Phổ la chi chủ
Chương 170: Ăn Mày Lục Thủy
"Nếu cậu đã muốn mua thứ này, tôi bán cho cậu tám đồng."
Lý Bạn Phong sửng sốt:
"Tám đồng? Rẻ vậy sao?"
Người bán hàng rong gật đầu:
"Rẻ vậy thôi, lời lời lỗ lỗ, không ai nợ ai, tôi đây là người coi trọng giao dịch công bằng, có lẽ cậu biết món đồ đáng tám đồng là loại hàng gì."
Có ý gì đây?
Người bán hàng rong đã nói rõ, đây chỉ là một cây chổi lông gà bình thường.
Chổi lông gà tám đồng không thể có linh tính được, nhưng tại sao Lý Bạn Phong lại nghe thấy chổi lông gà đang nói chuyện?
Người bán hàng rong cầm lấy trống lắc, nói:
"Có một số ít pháp bảo tuy tốt, nhưng mọi pháp bảo đều có cái giá phải trả."
Lụp bụp! Lụp bụp! Lụp bụp!
Người bán hàng rong lại đi tiếp đón khách hàng khác.
Lý Bạn Phong mang theo một đống đồ lặt vặt, đứng ngây người im lặng, đợi đến khi Tiểu Xuyên và Tiểu Căn bình yên vô sự, mọi người cùng nhau về thôn Lam Dương.
Ngồi trong phòng ngủ, Lý Bạn Phong lấy khuyên tai Khản Ti ra, đặt trên mặt bàn.
Hắn dùng kĩ pháp Thông Suốt Linh Âm, cẩn thận lắng nghe âm thanh của khuyên tai Khản Ti.
Cô ta đang khóc, khóc rất nhiều ngày.
Nguyên nhân khóc rất đơn giản, cô ta không kịp húp được bữa cơm Lục Đông Lương kia.
Pháp bảo dùng tu giả tầng một để luyện chế ra, linh trí sẽ không quá cao, thật không ngờ đã qua nhiều ngày như vậy mà cô ta vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện Lục Đông Lương.
Vừa rồi rốt cuộc là chổi lông gà nói chuyện, hay là mình nghe được tiếng động khác?
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm vào khuyên tai Khản Ti, bên tai lại truyền tới từng tiếng kêu gào:
"Đáng thương, đáng thương cho tôi, đáng thương, đáng thương cho tôi."
Cái giá phải trả của khuyên tai Khản Ti là sẽ nghe được một vài âm thanh không nên nghe.
Lý Bạn Phong mang khuyên tai Khản Ti về Tùy Thân Cư, trước hết để cho cô ta bình tĩnh lại một chút.
Đống kem dưỡng da, son, phấn nước, trâm hoa, Lý Bạn Phong đưa hết toàn bộ cho nương tử. Bôi bôi trát trát cho nương tử thơm phức, còn cài trâm hoa bên cạnh miệng loa.
Máy hát vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ nói:
"Tạ ơn tướng công cưng chiều, tiểu thiếp biết tướng công tốt với thiếp, nhưng mà tiểu thiếp có một câu, không biết có nên hỏi hay không?"
"Mời nương tử nói?"
"Tướng công, những thứ này coi như cơm ăn sao?"
"Nương tử, có thể đừng lúc nào cũng nhớ chuyện ăn được không?"
"Ai da da! Ăn cũng ăn không đủ no, ta còn có tâm tư tô son trát phấn cho chàng nhìn sao?"
Chuyển cảnh.
Ở cửa thôn Lam Dương, một tên ăn mày khắp người là mụn mủ lở loét, tay ôm bát, hành khất dọc đường.
"Đáng thương, đáng thương cho tôi, cho tôi một miếng ăn..."
Dân tình thôn Lam Dương thật thà chất phác như vậy, không mấy thân thiện đối với ăn mày, nhất là hình tượng của tên ăn mày này, mụn mủ lở loét đầy người, gần như che kín da, thậm chí còn chảy ra dịch mủ màu xanh lục.
Đống dịch mủ này ngược lại cũng là lớp bảo hộ cho tên ăn mày, hắn ta muốn đến quán mì xin ăn, ông chủ quán mì vốn định đạp cho một cước, nhìn thấy cả người hắn nhớp nháp dịch mủ, lại co chân về.
Tên ăn mày không được cho ăn, cầm bát chậm rãi bước đi, tiếp tục hành khất.
"Đáng thương, đáng thương cho tôi, đáng thương, đáng thương cho tôi, cho tôi một miếng ăn."
Bệnh tu Thôi Đề Khắc bước vào trung tâm của thôn Lam Dương, ngẩng đầu nhìn về căn nhà gỗ ở phía xa.
Da Boyens đi rồi, y sợ mình lại mạo phạm đến Sở gia, không dám tiếp tục ở lại thôn Lam Dương nữa.
Nên Thôi Đề Khắc chỉ đành dựa vào bản thân mà điều tra tung tích của Lý Bạn Phong.
"Không biết hôm nay vận may như thế nào? Có thể trực tiếp tìm thấy hắn ở trong căn tiểu lâu kia hay không?"
Thời tiết rất lạnh, Thôi Đề Khắc hắt hơi một cái, hít nước mũi, đang định đi về phía nhà gỗ, một mùi hương kì quái chợt bay vào mũi anh ta.
"Đáng thương, đáng thương cho tôi, cho tôi một miếng ăn."
Tên ăn mày đi tới.
Đi nửa thôn rồi, chẳng ai cho hắn ta miếng gì để ăn cả.
Đây là chuyện nằm trong dự đoán.
Hễ là ăn mày biết đường, cũng sẽ chẳng đến thôn Lam Dương để hành khất.
Thôn Lam Dương không có thói quen bố thí cho ăn mày, lại càng khỏi phải nói tới một tên ăn mày người đầy mụn mủ lở loét, căn bản không ai dám đến gần hắn ta.
Nhưng Thôi Đề Khắc rất muốn đến gần hắn.
Anh ta bị hấp dẫn bởi đống dịch mủ trên người tên ăn mày kia.
Thật ngon!
Làm sao lại có dịch mủ tươi ngon như vậy chứ!
Mùi hương dịch mủ nồng nàn kia khiến Thôi Đề Khắc lập tức trở nên phấn khích.
Tên ăn mày đang xin ăn Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên hôm nay nhập công tu, tâm trạng vô cùng khoan khoái.
Ngay lúc nãy, Mã Ngũ còn dạy Tiểu Xuyên học vài chữ, Tiểu Xuyên hôm nay nhìn ai cũng thấy thuận mắt, ngay cả nhìn tên ăn mày này cũng cảm thấy cực kì thân thiết.
Cậu ta cầm hai quả trứng gà, đặt vào trong bát của tên ăn mày.
Tên ăn mày chớp mắt mấy cái, lập tức liên tục gật đầu nói:
"Cám ơn cậu, cám ơn."
Hắn ta lại cầm bát đi hai bước, Lý Bạn Phong đi ra từ trong nhà gỗ.
Không biết có phải là bản thân sinh ra ảo giác hay không, Lý Bạn Phong luôn cảm thấy tiếng của tên ăn mày này giống hệt với tiếng mà khuyên tai Khản Ti truyền đến.
Hắn cầm hai cái bánh bao, nhét vào trong bát của tên ăn mày.
"Cám ơn."
Tên ăn mày gượng gạo nói một tiếng cám ơn, nét mặt của hắn ta trông có chút khó coi.
Lý Bạn Phong cũng không dừng lại, quay người rời khỏi thôn Lam Dương.
Tên ăn mày này là nhắm vào mình mà tới sao?
Lý Bạn Phong luôn cảm thấy lai lịch của tên ăn mày này không tầm thường, dựa theo cảm nhận của Xu Cát Tị Hung, cho hắn ta ăn là đúng, nhưng phải cố gắng cách xa hắn ta một chút.
Tên ăn mày cầm bát, trong mắt lóe lên chút hàn ý.
Ở thôn Lam Dương vậy mà có thể nhận đến hai lần bố thí?
Hôm nay thật sự quá tà môn.
Phải mau chóng đi qua thôn này, nếu nhận được một lần bố thí nữa thì hắn ta phải trở về.
Tên ăn mày muốn tìm một con đường ít người, đột nhiên cảm thấy trên người mình có chút không thích hợp.
Dịch mủ trên những vết lở loét đã không còn thấy nữa.
Tất cả mụn mủ đều đang biến mất với tốc độ chóng mặt.
Ai?
Là ai làm?
Tên ăn mày nhìn về phía Thôi Đề Khắc:
"Cậu ăn mụn mủ của ta?"
Thôi Đề Khắc khẽ giật mình, không ngờ đối phương có thể nhìn ra kỹ pháp của mình.
Nhìn ra cũng không sao, Thôi Đề Khắc cười đáp:
"Tôi chữa khỏi bệnh cho anh, anh nên cảm ơn tôi, bệnh của anh thật sự rất ngon."
"Ngon? Cậu là bệnh tu?"
Tên ăn mày nhìn chằm chằm Thôi Đề Khắc.
Thôi Đề Khắc tắt nụ cười.
Ở cả Phổ La châu, rất ít người biết về đạo môn của anh ta.
Kiến thức của tên ăn mày này sao lại tốt như vậy?
Thôi Đề Khắc quyết định giết hắn ta.
Tên ăn mày nhìn Thôi Đề Khắc, hỏi:
"Cậu ăn dịch mủ của ta, lấy gì để báo đáp ta?"
Thôi Đề Khắc lập tức chuẩn bị động thủ:
"Tôi chữa khỏi bệnh cho anh, chẳng lẽ anh không vui sao?"
Tên ăn mày lắc đầu nói:
"Dịch mủ xanh như vậy đều bị cậu ăn, nước của vịnh Lục Thủy còn xanh không?"
Thôi Đề Khắc giật mình, lập tức cúi đầu.
Lúc này anh ta mới ý thức được, bản thân không thể giết người trước mắt này.
Thậm chí cũng không nên nhìn thẳng vào người trước mắt này.
"Ông, ông là..."
Tên ăn mày cười:
"Bây giờ cậu biết ta là ai rồi?"
"Ông, ông là, chủ nhân của vịnh Lục Thủy!"
"Còn gì nữa nhỉ?"
Dịch mủ màu xanh cuộn trào trong người Thôi Đề Khắc, Thôi Đề Khắc nhận ra được một thân phận khác của đối phương.
"Ông, ông là, tôi, thủy tổ của đạo môn tôi..."
Thôi Đề Khắc lùi dần về phía sau, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập trán chạm đất, cầu xin tên ăn mày tha thứ.
"Thủy tổ vĩ đại, tôi không hề có suy nghĩ vô lễ, mặc dù có hành động vô lễ, nhưng đó là dưới tình huống tôi chưa biết thân phận của ngài. Tôi cầu xin ngài tha thứ, tôi cầu xin..."
Toàn thân Thôi Đề Khắc đều đang run rẩy, trên người không ngừng mọc ra các loại mụn nước, mụn nước đang không ngừng vỡ ra, dịch lỏng màu xanh lục chảy đầy người.
Xung quanh có người đi đường qua lại, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy Thôi Đề Khắc, cũng không nhìn thấy tên ăn mày.
Lúc này, tên ăn mày và Thôi Đề Khắc vẫn còn ở thôn Lam Dương, nhưng dưới sự ảnh hưởng của tên ăn mày, bọn họ đã vượt qua giới hạn cảm nhận của người bình thường.
"Ta cho rằng tu giả trong đạo môn này đã tuyệt chủng rồi chứ, không ngờ vẫn còn sót lại một người như cậu."
Tên ăn mày cười nhạo một tiếng, nói:
"Vốn phải để cậu lại chôn cùng bọn chúng, nhưng ta thấy cậu có thiên phú không tồi, tạm tha cho cậu một mạng. Cút nhanh đi, xa một chút, càng xa càng tốt."
Thôi Đề Khắc lật đật đứng dậy, co giò bỏ chạy.
Dịch mủ khắp người không ngừng chảy nhễu nhão, anh ta không ngừng mút trên người mình, không để cho bất cứ một giọt nào rơi xuống đất.
Rơi xuống đất chính là bất kính, đây là bất kính đối với thủy tổ của đạo môn.
Tên ăn mày tiếp tục đi về phía Nam thôn, lần này hắn ta chọn một con đường ít người.
Chỉ cần đi đến cuối thôn, nếu không có ai bố thí cho hắn ta nữa, thôn Lam Dương sẽ gặp phải một trận ôn dịch đáng sợ.
Mà trận ôn dịch này sẽ bùng phát đến cả vịnh Lục Thủy.
Trong tình huống bình thường, thôn Lam Dương không có người bố thí cho ăn mày, tên ăn mày tính không sai, hắn ta đến biên giới tân địa, không còn ai cho hắn ta một hạt gạo hay là một đồng nào.
Tên ăn mày lặng lẽ nhìn thôn, hơi nở nụ cười.
Mụn mủ lở loét trên người nối tiếp nhau xì ra, trên mụn mủ còn có dịch mủ lấm tấm màu xanh lục.
Hắn ta nhìn thấy có không ít thanh niên đang đi săn trong tân địa, quyết định ra tay trên người bọn họ trước.
Bóng dáng của tên ăn mày lại một lần nữa bất thình lình biến mất trong tầm mắt mọi người, cho dù bây giờ có người muốn bố thí, hắn ta cũng sẽ không cho đối phương thêm cơ hội nữa.
Mụn mủ lở loét trên người hắn ta vỡ ra từng cái, dịch mủ màu xanh lục đang chuẩn bị phát tán vào không khí, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới, xua tan toàn bộ dịch mủ.
Là ai?
Đây là vịnh Lục Thủy! .
Ai có thể thổi tan thuật pháp của ta?
Tên ăn mày hung hăng quan sát bốn phía, sự ác liệt trong ánh mắt đột nhiên giảm đi không ít.
Hắn ta không thấy đối phương, nhưng nghe thấy âm thanh của đối phương.
Lụp bụp! Lụp bụp! Lụp bụp!
Tên ăn mày run rẩy một hồi.
Tại sao hắn còn ở gần đây?
Không phải hắn đã đi rồi sao?
Hắn đến ta cũng không sợ, ta đây làm việc theo quy củ.
"Một xe hàng tốt, biển hiệu lâu đời, đủ vốn thì giết, tha hồ chọn! Ngươi có muốn mua chút gì không?"
Giọng của người bán hàng rong xuất hiện bên tai tên ăn mày.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng tên ăn mày vẫn không khỏi rùng mình, trả lời:
"Hôm nay không muốn mua gì hết."
"Không muốn mua gì thì về nhà đi, lang thang bên ngoài làm chi?"
Tên ăn mày đáp:
"Theo quy củ, hàng năm ta có thể ra ngoài một lần."
"Đâu có nói ngươi không thể ra ngoài, nhưng theo quy củ, đã có ba người bố thí cho ngươi, ngươi nên đi đi."
Tên ăn mày giải thích:
"Chỉ có hai người bố thí cho ta, hai quả trứng gà, mấy cái bánh bao, đều ở trong này."
"Ba người, ta đều nhìn thấy, có người chữa khỏi bệnh cho ngươi."
Tên ăn mày vẫn cố giải thích:
"Đây không tính là bố thí."
"Tính chứ, chữa bệnh cho ngươi còn không tính là bố thí?"
"Hắn không cho ta vật gì, ta chưa nhận được thứ gì của hắn cả, cái này không thể tính."
"Ta cho rằng có thể tính."
"Cái này không thể tính."
"Ta cho rằng có thể."
"Cái này không thể..."
"Con mẹ nó! Đừng giỡn mặt nữa!"
Giọng điệu của người bán hàng rong thay đổi.
Tên ăn mày không đôi co nữa, bóng dáng hắn ta lặng lẽ biến mất, giống như trước giờ hắn chưa từng đến thôn Lam Dương, ngoại trừ một ít bị Thôi Đề Khắc hút đi, ngay cả một giọt dịch mủ cũng không để lại.
Người bán hàng rong đứng ở trong cánh đồng hoang, tựa lưng vào xe đẩy, rơi vào trầm tư.
Ăn Mày Lục Thủy tại sao lại đến thôn Lam Dương ăn xin?
Biết rõ thôn Lam Dương sẽ không có người bố thí cho hắn, cố ý muốn khiến vịnh Lục Thủy gặp nạn sao?
Vịnh Lục Thủy là địa bàn của hắn, hắn làm như vậy là có ý đồ gì? Muốn tự diệt nhà của chính mình?
Nội châu.
Đoán là nội châu đã hứa hẹn gì đó với hắn.
Đối phương ra giá không thấp, có thể khiến Ăn Mày Lục Thủy cam tâm vứt bỏ địa bàn của mình.
Đương nhiên, cũng không thể đoán bừa, cũng có thể là ngoại châu.
Nhận được hứa hẹn không chỉ có mỗi Ăn Mày Lục Thủy, còn có ai nữa?
Người bán hàng rong đẩy xe hàng, đi sâu vào trong vùng hoang dã.
Chuyển cảnh.
Lý Bạn Phong trở về từ thành Lục Thủy, đi thẳng đến địa chỉ cũ của nhà chính Tống gia.
Căn biệt thự vốn đã bị Lý Bạn Phong dùng xe lu san phẳng, muốn xây lại một căn mới chắc không kịp, cũng may đám trai tráng của thôn Lam Dương không ít, chỉ cần trả tiền là sẽ có rất nhiều nhân lực. Biệt thự thì xây không nổi, nhưng vẫn dựng lên được vài dãy nhà gỗ.
Căn nhà gỗ rộng rãi nhất nằm ở ngay chính giữa dãy đầu tiên là một vũ trường.
Hai bên vũ trường là quán rượu.
Bên cạnh quán rượu là tiệm cơm.
Bên cạnh tiệm cơm là tổng kho trữ hàng của Mã Ngũ.
Một tên thợ săn vừa trở về từ tân địa, sẽ luôn có trình tự tiêu phí như vậy ở khu vực này.
Trước tiên đến chỗ Mã Ngũ xuất hàng, trong túi chắc chắn có không ít tiền.
Có tiền chắc chắn phải ăn một bữa no nê, bên cạnh chính là tiệm cơm.
Lúc ăn cơm, cả đám tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, nói qua lại vài câu về chuyện vào sinh ra tử ở tân địa, một bữa cơm chắc chắn chưa hết hứng, tất nhiên sẽ muốn chui vào quán rượu nhấp môi vài chén.
Nốc rượu xong rồi, men say cũng ngấm vào người, nhưng mà khoác lác với mấy anh em vẫn chưa đủ, lại đổi sang địa điểm khác để tiếp tục bốc phét.
Vũ trường ở ngay bên cạnh quán rượu.
Nếu không chơi quen hàng Tây này, muốn chút truyền thống?
Truyền thống cũng có.
Mã Ngũ chuyển Cát Khánh Ban đến phía sau vũ trường.
Bầu gánh của Cát Khánh Ban ngay từ đầu từ chối thẳng, về sau nhờ Lý Bạn Phong mỗi ngày đến Cát Khánh Ban giảng dạy, giáo dục cho các cô nương ca hát, đi liên tiếp năm ngày, bầu gánh không còn từ chối ý tốt của Mã Ngũ nữa, mới chuyển tới đây.
Đám thợ săn tận hưởng lạc thú đỉnh điểm ở đây, nhảy cũng chán chê rồi, hát cũng nghe đủ rồi, phía sau mấy dãy nhà gỗ đều là khách sạn, có rất nhiều sân bãi để vận động một chút.
Mã Ngũ đặt tên cho nơi này là Mộng Xuân Viên.
Một tên thợ săn mạo hiểm vào tân địa, chỉ cần cầm theo tiền vào Mộng Xuân Viên, tất nhiên sẽ khiến hắn phải tiêu sạch sẽ.
Cho dù hắn vẫn còn thừa một đồng tiền Hoàn Quốc trong túi đi chăng nữa, đến lúc đó sẽ có cô nương trao cho một nụ hôn tạm biệt, khiến hắn phải cam tâm tình nguyện ói nốt một đồng cuối cùng này ra!
Quân tử ái tài có câu, ở Mộng Xuân Viên, mỗi một phần tiêu phí đều là cam tâm tình nguyện!
Vũ trường đã ổn định rồi, chỉ còn thiếu một thứ.
Lý Bạn Phong đến thành Lục Thủy chính là vì thứ này.
Hắn mua về chiếc máy hát dùng sức gió từ tiệm máy hát Diệu Âm.
Tiểu Xuyên cùng mọi người lắp ráp máy hát xong xuôi, đặt ở cửa sổ phía sau vũ trường, nơi hướng thẳng ra đầu gió. Cánh quạt gió quay tít, máy hát theo đó mà khởi động, Lý Bạn Phong đặt đĩa nhạc lên.
Đĩa nhạc này rất đặc biệt, là do Lăng Diệu Thanh chúc mừng Mã Ngũ khai trương làm ăn, đặc biệt mời Ca Hậu Khương Mộng Đình thu một bài hát.
Tiếng hát của Khương Mộng Đình vô cùng ngọt ngào, giai điệu dí dỏm hoạt bát, nhịp điệu khoan khoái, mọi người vừa nghe được một chút đã không nhịn được mà cùng nhau khiêu vũ theo bài hát.
"Mộng Xuân Viên, Mộng Xuân Viên, ngươi là một Bất Dạ Thành, đèn hoa rực rỡ, vang tiếng hát, ca múa mừng cảnh thái bình!"
Trong vũ trường tràn ngập trong tiếng vui cười huyên náo, tiệm vàng mã Lưu gia cũng đưa đến chút quà mừng.
Một người giấy lặng lẽ lẻn vào thôn Lam Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận