính là Tiểu Xuyên Tử!
Tiểu Xuyên Tử bán đứng Mã Ngũ?
Không!
Mã Ngũ biết rõ Xuyên Tử không phải loại người như vậy.
Tống Gia Sâm nhận được lời nhắn từ Dương Nham Tranh, dò la được tin tức, bắt Tiểu Xuyên Tử.
Tiểu Xuyên Tử cứng rắn, từ đầu đến cuối không thừa nhận việc xuất hàng.
Tiểu Xuyên Tử chịu khổ, bị đánh đập bầm dập, bị kéo đến trước mặt mọi người.
Tống Gia Sâm cầm dao chĩa vào mắt Tiểu Xuyên Tử, hỏi:
"Có phải Mã Lão Ngũ đã sai mày đến thành Lục Thủy xuất hàng hay không? Nói thật cho tao nghe."
Tiểu Xuyên Tử cúi đầu không nói gì.
Tống Gia Sâm cười nói:
"Được, gan lớn lắm, chặt đứt một chân nó cho ta."
Vài tên hộ vệ đè Tiểu Xuyên Tử, hai người nhấc một chân lên, một người cầm dây thừng trói chặt đùi, người còn lại cầm rìu chuẩn bị chặt.
"Dừng tay!"
Mã Ngũ bước ra, y không thể trơ mắt nhìn Tiểu Xuyên Tử mất mạng.
Y đứng ở trước mặt Tống Gia Sâm quát:
"Tống đại gia, ông muốn làm gì?"
Tống Gia Sâm cười nói:
"Mã Lão Ngũ, tao muốn làm gì, mày biết rõ mà? Mày tới thôn Lam Dương, tao chưa từng gây khó dễ cho mày, mày xuất hàng sau lưng tao, phá hư quy củ của tao!"
Mã Ngũ mặt đổi sắc nói:
"Nói có sách mách có chứng, ai nhìn thấy tôi xuất hàng sau lưng?"
Tống Gia Sâm túm lấy tóc Tiểu Xuyên Tử, cười gằn nói:
"Nhân chứng ở đây hết rồi, mày còn dám ngụy biện?"
Tiểu Xuyên Tử la lên:
"Ngũ gia không hề bảo tôi xuất hàng, ông đừng vu oan cho người khác!"
"Tiểu tử giỏi lắm, miệng cũng thật cứng!"
Tống Gia Sâm giơ dao lên, định khoét mắt Tiểu Xuyên Tử.
Mã Ngũ quát lớn:
"Họ Tống kia, ông mẹ nó dám! Ông không nhìn xem cậu ấy là người nhà ai!"
Tống Gia Sâm ngẩn ra, quay sang cười nói:
"Thằng này? Nó chỉ là một công nhân của Mã gia, nó là cái thá gì?"
"Ông biết cậu ấy là người của Mã gia, còn dám động đến cậu ấy?"
Tống Gia Sâm cười đáp:
"Phổ La Châu chỉ có một Mã gia thôi sao? Người của Mã gia thì không được động đến hả? Tống gia tao dễ bị bắt nạt vậy sao?"
Mã Ngũ cũng cười:
"Tôi biết ông có Lục gia chống lưng, nhưng tôi nói cho ông biết, công nhân của Mã gia cũng là con người, con chó đi theo Lục gia cũng chỉ là con chó, Tống Gia Sâm, ông tưởng ông là sư tử sao? Trong mắt tôi ông chỉ là một con chó thôi!"
Thân phận của Tiểu Xuyên Tử có thể sánh với Tống Gia Sâm sao?
Không thể nào, Mã Ngũ biết rất rõ điều này.
Cho dù bây giờ Tống Gia Sâm giết Tiểu Xuyên Tử tại chỗ, sau đó bồi thường cho Mã gia một khoản tiền là coi như xong chuyện.
Nếu người khác so sánh Tiểu Xuyên Tử với Tống Gia Sâm, Tống Gia Sâm sẽ bật cười.
Nhưng khi những lời này được nói ra từ miệng Mã Ngũ, Tống Gia Sâm không hề cười.
Khí thế của công tử hào môn khiến ông ta không thể cười nổi.
Hai mắt Tống Gia Sâm đỏ ngầu gào lên:
"Mã Quân Dương, mày dám chửi tao? Hôm nay tao nói ở đây, đừng nói là thằng này, ngay bây giờ tao sẽ giết mày, mày tin hay không?"
Mã Ngũ nhìn thẳng vào mắt Tống Gia Sâm:
"Nhào vô, tôi đứng đây cho ông giết!"
Tống Gia Sâm xoay xoay con dao găm trong tay:
"Đừng tưởng mày là công tử Mã gia mà ăn nói càn rỡ như vậy, tao nói cho mày biết, đây là thôn Lam Dương, không phải nhà chính Mã gia của mày!"
Mã Ngũ cười một tiếng khinh miệt:
"Tôi đã không còn là công tử Mã gia từ lâu rồi, tôi bị Mã gia trục xuất khỏi gia tộc, tôi đã từng ngủ lều ngủ bạt, bới rác kiếm ăn, chẳng hơn một tên ăn mày là bao. Muốn giết tôi thì cứ việc ra tay, không cần lảm nhảm nhiều."
Tống Gia Sâm có dám giết Mã Ngũ không?
Không dám.
Đừng nói là giết Mã Ngũ trước mặt bao nhiêu người, cho dù lén giết Mã Ngũ, ông ta cũng sợ Mã gia sẽ không tha cho mình.
Nhưng ông ta muốn dạy cho Mã Ngũ một bài học, đánh y một trận tơi bời, ông ta muốn cho tên công tử này biết cái gì là quy củ của thôn Lam Dương, ai là trùm của thôn Lam Dương!
Tống Gia Sâm cũng biết chuyện Mã Ngũ từng bị cướp, Mã Ngũ không phải lần đầu bị đánh, đoán chừng ông ta có đánh Mã Ngũ thừa chết thiếu sống, Mã gia cũng sẽ không truy cứu.
Mã Ngũ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ăn đòn, miễn là có thể cứu được Tiểu Xuyên Tử, chịu đánh nhiều thêm một chút cũng không sao, chỉ cần còn sót lại một hơi là được!
Tống Gia Sâm đang định ra lệnh cho mọi người động thủ, bỗng nghe thuộc hạ bẩm báo:
"Lão gia, tổng kho bị cháy rồi."
Gân xanh nổi cộm trên trán Tống Gia Sâm.
Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mã Ngũ cũng nghe thấy lời này.
Y đoán là do Lý Bạn Phong làm, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Lý Bạn Phong đã nói muốn đến tổng kho của Tống gia để lấy vài thứ, chẳng lẽ lại phóng hỏa đốt tổng kho Tống gia?
Dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng Mã Ngũ cũng không để lộ ra ngoài mặt.
Tổng kho bốc cháy là một cơ hội, Mã Ngũ có thể mượn cơ hội này để phô trương thanh thế.
Y vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Gia Sâm, gầm lên:
"Có gan thì đến giết tôi đi, xem mạng ai cứng hơn!"
Tống Gia Sâm không trả lời.
Lời Mã Ngũ nói là có ý gì?
Là y sai người đốt tổng kho?
Chẳng phải y đã bị trục xuất khỏi gia tộc rồi sao...
Chắc chắn có vấn đề ở đây!
Có lẽ Mã gia đã tha thứ cho Mã Ngũ, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ y.
Mã gia đốt tổng kho, đây là đang cảnh cáo mình.
Nếu còn tiếp tục cương với Mã Ngũ, ông ta lo rằng tình hình sẽ trở nên mất kiểm soát.
Nhưng bây giờ cứ vậy mà bỏ qua sao?
Xung quanh có rất nhiều người đang bu vào hóng hớt, Tống Gia Sâm đến đây là để lập uy. Nếu cứ như vậy mà bỏ qua, sau này ông ta khó có thể đứng vững ở đây được.
Độc chiếm thôn Lam Dương hai mươi năm, Tống Gia Sâm chung quy cũng là cáo già, trong tình huống khẩn cấp, ông ta đã nghĩ ra đối sách.
"Ngũ công tử, tôi kính nể cậu là một người đàn ông, tuy rằng cậu đã sa cơ, nhưng Tống mỗ tôi không bắt nạt cậu. Thôn Lam Dương là địa bàn của tôi, cậu phá hư quy củ của tôi, chẳng khác nào tát vào mặt tôi, tôi không thể nuốt trôi cục tức này được.
Quy củ đã là do tôi đặt ra, vậy thì cứ theo quy củ mà làm, mười hai giờ trưa mai, chúng ta đối bàn ở đất hoang, làm một trận Thanh Thiên Tràng để phân cao thấp.
Nếu tôi thắng, phiền cậu đổi chỗ làm ăn, về sau đừng bao giờ bén mảng đến thôn Lam Dương nữa.
Nếu cậu thắng, Tống mỗ sẽ mang theo cả nhà dọn đi trong vòng ba ngày, cậu thấy thế nào?"
Mã Ngũ không muốn đồng ý, y biết mình không phải là đối thủ của Tống Gia Sâm, y cũng không phải người thích cậy vào danh tiếng.
Nhưng Tiểu Xuyên Tử đang nằm trong tay Tống Gia Sâm, nếu không đồng ý, đồng nghĩa với việc nhận thua, khí thế vừa mới bùng lên được một chút sẽ tan thành mây khói, Tiểu Xuyên Tử có thể mất mạng, chính y cũng không thoát được một trận đòn nhừ tử.
Trước tiên cứ đồng ý đã, cứu được Tiểu Xuyên Tử rồi tính sau.
"Tống đại gia, ông là võ tu tầng ba, tôi chỉ mới vừa lên tầng một, đối bàn với ông chẳng khác nào đi tìm chết."
"Sao vậy, cậu sợ hả? Yên tâm, cậu sẽ không chết trong Thanh Thiên Tràng đâu, chỉ cần nhận thua là xong."
Tống Gia Sâm nhìn Mã Ngũ với vẻ mặt mỉa mai.
Mã Ngũ cười lạnh:
"Nhận thua? Đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Tôi muốn tìm người thay tôi đối bàn, việc này cũng hợp quy củ chứ?"
Điều này hoàn toàn hợp quy củ, Tống Gia Sâm gạ kèo Thanh Thiên Tràng, nghĩa là quyết đấu sẽ diễn ra vào ban ngày, Mã Ngũ có thể tìm người thay y xuất chiến.
Tống Gia Sâm cũng có thể tìm người thay thế, nhưng ông ta có thể tìm được nhân vật tầng cấp nào?
Cùng lắm là tầng bốn.
Mã Ngũ có thể tìm được nhân vật ở tầng cấp nào?
Điều này khó nói.
Nếu như Mã Ngũ đập xuống một số tiền lớn, thậm chí còn có Mã gia đang âm thầm ra tay, tìm một nhân vật tầng năm tầng sáu cũng không phải chuyện gì khó.
Trong lòng Tống Gia Sâm rối bời, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt:
"Ngũ công tử, đây là chuyện của cậu và Tống mỗ, đừng làm liên lụy đến người ngoài, tôi cũng không cậy mạnh hiếp yếu, tôi sẽ để cho con tôi đối bàn với cậu, tầng một đấu với tầng một, đã công bằng chưa?"
Tống Gia Sâm có hai đứa con trai, Tống Chí Cương và Tống Chí Nghị, cả hai đều là tu giả tầng một.
"Chí Nghị, con có dám đánh một trận với Ngũ công tử không?"
Tống Gia Sâm giao việc cho Tống Chí Nghị, vì con trai lớn Tống Chí Cương của ông ta tu luyện quá vội vàng nên bị thương.
Trước đây Tống Chí Nghị chưa từng tham gia đối bàn, sáu tuổi bái sư, bình thường đều đi khắp trấn để học nghệ, rất ít khi về nhà. Cũng ít biết chuyện trong nhà.
Nhưng cậu ta không hề khiếp sợ, nhìn Mã Ngũ với vẻ khinh thường:
"Có gì mà không dám chứ?"
Đã nói đến nước này, Mã Ngũ không còn lý do gì để từ chối:
"Được, cứ quyết định như vậy đi, các người thả Xuyên Tử ra trước đã."
Tống Gia Sâm ném Xuyên Tử xuống đất trước mặt Mã Ngũ, sau đó dẫn người rời đi.
Trên đường đi, Tống Gia Sâm tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
Tổng kho vẫn đang cháy!
La Tam Tài ông ta đang làm cái mẹ gì vậy!
Rốt cuộc Mã gia đã phái bao nhiêu người đến mà có thể đốt cháy tổng kho?
Thật ra chỉ có một người, và người đó còn không phải do Mã gia phái đến.
Lý Bạn Phong ngồi xổm canh giữ bên cạnh tổng kho, thấy Tống Gia Sâm dẫn người đi, hắn vào Tùy Thân Cư, sau đó ném chìa khóa vào tổng kho.
Vốn định tìm chút đồ đáng giá, nhưng tổng kho quá rộng, hàng ngon cũng không nhiều, lại thêm thời gian cấp bách, Lý Bạn Phong chọn bừa vài món ưng ý, sau đó châm lửa đốt tổng kho, nhân lúc hỗn loạn mà cướp đi két tiền.
Tiền trong két cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi vạn, sau khi nghe xong mọi chuyện, Lý Bạn Phong đưa toàn bộ số tiền hơn ba mươi vạn cho Tiểu Xuyên:
"Cậu đúng là hảo hán, cầm số tiền này đi trị thương đi."
Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
"Không cần tiền đâu, tôi chỉ bị thương nhẹ ngoài da, bôi thuốc là khỏi thôi, không có gì đáng ngại."
Lý Bạn Phong hơi kinh ngạc:
"Thật sự không có gì đáng ngại?"
Tiểu Xuyên gật đầu nói:
"Thật sự không sao."
Lý Bạn Phong rất tán thưởng:
"Nếu không có gì đáng ngại thì cậu đi làm việc tiếp đi."
Tiểu Xuyên và Mã Ngũ cùng nhìn Lý Bạn Phong, bọn họ cho rằng một người bình thường không nên nói ra lời ác độc như vậy chứ.
Lý Bạn Phong nghiêm túc nói:
"Cậu đã nói không có gì đáng ngại, sao còn chưa đi làm việc?"
Mã Ngũ không hiểu được suy nghĩ của Lý Bạn Phong, quay sang nhìn Tiểu Xuyên nói:
"Xuyên Tử, bỏ việc sửa đường đi, sau này đi theo tôi. Thôn Lam Dương này không ở được nữa rồi, tôi cũng không định đối bàn với Tống gia, tối nay chúng ta đi thôi."
Lý Bạn Phong nhìn về phía Mã Ngũ:
"Đi cái gì mà đi, ở đây sướng như vậy, chỉ là quyết đấu thôi mà, có gì khó đâu, anh cứ luyện tập ăn nói cho tốt vào!
Mã Ngũ kinh ngạc nói:
"Tôi luyện ăn nói để làm gì?"
Lý Bạn Phong nghiêm túc nói:
"Quyết đấu, không phải là so tài ăn nói sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận