Phổ la chi chủ

Chương 165: Chúng ta đâu cần phải chịu khổ !

Lý Bạn Phong cùng Mã Ngũ bắt đầu kinh doanh ở thôn Lam Dương, bước đầu tiên là phải bỏ bớt một vài quy củ trong thôn.
Trước hết là quy củ thu phí kinh doanh.
Ở thôn Lam Dương, bất kể là mở ra làm ăn buôn bán gì đều phải nộp cho Tống gia một nửa lợi nhuận, bóc lột kiểu này quá ác ôn.
Đương nhiên, kinh doanh ở thôn Lam Dương mà đòi miễn "thuế" thì không được hợp lý cho lắm, dù sao Lý Bạn Phong và Mã Ngũ còn phải bảo kê cho khu vực này được yên ổn.
Sau khi bàn bạc xong, hai người điều chỉnh lại tỉ lệ chia lợi nhuận, mỗi hộ gia đình chỉ cần nộp hai phần lợi nhuận là được.
Ngoại trừ chuyện kinh doanh, còn có chuyện ‌đi săn.
Đi săn từ tân địa, đến chỗ Mã Ngũ xuất hàng, giá cả có thể thương lượng, so với giá Tống gia định ra trước kia chỉ cao hơn chứ không thấp.
Nhưng nếu như bọn họ không xuất hàng ở chỗ Mã Ngũ, y có quản hay không?
Đây chính là chuyện khiến‌ Mã Ngũ cảm thấy nhức đầu.
Y không muốn dành thời gian và công sức để giải quyết dây dưa mấy chuyện này.
Phải biết rằng, Tống Gia Sâm lúc trước đã phải dồn hết tám phần thời gian và công sức, chỉ để mỗi ngày giám sát đám thôn dân của thôn Lam Dương, người cứ mãi như vậy thì biết bao giờ mới khá lên nổi?
Nhưng nếu như hoàn toàn mặc kệ, chuyện này chẳng khác nào tự tay ném đi một lượng lớn thu nhập.
Lại cân nhắc một hồi, hai người nghĩ ra được một đối sách thích hợp.
Thứ nhất, nếu chịu xuất hàng ở chỗ bọn họ, về mặt giá cả tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi, nhiều loại con mồi còn được thu lại với giá gấp đôi. Ngoài ra, có một số ít thứ tốt hút hàng còn có thể căn cứ theo giá thị trường mà thương lượng.
Thứ hai, nếu không chịu xuất hàng ở chỗ bọn họ, họ cũng không cản, nhưng nếu có người thu hàng phá giá trong thôn Lam Dương, chuyện này tuyệt đối không chấp nhận được, chỉ cần bắt gặp được là sẽ bị trừng trị thích đáng.
Thứ ba, nếu như muốn tìm bọn họ xuất hàng mà lại cảm thấy giá đưa ra không thích hợp, có thể nhờ họ bán hộ, nhưng lời lỗ bao nhiêu hay rủi ro như thế nào thì tự chịu, bọn họ chỉ lấy hai phần lợi nhuận, những chuyện khác mặc kệ.
Thông tin được dán khắp nơi, thanh niên trong thôn tích cực hẳn lên, mỗi ngày không ngừng ra vào tân địa tấp nập, hầu như hơn chín phần những người ở thôn Lam Dương đều tìm bọn họ xuất hàng.
Đạo lý rất đơn giản, không phải ai cũng có thể tìm được con đường xuất hàng.
Dăm ba tên nhóc bắt tay với nhau, câu được một túi đầy Thổ Ngọc Đào, ngươi hỏi thử xem họ có thể đưa đến thành Lục Thủy được hay không?
Đến thành Lục Thủy thì có thể bán được bao nhiêu tiền, mà dân tình của vịnh Lục Thủy chất phác thật thà như vậy, trên nửa đường dâng cho người ta cướp hay sao?
Còn nữa, chi phí ăn uống không cần tiền sao? Xui xẻo gặp phải gió táp mưa sa, lộ trình bị trì hoãn, đào thì nát thối ra, biết tìm ai để nói lí lẽ bây giờ?
Đây đều là những vấn đề nhức nhối khó tránh.
Nhưng người xuất hàng quá nhiều, Lý Bạn Phong và Mã Ngũ cũng sắp hết gồng nổi, tài lực của bọn họ cũng không phải quá dư dả, ném hết tiền vào đây, trong lúc nhất thời khiến vấn đề tài chính có chút khó xoay sở. ‌.
Tiểu Xuyên nảy ra một ý kiến:
"Nếu không ngày mai cứ treo biển, chúng ta chỉ cho gửi bán trong khoảng thời gian này, tạm ngưng thu hàng."
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Vậy không được, chuyện làm ăn kiêng kỵ nhất điều này, mua bán hoặc không làm thì thôi, nhưng đã làm thì không thể thay đổi quy củ lung tung."
Lý Bạn Phong xoa cằm nói:
"Xem ra cần phải kiếm tiền nhanh hơn."
Nhưng đi đâu để kiếm tiền nhanh bây giờ?
Lý Bạn Phong là một người tốt luôn tuân theo quy củ, cũng không thể tùy tiện ra ngoài cướp đoạt được.
Trong lúc đang rầu rĩ vì không có cách, chợt nghe Tiểu Xuyên đến báo:
"Ngũ gia, người Lưu gia đến rồi."
Mã Ngũ giật mình:
"Ai đến?' ‌.
"Tiên sinh kế toán Hồ‌ Quân Tài."
Mã Ngũ nhíu chặt lông mày:
"Đó là một kẻ khó đối phó."
Lý Bạn Phong hỏi một câu:
"Ông ta đến làm gì?"
Mã Ngũ thở dài:
"Hôm nay mò đến, tám phần là vì thu tiền."
Tiểu Xuyên cẩn thận hỏi một câu:
"Ông ta đòi tiền, chúng ta đưa không?"
Lý Bạn Phong nhíu mày:
"Không đưa, không có tiền thì đưa cái gì?"
Tiểu Xuyên lại hỏi:
"Vậy sau này chúng ta kiếm được tiền lời..."
"Kiếm được tiền lời cũng không đưa! Cũng không phải ông ta kiếm, mắc mớ gì phải đưa!"
Thái độ của Lý Bạn Phong vô cùng kiên quyết.
Tiểu Xuyên nhìn về phía Mã Ngũ.
Mã Ngũ than nhẹ một tiếng:
"Trước tiên mời ông ta vào đây, qua căn nhà mới kia nói chuyện."
Nhà mới là chỉ căn nhà của ông chủ Ngụy.
Ông chủ Ngụy hôm qua đã cùng Lý Bạn Phong ký một bản hợp đồng, hào phóng tặng toàn bộ nhà của mình cho Lý Bạn Phong, giấy tờ mua bán nhà đất đều nằm trong tay hắn, hợp đồng là do ông chủ Ngụy đích thân và tự nguyện ký, Mã Ngũ có thể làm chứng.
Lý Bạn Phong với Mã Ngũ vẫn ở trong căn nhà gỗ như trước, còn căn tiểu lâu ba tầng mà ông chủ Ngụy từng ở, hiện tại được biến thành chỗ tiếp khách và chỗ làm việc.
Hồ Quân Tài vào phòng khách ngồi xuống, cười nói:
"Ngũ công tử, hôm nay lúc tôi ghé qua nhà chính của Tống gia, kết quả vừa đến đã thấy nơi đó biến thành một bãi đất trống, tôi còn tưởng rằng mình đến nhầm chỗ."
Mã Ngũ cười đáp:
"Căn nhà đó vốn đã rất xuống cấp rồi, gió thổi qua một chút là lung lay ngay, tôi đang chuẩn bị xây một căn mới."
Hồ Quân Tài gật đầu:
"Xây căn mới cũng hợp lý, mới mở ra kinh doanh thì nên có mặt tiền mới, Ngũ công tử biết kinh doanh, thôn Lam Dương trong tay ngài, về sau nhất định có thể phát triển rực rỡ.
Hôm nay tôi đến có hai chuyện, một là để chúc mừng ngài, hai là muốn đến xem qua sổ sách."
Vừa nghe đến câu xem sổ sách, Mã Ngũ đã nắm được ý tứ của Hồ Quân Tài, thằng cha này quả thật ‌là đến đòi tiền.
Y không muốn đưa sổ sách cho người khác nhìn, nhưng chuyện này chẳng còn cách nào khác, thực lực của Lưu gia đâu phải Tống gia có thể so sánh.
Y mang sổ sách tới, Hồ Quân Tài nhìn thoáng qua, lông mày nhíu chặt lại:
"Chu choa, Ngũ công tử, ngài đã thế chân được ba ngày rồi, tiền không kiếm được, ngược lại còn bị lỗ không ít."
Mã Ngũ cười nói:
"Ngại quá ngại quá, tôi vừa mới khai trương làm ăn thôi, chịu lỗ trước để kiếm chút danh tiếng."
Hồ Quân Tài lắc đầu nói:
"Giá thu hàng này của ngài quá cao, sau này kinh doanh cũng không dễ dàng gì."
Mã Ngũ cười nhạt không đáp.
Tiểu Xuyên ở bên cạnh liếc Hồ Quân Tài một cái.
Lão già kia, ông có được bao nhiêu kiến thức? Dám dạy Ngũ công tử chúng ta kiếm tiền?
Hồ Quân Tài khép sổ sách lại, nói:
"Tôi tin Ngũ công tử, nhưng chúng ta cũng phải nói rõ ràng về quy củ, lúc trước Tống gia làm ăn ở thôn Lam Dương, tám phần thu nhập phải nộp cho ông chủ chúng tôi, số tiền này cũng không phải chúng tôi cầm hết, còn phải chuyển giao cho Tư gia, đây là có giấy tờ đàng hoàng, cũng không phải tôi bịa chuyện.
Trên giấy tờ còn viết rõ ràng, mỗi tháng cho dù lời hay lỗ, tiền nộp không thể ít hơn ba ngàn đồng Đại Dương, nếu ngài không tin, tôi có thể lấy giấy tờ cho ngài xem."
Hồ Quân Tài đưa giấy tờ cho Mã Ngũ, Mã Ngũ xem kĩ qua một lượt, Hồ Quân Tài thực sự không bịa chuyện.
Mã Ngũ cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, sở dĩ Tống gia bóc lột ác ôn như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn là do Lưu gia xuống tay quá gắt.
Lưu gia xuống tay gắt như vậy là bởi vì Tư gia cũng muốn đớp nhiều, Tư gia đớp rồi còn phải dâng lên cho Lục gia, tầng này chồng tầng kia, hết nhà này đớp đến nhà kia đớp.
Mã Ngũ trầm ngâm một hồi lâu, nói:
"Lão Hồ, hiện tại tôi thật sự không lấy ra nổi nhiều tiền như vậy, ông có thể cho tôi thư thả vài ngày được không?"
"Ngũ công tử, ngài đây là đang làm khó tôi, đến hạn thì phải thu tiền, quy củ này chưa từng thay đổi suốt hai mươi năm qua, nếu không như vậy đi, tôi đến kho hàng của ngài xem thử, chọn vài món, định giá rồi mang về."
Để ông ta chọn hàng?
Bị điên mới làm vậy, ông ta có thể dọn sạch cả kho hàng chỉ trong một nốt nhạc.
Mã Ngũ tuyệt đối không thể chấp nhận nổi cái giá mà ông ta sẽ báo.
Nhìn Mã Ngũ lặng thinh, Hồ Quân Tài thở dài:
"Ngũ công tử, tiền không lấy ra được, hàng cũng không, tôi trở về cũng khó ăn khó nói."
Mã Ngũ ngẩng đầu nói:
"Lão Hồ, làm phiền ông nói với chưởng quỹ Lưu một tiếng, hiện tại trong tay tôi thực sự không có dư, chờ mấy ngày nữa kiếm được tiền rồi tôi sẽ nộp."
Lông mày Hồ Quân Tài càng nhíu chặt hơn, trầm mặc một lúc lâu, đứng dậy nói:
"Ngũ công tử, quy củ nếu đã phá hư rồi, chuyện làm ăn cũng không dễ dàng đâu, chỉ khuyên ngài một câu này, giải quyết như thế nào, tự ngài quyết định."
Hồ Quân Tài rời đi, Mã Ngũ trở về nhà, thương lượng chuyện này cùng Lý Bạn Phong.
"Anh Lý, anh cảm thấy chúng ta nên cho ông ta bao nhiêu tiền thì phù hợp? Tôi cảm thấy ba ngàn đồng Đại Dương hơi nhiều, để hôm nào tôi tìm ông ta thương lượng một chút, nộp hai ngàn."
Lý Bạn Phong đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn Mã Ngũ nói:
"Không phải đã nói rồi sao, chúng ta không nộp tiền."
Mã Ngũ bất đắc dĩ nói:
"Không nộp không được, sẽ bị bọn họ ám toán."
"Ám toán kiểu gì, còn có thể đánh vào thôn Lam Dương?"
"Cũng không đến nỗi như vậy."
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Với phong cách của Lưu gia sẽ không minh đao minh thương liều mạng với chúng ta, nhưng ám chiêu của bọn họ vô cùng thâm độc, Lưu Lương Nghĩa xuất thân sơn tặc, nếu tôi đoán không sai, ông ta sẽ bịt con đường xuất hàng này của chúng ta lại."
Lý Bạn Phong sửng sốt:
"Việc này tôi đã quá xem nhẹ rồi."
Mã Ngũ nghiêm mặt nói:
"Việc này không thể xem nhẹ, mai mốt còn có một chuyến hàng chuyển đến thành Lục Thủy, nếu hàng bị cướp, vốn không thu hồi được, chuyện làm ăn coi như dẹp."
Hồ Quân Tài trở lại tiệm vàng mã, thuật lại sự việc cho lão chưởng quỹ Lưu Lương Nghĩa.
Lưu Lương Nghĩa cười nhạt:
"Đúng là công tử danh gia vọng tộc người ta có khác, một đồng cũng không muốn ói ra."
Hồ Quân Tài nói:
"Tôi xem qua sổ sách của hắn, hắn quả thực không kiếm được tiền, giá thu hàng quá cao."
Lưu Lương Nghĩa lắc đầu:
"Lão Hồ, ông có điều không hiểu, ở Phổ La Châu, bản lĩnh kiếm tiền của lão ngũ Mã gia thuộc hàng nhất nhì, thu hàng bằng giá cao, số lượng người đi săn sẽ tăng, mấy tháng đầu có thể chật vật một chút, chờ sau khi hoàn vốn, số tiền hắn kiếm được hoàn toàn vượt xa Tống Gia Sâm."
"Vậy chúng ta hoãn cho hắn vài tháng."
"Không thể hoãn, quy củ chính là quy củ, quy củ đã phá rồi thì rất khó thiết lập lại, hắn mượn tiền cũng được, dùng hàng gán nợ cũng được, tiền phải nộp, không được thiếu dù chỉ một đồng."
Hồ Quân Tài gật đầu:
"Ngày mai tôi lại đi một chuyến đến thôn Lam Dương, nói rõ phải trái với hắn."
"Còn nói cái gì nữa mà nói, đạo lý cơ bản của thiên hạ này không cần phải nói ra."
Lưu Lương Nghĩa gọi Lưu Xương Vũ tới:
"Chẳng phải hai ngày trước con muốn đi gặp Mã Ngũ sao? Lần này cha cho con đi, nhưng không phải để con đến thôn Lam Dương, cha để con đến núi Tuyệt Đỉnh, mai phục trên đường núi.
Muốn đi từ thôn Lam Dương đến thành Lục Thủy thì nhất định phải băng qua con đường núi này, con mai phục ở đó, chỉ cần nhìn thấy xe ngựa thì lập tức chặn lại, trên xe ngựa có những sản vật gì của thôn Lam Dương đều thu hết, chỉ cướp hàng, không đánh người.
Mã Ngũ là người thông minh, hai ngày này có thể sẽ không‌ vội xuất hàng, cùng lắm con chờ thêm hai ngày nữa, đang lúc trời đông giá rét như vậy, quả đắng này có thể nuốt được sao?"
Lưu Xương Vũ vỗ ngực nói:
"Cha cứ yên tâm, quả đắng này con nuốt được, bảo đảm giải quyết chuyện êm xuôi."
Lưu Lương Nghĩa gật đầu:
"Nhất định phải nhớ cho kĩ, chỉ cướp đồ, không đánh người."
"Con nhớ rồi, cha, chúng ta có cần báo tên hay không, mất công đến lúc đó Mã Ngũ không biết nên tìm ai để cầu xin tha thứ."
Lưu Lương Nghĩa cười đáp:
"Không cần báo tên, núi Tuyệt Đỉnh là địa bàn nhà chúng ta, bị cướp ở đó, trong lòng hắn hẳn sẽ biết là ai."
Lưu Xương Vũ mang theo người lên núi Tuyệt Đỉnh, thiết lập mai phục ở ven đường.
Đứa nhỏ này là người có thể chịu khổ, thời tiết tháng mười một, gió lạnh đập vào mặt, cảm giác như có thể lột cả một lớp da mặt xuống.
Lưu Xương Vũ đổi ca mai phục với thuộc hạ, lại để cho quỷ bộc đứng canh gác khắp nơi, không hề có chút lười biếng.
Một đoàn xe ngựa từ trên đường đi qua, Lưu Xương Vũ lập tức phái người chặn xe ngựa lại, kiểm tra một phen, phát hiện là xe đồ gốm đang vận chuyển vào trong thành.
Trong thôn xung quanh có không ít thợ thủ công, thứ này đương nhiên không phải là sản vật từ tân địa, Lưu Xương Vũ bỏ qua bọn họ, tiếp tục ngồi rình bên đường núi.
Lý Bạn Phong lẻ loi một mình băng qua đường núi, cảm thấy ven đường hình như có tiếng động, đeo khuyên tai Khản Ti lên để nghe ngóng, quả thật có người mai phục.
Dùng Kim Tinh Thu Hào nhìn lướt qua, xung quanh còn có không ít vong hồn.
Mã Ngũ đoán không sai, Lưu gia quả thật muốn chặt đứt con đường xuất hàng của bọn họ.
Lý Bạn Phong quan sát thời tiết, hôm nay đúng ngày tuyết rơi, tuyết rơi xuống đất chưa được bao lâu đã lập tức tan ra, thời tiết này mà phải ngồi co ro ở vùng hoang vu vắng vẻ như vậy để chịu đựng giày vò, thật không dễ dàng gì hết!
Xem ra những người này có tài năng chịu được cực khổ!
Lý Bạn Phong chỉ là một người qua đường, không mang xe ngựa, hơn nữa còn vô cùng dễ ‌dàng bị xem nhẹ, Lưu Xương Vũ hiển nhiên sẽ không chặn hắn lại.
Đợi đến thành Lục Thủy, Lý Bạn Phong thuê một căn nhà, dời hàng từ trong Tùy Thân Cư ra ngoài, đến Ngự Phường Trai, tìm chưởng quỹ Chu, để ông ta phái người đến thu hàng. ‌.
Chưởng quỹ Chu thu hàng, cầm sổ sách giao tiền tại chỗ.
Lý Bạn Phong ném tiền thu được vào Tùy Thân Cư, đến tiệm máy hát Diệu Thanh mua chút dầu nhiên liệu và dầu máy, còn chọn thêm vài cái đĩa hát.
Ra khỏi tiệm máy hát, Lý Bạn Phong tìm một quán ăn truyền thống, gọi một bàn đồ lẩu, hâm một vò Thiệu Hưng Hoàng, gọi hai cô nương đến hát góp vui cho tiệc.
Ăn uống no say, Lý Bạn Phong lau sạch sẽ son phấn và hương phấn trên người, trở về Tùy Thân Cư.
"Ai da! trời vào đông lạnh lẽo, tướng công chắc là lạnh tới mức đông cứng rồi, nhanh đến bên người tiểu thiếp."
Nương tử đặc biệt phun ra một làn hơi nước, ôm lấy Lý Bạn Phong ngủ ngon lành cả đêm.
Bình minh ngày hôm sau, Lý Bạn Phong trên đường về đi ngang qua núi Tuyệt Đỉnh, phát hiện vẫn còn có người thủ ở bên đường.
Lưu Xương Vũ đúng là một đứa trẻ có thể chịu được cực khổ, Lưu Lương Nghĩa phân phó cậu ta trông coi ở đây, ngoại trừ lúc ngủ, cậu ta không hề rời khỏi vị trí.
Giỏi!
Phải chịu được những nỗi khổ kinh khủng nhất thì mới có thể chịu được những nỗi khổ còn kinh khủng hơn nữa, những người này rất có nghị lực, tương lai chắc chắn sẽ còn ăn đau khổ dài dài!
Trong lòng Lý Bạn Phong tán thưởng hai câu, trở về thôn Lam Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận