Phổ la chi chủ

Chương 209: Huyền án ở công viên

Con đường trở về vô cùng thuận lợi, chỉ mất chút thời gian ở trong hang động.
Lần này không gặp cuốn chiếu, Lý Bạn Phong tự mình từng bước đi ra.
Ngồi dưới vách núi, Lý Bạn Phong cảm giác hai chân như muốn rụng rời, nhưng tu vi quả thực cũng tăng lên không ít, ước chừng cũng phải hơn ba tháng quang âm.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Lý Bạn Phong phối hợp Lam Diệp Đan, lại ăn thêm một viên Kim Nguyên Đan, đợi đến khi hồi phục trở lại thì vội vàng lên đường.
Lúc đi qua núi Huyết Nha, Lý Bạn Phong vẫn đi theo con đường mòn mà trước đây Lâm Ly đã đi qua, dọc đường cũng không gặp phải Huyết Nha Quái, đợi đến khi ra khỏi Sông Tam Bàn, Lý Bạn Phong không còn bị hạn chế gì nữa, lập tức chạy như bay về phía Nội Câu.
Ban đầu, hắn định ghé qua tiệm tạp hóa Phùng Ký, xem chưởng quỹ Phùng có cách nào kiếm được giấy thông hành đến vịnh Lục Thủy hay không, bởi vì đi lại ở tân địa này rất nguy hiểm. Vừa đến cửa tiệm vải Dư gia, đã thấy Dư Nam đứng ở cửa, vui mừng nói:
"Thất gia, anh đến thật rồi!"
Lý Bạn Phong dừng lại trước cửa tiệm vải, kinh ngạc nhìn Dư Nam:
"Sao cô biết tôi muốn đến đây?"
Dư Nam không nói gì, kéo tay Lý Bạn Phong đi vào trong tiệm, đến sân sau thì mở cửa một căn phòng, bên trong có một lão già râu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch đang ngồi. Diêu lão tiên sinh! Không ngờ ông ấy lại đang ở tiệm vải Dư gia đợi Lý Bạn Phong. Chắc hẳn là do ông ấy biết Lý Bạn Phong đã đến Dược Vương Câu nên mới bảo Dư Nam đợi ở cửa tiệm. Dư Nam dẫn người đến rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, Diêu lão tiên sinh lấy bình rượu ra, rót hai chén, gọi Lý Bạn Phong ngồi xuống. "Cậu trai, chuyến đi này vất vả cho cậu rồi."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Không vất vả, đưa thuốc vốn không phải là chuyện gì khó khăn, đều là do tôi tự mình muốn đi thôi."
Diêu lão cười nói:
"Không thể nói như vậy, nếu không phải cậu liều mạng diệt trừ tai họa này, thì lão cẩu Phan Đức Hải kia chắc chắn sẽ còn tiếp tục dây dưa. Nếu lão ta thật sự thả đám muỗi kia ra ngoài, thì không biết sẽ có bao nhiêu người ở Phổ La Châu phải chết. Hôm nay ta mời cậu đến đây là vì hai chuyện, thứ nhất là muốn kết thúc khế ước với hồ lô, bởi vì lúc trước không biết cậu có thể giải quyết được chuyện này hay không, cho nên khế thư của hồ lô vẫn nằm trong tay ta, thứ hai là muốn trả thêm cho cậu một phần thù lao, xem cậu muốn gì nào?"
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Những gì ngài cần trả đều đã trả rồi, tôi không còn muốn gì nữa."
"Ta nói cho, thì nhất định là phải cho, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, ta sẽ giải quyết chuyện của hồ lô trước."
Hồ lô cọ cọ vào người Lý Bạn Phong như muốn lấy lòng, chờ hắn đồng ý. Lý Bạn Phong đặt hồ lô lên bàn. "Có cần tôi tránh đi không?"
Lý Bạn Phong đang định đứng dậy, thì thấy Diêu lão khoát tay. "Cậu cứ ngồi đó đi, ta chỉ muốn nghe nó kể lại chuyện đã xảy ra lúc diệt trừ đám muỗi đó thôi, những chuyện khác không hỏi nhiều."
Chuyện đã xảy ra khi diệt trừ muỗi là do Phan Đức Hải kể lại cho Diêu lão nghe, nhưng có một số chuyện ông ấy sợ Phan Đức Hải không nói thật, nên muốn tìm hồ lô xác nhận lại. Hồ lô kể lại chi tiết mọi chuyện, nhưng chỉ nói đến chuyện diệt trừ đám muỗi, còn về Tùy Thân Cư và những thứ bên trong Tùy Thân Cư thì nàng không nhắc đến nửa lời. Sau khi đã nói rõ mọi chuyện, Diêu lão thở dài:
"Ta biết ngay mà, độc dược trên thế gian này không thể nào khiến một sinh linh nào đó bị tuyệt chủng được, đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào đệ tử của Ăn Mày Lục Thủy."
Nói xong, Diêu lão lấy một tờ khế thư ra, đốt thành tro bụi ngay trước mặt Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong tò mò hỏi:
"Pháp bảo và chủ nhân đều phải lập khế thư sao?"
Diêu lão lắc đầu:
"Pháp bảo cấp thấp thì không cần, pháp bảo cấp cao, nếu như có thể khống chế được thì cũng không cần. Hồ lô đã đi theo ta nhiều năm như vậy, nói là khống chế, thật ra ta cũng không chắc chắn lắm. Còn về tình nghĩa, ta là người không tin tưởng vào tình nghĩa."
Khế thư đã bị hủy, hồ lô quay trở lại bên cạnh Lý Bạn Phong. Về phần Lý Bạn Phong có ký kết khế ước với hồ lô hay không thì Diêu lão không hỏi đến, cũng không muốn nhúng tay vào. "Đã nghĩ ra muốn gì chưa? Nhất định không được nói không muốn đấy, ta ghét nhất là nợ ân tình của người khác."
Lý Bạn Phong nhớ đến một chuyện:
"Tôi có một con Tràng Lộc Tàm, muốn tặng cho một người bạn, nhưng không biết phải chuẩn bị những gì."
"Tràng Lộc Tàm?"
Diêu lão nhíu mày:
"Là do Phan Đức Hải cho cậu phải không?"
Lý Bạn Phong gật đầu. Diêu lão cười khổ:
"Lão già đó, đúng là chẳng đưa được thứ gì có ích cho người khác, cậu đâu phải là thực tu, đưa thứ này cho cậu, rõ ràng là muốn gây thêm phiền phức cho cậu."
"Tôi muốn đưa nó cho một người bạn là thực tu."
"Ý cậu là tên mập đó hả? Tu vi của cậu ấy hình như vẫn còn ở tầng một phải không?"
Lý Bạn Phong gật đầu. Diêu lão lấy một túi thuốc bột, lại lấy thêm một bầu rượu, đổ thuốc bột vào bầu rượu, sau đó đổ đầy rượu vào:
"Cứ bảo cậu mập uống bầu rượu này trước, sau đó ăn con Tràng Lộc Tàm đó vào, rồi nói với cậu mập, nếu như đến lúc không chịu nổi nữa thì hãy đến tìm ta, ta có thể lấy con Tràng Lộc Tàm đó ra, nhưng phải xử lý như thế nào thì cậu ấy phải tự mình nghĩ cách."
Không chịu nổi? "Là bởi vì không chịu nổi cơn đói sao?"
Diêu lão lắc đầu:
"Thực tu mà đói một chút cũng là chuyện tốt, ăn càng nhiều thì tu vi càng tăng nhanh, ta lo lắng cậu ấy không kham nổi về mặt tài chính. Đầu óc của tên mập đó thì không được nhanh nhẹn lắm, nhìn cũng không giống người biết kiếm tiền, chưa đến một năm rưỡi, e là sẽ ăn đến tán gia bại sản."
Ăn mà cũng có thể khiến bản thân trở nên nghèo sao? Lý Bạn Phong nhận lấy bầu rượu thuốc, sau đó uống với Diêu lão vài chén, rồi trò chuyện thêm vài câu. Nghe thấy tiếng chuông vang lên từ ngoài cửa, Diêu lão đứng dậy, vừa lau miệng vừa nói:
"Ta phải đi rồi, có xe đến đón. Tối nay cậu ở lại đây ăn cơm, uống rượu với nha đầu Dư gia kia đi, nó rất nhớ cậu đấy."
Lý Bạn Phong nghiêm túc đáp:
"Ăn cơm với uống rượu thì được, nhưng ngủ chung với cô ấy thì có vẻ không thích hợp cho lắm?"
Diêu lão nói như đinh đóng cột:
"Có gì mà không thích hợp? Chẳng lẽ buổi tối cậu không ngủ sao? Hai người cứ ngủ chung một giường đi, trời lạnh như vậy, nằm chen chúc nhau cho ấm, ta đâu có bảo cậu phải làm gì khác đâu!"
"Vậy cũng được."
Lý Bạn Phong đồng ý. Diêu lão đi ra ngoài tiệm vải, lên một chiếc xe kéo. Người kéo xe không hỏi địa điểm, cũng không nói giá, mà chỉ yên lặng kéo xe rời đi. Diêu lão lấy bầu rượu ra, uống một ngụm to, hỏi:
"Ông biết tôi muốn đi đâu sao?"
Người kéo xe cười đáp:
"Ông đã đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn là phải về nhà rồi."
Diêu lão lại tu một hơi dài:
"Vậy ông biết nhà tôi ở đâu không?"
Người kéo xe cười:
"Biết chứ, thỉnh thoảng tôi vẫn đến cửa nhà ông đi dạo mà."
Ực ực ực! Diêu lão uống cạn rượu trong bầu, lau miệng, hỏi:
"Hay là chúng ta thương lượng một chút, ông đổi chỗ khác để kéo xe được không?"
Người kéo xe lắc đầu:
"Không đổi đâu, tôi thấy chỗ của ông rất tốt."
Diêu lão lại lấy một bầu rượu khác ra, uống một ngụm:
"Mạng tôi cứng lắm, ông chịu không nổi đâu!"
Người kéo xe tỏ vẻ rất lạc quan:
"Tôi không vội, cứ từ từ mà đợi, ngày nào ông cũng uống như vậy, biết đâu ngày nào đó sẽ đi đời nhà ma."
Chuyển cảnh.
Bệnh viện Việt Châu số 3. Hà Gia Khánh nằm bất động trên giường bệnh. Trâu Quốc Minh - Đặc vụ trị an của Cục Ám Tinh đứng ở cửa nhìn một lúc, hỏi thăm tình hình xong thì rời khỏi bệnh viện. Anh ta là đặc vụ xuất sắc nhất, có nhiều kinh nghiệm nhất trong đội trị an, do đầu to nhưng vai lại hơi hẹp nên nhìn dáng người anh ta có hơi mất cân đối, mọi người trong đội đặt cho anh ta biệt danh là Đầu To. Lúc Hà Gia Khánh vừa mới xảy ra chuyện, Trâu Quốc Minh và hai đồng đội khác được phân công theo dõi tình hình của y 24 trên 24. Không ngờ Hà Gia Khánh lại hôn mê hơn nửa năm, Đầu To không thể cứ ở lì chỗ này để theo dõi y được, nhưng cứ cách hai ba hôm, anh ta vẫn sẽ đến bệnh viện xem một chút. Đây không phải là mệnh lệnh của cấp trên, mà là do trực giác của Đầu To mách bảo, anh ta luôn cảm thấy đằng sau vụ việc của Hà Gia Khánh có uẩn khúc. Lần này đến đây, không phải chỉ vì Hà Gia Khánh, mà là do bên cạnh bệnh viện Việt Châu số 3 có một công viên tên là Hoa Hồ, đây là một trong những công viên nổi tiếng nhất ở Việt Châu. Gần đây, trong công viên xảy ra một vụ mất tích, người mất tích là một nữ sinh viên đại học tên Hồ Lệ San, cô ấy đi vào công viên một mình vào lúc mười một giờ đêm. Camera giám sát ở công viên có ghi lại hình ảnh cô ấy đi vào công viên, có hình ảnh cô ấy đi dạo trong rừng cây, có cả hình ảnh cô ấy ném điện thoại, nhưng lại không có hình ảnh cô ấy rời khỏi công viên. Cô ấy đã mất tích trong công viên, không tìm thấy người, mà chỉ tìm thấy chiếc điện thoại bị vứt lại. Qua những tin nhắn trong điện thoại, có thể thấy Hồ Lệ San đang gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, rất có thể đây chính là nguyên nhân khiến cô ấy đến công viên vào đêm khuya. Sau đó, cảnh sát đã điều tra bạn trai của cô ấy, những thông tin vụn vặt về mặt tình cảm đều được điều tra rõ ràng, nhưng lại không liên quan đến vụ mất tích này. Những vụ án mà cảnh sát không điều tra được sẽ được chuyển giao cho Cục Ám Tinh, nhiệm vụ của Cục Ám Tinh không phải là phá án, mà chỉ cần xác định xem vụ án có liên quan đến dị năng giả hay không. Thật ra, Đầu To không hứng thú với vụ án này lắm, anh ta cho rằng rất có thể Hồ Lệ San đã nghĩ quẩn nên mới nhảy xuống hồ Hoa mà tự tử. Nhưng khi đi dọc theo tuyến đường được camera giám sát ghi lại, anh ta lại cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta nghe được một số âm thanh, giống như tiếng phụ nữ khóc. Anh ta còn ngửi thấy mùi máu tanh. Đầu To là bác kích giả tầng năm, cũng chính là võ tu mà Phổ La Châu thường gọi. Mặc dù khả năng cảm nhận của võ giả không phải quá cao, nhưng cũng tốt hơn người thường rất nhiều. Anh ta lần theo dấu vết từ âm thanh và mùi hương đó, cuối cùng đến được một căn biệt thự trong công viên. Tiếng khóc phát ra từ phía sau biệt thự, lúc Đầu To định đi vòng ra phía sau thì một âm thanh chói tai vang lên khiến tiếng khóc im bặt. "Xin mời mọi người hãy nhìn sang bên này, đây là kiến trúc mang tính biểu tượng của công viên Hoa Hồ..."
Một hướng dẫn viên du lịch đang dẫn khách tham quan. Đầu To liếc mắt nhìn hướng dẫn viên du lịch một cái, sau đó đi vòng ra phía sau biệt thự. Phía sau biệt thự trống không, không còn nghe thấy tiếng khóc, cũng không ngửi thấy mùi máu tanh nữa. Đây chính là điểm bất tiện của Cục Ám Tinh, bọn họ không thể làm việc một cách công khai, trong lúc điều tra thường xuyên bị người khác can thiệp. Nhưng Đầu To có thể chắc chắn rằng, công viên này có vấn đề. Anh ta tìm một khách sạn gần đó, thuê phòng theo giờ, nghỉ ngơi nửa ngày, đến mười giờ tối lại tiếp tục vào công viên. Sụt sịt! Sụt sịt! Rất nhanh sau đó, anh ta nghe thấy tiếng khịt mũi, giống như có ai đó bị cảm lạnh nên khịt mũi, nhưng cũng có thể là do người đó đang khóc. Đi về phía trước theo tiếng khịt mũi, Đầu To lại nhìn thấy căn biệt thự kia, anh ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nồng hơn rất nhiều so với ban ngày. âm thanh và mùi hương đều phát ra từ phía sau biệt thự, Đầu To đi vòng ra sau biệt thự, nhìn thấy một cô gái đang đứng quay lưng về phía mình. Mỗi khi khịt mũi, bờ vai của cô gái đó đều run lên, cơ thể cũng run theo, đúng là đang khóc. Cô gái đó mặc áo khoác bò và quần bò, giống hệt bóng lưng của Hồ Lệ San trong camera giám sát. Đầu To không tùy tiện tiếp cận ngay, là một đặc vụ dày dặn kinh nghiệm, anh ta biết, có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho Cục Ám Tinh để yêu cầu hỗ trợ, nhưng gọi mấy cuộc đều chỉ có tiếng tút tút. Không gọi được, không phải do điện thoại của Cục Ám Tinh bị hỏng, mà là do điện thoại của anh ta không có sóng. Gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, nhưng Đầu To không hề hoảng loạn. Anh ta lấy một chiếc điện thoại khác trong túi áo ra, dùng răng cắn, kéo ăng-ten ra, sau khi xác định hướng ăng-ten, anh ta gọi điện cho Cục Ám Tinh. Đây là điện thoại vệ tinh mà Cục Ám Tinh trang bị cho đặc vụ, tuy sử dụng hơi bất tiện nhưng khá đáng tin cậy. Gọi một lúc nhưng vẫn không ai bắt máy. Ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không gọi được? Đầu To bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Anh ta thấy Hồ Lệ San đang đi về phía trước. Cô ấy muốn đi đâu? Hiện giờ cô ấy đang trong tình trạng nào? Cô ấy còn sống không? Đầu To còn đang do dự có nên đuổi theo hay không, thì phát hiện bản thân đã đi theo sau từ lúc nào. Chân anh ta không hề di chuyển, nhưng khoảng cách giữa anh ta và Hồ Lệ San lại không hề thay đổi, anh ta cứ như vậy mà đi theo sau Hồ Lệ San. Phong cảnh xung quanh, bao gồm cả mặt đất dưới chân, căn biệt thự bên cạnh đều đang dần lùi về phía sau. Mặt đất dưới chân Hồ Lệ San bỗng nhiên vặn vẹo, trên nền đất cứng rắn như xuất hiện gợn sóng lăn tăn. Đúng là sóng nước! Ở phía trước cô ấy, bức tường bao ban đầu đã biến mất, thay vào đó là mặt hồ mờ ảo. Hồ Lệ San bước vào trong hồ nước, Đầu To cũng bị kéo theo. Nước hồ lạnh buốt tràn vào trong quần, Đầu To cố gắng vùng vẫy, nhưng hai chân không cách nào di chuyển. Không chỉ hai chân, mà hai tay cũng nhanh chóng cứng đờ, toàn thân không thể động đậy. Hồ Lệ San dần chìm xuống. Cơ thể cứng đờ, tay cầm chặt chiếc điện thoại vệ tinh, Đầu To chìm xuống cùng Hồ Lệ San. Gợn sóng trên mặt hồ dần biến mất, mặt đất lại trở nên cứng rắn như ban đầu, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nước hồ không ngừng tràn vào mũi, Đầu To nhìn mặt hồ tối đen như mực trước mắt, ý thức dần mơ hồ. Mình chết như vậy sao? Chết trong một vụ án mất tích sao? Đầu To không cam lòng. Nhưng cho dù có không cam lòng thì cũng vô dụng, tay chân anh ta không thể động đậy, chỉ có thể bị chết đuối. Ùm! Một bàn tay thò xuống đất, kéo Đầu To ra. Đầu To người đầy nước và bùn nằm trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, có người đứng bên cạnh, yên lặng nhìn anh ta. Đầu To ngẩng đầu lên nhìn về phía người nọ. Hà Gia Khánh! Hà Gia Khánh ban ngày còn đang nằm trên giường bệnh cơ mà? "Sao, sao có thể, là, là cậu..."
"Anh nên nói lời cảm ơn trước."
Hà Gia Khánh cười:
"Vừa rồi anh đã bước vào tân địa. Không ngờ rằng, ngoại châu cũng có tân địa. Đừng tưởng anh có tu vi tầng năm, nếu không phải tôi cứu anh, anh chắc chắn phải chết rồi. Anh còn muốn vào xem sao? Anh là người có gan, tôi có thể mang anh đi một lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận