Phổ la chi chủ

Chương 237: Giả đạo mạo

Mã Ngũ áp tải hàng hóa đến thôn Lam Dương, ba con Thoa Nga lưu luyến tiễn biệt, A Cầm cũng phải đi.
Tiếp theo, Mã Ngũ phải đưa hàng hóa đến thành Lục Thủy, trên đường đi gần như không có ai bảo vệ y, tất cả đều dựa vào tu vi và kinh nghiệm của bản thân.
Tu vi tầng hai không đủ dùng, nhưng Mã Ngũ có kinh nghiệm phong phú, y lấy cờ hiệu của Lục gia ra.
Thôn Lam Dương là địa bàn của Lục gia, lấy cờ hiệu ra cũng hợp tình hợp lý, chỉ cần có lá cờ này, đám thổ phỉ gà đất chó sành không dám đến gần.
Một đường bình an vô sự đến thành Lục Thủy, giao hàng xong, Mã Ngũ mua một tờ báo.
Trang hai của tờ báo vẫn còn tin tức về Mã Ngũ, nội dung vẫn như cũ là y đang làm ăn phát đạt ở thôn Lam Dương. Tin tức này không có gì mới, nhưng Mã Ngũ lại chú ý đến một tin tức khác. Lục gia đau đớn mất thôn Lam Dương, con cháu bất tài phá gia nghiệp. Đây là ai viết? Dám trực tiếp vả mặt Lục gia? Lá gan của tờ báo này cũng quá lớn rồi. Chờ đã, chưa chắc là tờ báo này có lá gan lớn. Mã Ngũ đọc kỹ hai tin tức này, nhìn ra được chút manh mối, từ nội dung của tin tức, kẻ khiêu khích Lục gia không phải là tờ báo, mà là Mã Ngũ. Mã Ngũ làm ăn lớn ở thôn Lam Dương, giống như là đang cướp đoạt gia nghiệp của Lục gia. Cất tờ báo, Mã Ngũ đến Ngự Phường Trai uống trà, ngồi hai mươi phút, suy nghĩ cẩn thận. Nếu như mình và Lý Bạn Phong tiếp tục bành trướng chuyện làm ăn ở thôn Lam Dương, chẳng khác nào ép Lục gia trở mặt với mình. Nếu như mình xảy ra chuyện ở thôn Lam Dương, ví dụ như chết trong tay Lục Tiểu Lan, Lục gia là nghi phạm số một, chắc chắn phải cõng cái nồi này. Dụng ý của hai tin tức này thật nham hiểm! Không được, không thể để cho bọn họ ăn nói bừa bãi. Lần này xuất hàng bán được bảy ngàn Đại Dương, Mã Ngũ đưa hai ngàn để chưởng quỹ Ngự Phường Trai đặt bốn món quà hậu hĩnh, lại mượn chưởng quỹ năm ngàn Đại Dương, gom góp được một vạn Đại Dương, lập tức đóng thùng. Đến buổi chiều, Mã Ngũ mang theo bốn món quà và một vạn Đại Dương, đến nhà chính của Lục gia. Vào dinh thự, Mã Ngũ rất khiêm tốn, chỉ nói đến bái phỏng quản gia Khâu. Hầu Tử Khâu mời y vào tiểu lâu, sau khi hỏi rõ mục đích, lập tức đến nhà chính báo cho phu nhân, để hai vị công tử đến nhà chính tiếp khách. Mã Ngũ ngượng ngùng:
"Chú Khâu, hôm nay tôi đến bái phỏng chú, không phải đến làm phiền."
Hầu Tử Khâu cười nói:
"Quân Dương, cậu nói gì vậy, cậu đến bái phỏng Lục gia chứ không phải đến bái phỏng quản gia như tôi."
Mã Ngũ đương nhiên hiểu ý của Hầu Tử Khâu, hôm nay y đến đây là để cho Lục gia thêm mặt mũi. Bốn phần quà, Đại phu nhân Đoàn Thiếu Hà một phần, Đại công tử Lục Nguyên Sơn một phần, Nhị công tử Lục Nguyên Hải một phần, đại quản gia Khâu Chí Hằng một phần, lễ nghĩa của ai cũng chu toàn. Một vạn Đại Dương là lòng thành của thôn Lam Dương dành cho Lục gia, đây chính là nói cho người khác biết, thôn Lam Dương đang nộp hoa hồng cho Lục gia, đây vẫn là địa bàn của Lục gia. Hành động này của Mã Ngũ đã cho Lục gia đủ mặt mũi. Lục Nguyên Sơn tán thưởng:
"Quân Dương, vẫn là tiểu tử nhà cậu biết kiếm tiền, thôn Lam Dương trong tay cậu trở thành nơi tốt đẹp, cậu mới tiếp nhận bao lâu, đã có thể kiếm được nhiều như vậy?"
Lục Nguyên Hải cười nói:
"Lão Ngũ, cậu đừng có phùng má giả làm người mập, nếu không kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu cũng đừng gồng nữa, tôi thấy cậu vẫn nên lấy về một nửa đi."
Mã Ngũ thở dài:
"Không giấu gì hai anh, số tiền này kiếm được rất khó khăn, là anh em liều mạng đổi lấy. Lúc tôi khó khăn nhất, hai anh đã nhường thôn Lam Dương này cho tôi, cho tôi một con đường sống, ân tình này tôi vĩnh viễn không quên."
Đoàn Thiếu Hà cười nói:
"Nói gì là ân tình, nói xa quá rồi, Quân Dương rất đáng yêu, tối nay ở lại ăn cơm, không được đi đâu hết."
Hầu Tử Khâu nghe vậy, đưa mắt nhìn Lục Nguyên Sơn. Mặt mũi không thể giữ trong nhà, phải để cho thiên hạ đều biết! Lục Nguyên Sơn vội vàng nói:
"Ở nhà ăn có gì vui? Tối nay đến Bách Lạc Môn, tôi làm chủ, ăn uống, gọi đào, nhất định phải chiêu đãi Quân Dương thật tốt."
Lục Nguyên Hải nói tiếp:
"Lão Ngũ, tối nay Bách Lạc Môn có buổi ca hội, cậu là người trong nghề, phải đến đó làm khách."
Đoàn Thiếu Hà cau mày:
"Các con đừng dạy hư Quân Dương."
Lục Nguyên Sơn trợn tròn mắt cười nói:
"Mẹ, mẹ nói bọn con dạy hư cậu ấy? Bọn con đều lớn lên cùng nhau, ai mà không biết ai chứ? Cậu ấy còn hư hơn bọn con nhiều, tối nay cậu ấy phải đi, Ca Hậu không vào phòng người khác được đâu."
Mã Ngũ liên tục xua tay:
"Hai vị, trước mặt bác gái đừng có bôi nhọ tôi."
Mọi người cười nói hòa thuận vui vẻ. Hầu Tử Khâu nhìn Mã Quân Dương, không ngừng gật đầu. Tiểu tử này biết điều, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện. Tối hôm đó, Mã Quân Dương đến Bách Lạc Môn làm khách quý, kí giả còn kéo đến phỏng vấn. Đây không phải kí giả của Lăng gia, đây là kí giả của Lục Nguyên Sơn, đừng thấy báo của Lục gia bán không chạy, nhưng đây là tin tức lớn. Mã Ngũ tự mình đến cửa nộp hoa hồng cho Lục gia, điều này có nghĩa là rất nhiều lời đồn đại về Lục gia và thôn Lam Dương sẽ tự sụp đổ.
Hà Gia Khánh cau mày trên giường bệnh. Mã Ngũ không tránh Lục gia, còn chủ động lấy lòng, điều này khiến Hà Gia Khánh có chút bất ngờ. Bên tai truyền đến giọng nói của một người đàn ông:
"Chuyện này nên ứng phó thế nào?"
"Lấy tiền đi mua hết báo của Lục gia, chặn tin tức lại."
"Báo chiều đã mua rồi, chỉ sợ ngày mai còn có báo sớm."
"Mua hết, bọn họ in bao nhiêu chúng ta mua bấy nhiêu, ít nhất chuyện này không thể lan truyền ở thành Lục Thủy. Báo của chúng ta tiếp tục đăng tin thôn Lam Dương và Lục Mậu Tiên, làm lớn chuyện lên, khiến cho một vạn Đại Dương của Mã Ngũ phải đổ sông đổ biển."
Đêm khuya, Mã Ngũ đẩy cô nương bên cạnh, đi ra khỏi phòng. Cô nương này là Ca Hậu đêm nay, dung mạo xinh đẹp, giọng hát hay, đúng là báu vật của trần gian. Nhưng Mã Ngũ không hứng thú. Có những thứ, cô ta không biết, cũng sẽ không học được. Y muốn đến vũ trường nghe nhạc, vừa hay Lục Nguyên Sơn và Lục Nguyên Hải cũng ở đó. Lục Nguyên Sơn gọi:
"Quân Dương, qua đây ngồi, sao vậy, không vừa ý Ca Hậu kia hả?"
Mã Ngũ lắc đầu cười:
"Lặn lội cả đường, có chút mệt mỏi, tôi thật sự không lên được."
Lục Nguyên Hải cười:
"Lão Ngũ, cậu đùa tôi sao? Cậu mà cũng có lúc không lên được?"
Ba người đang nói chuyện, một tên chi quải đến ghé tai Lục Nguyên Sơn nói nhỏ. Lục Nguyên Sơn trừng mắt:
"Có cả chuyện này nữa?"
Tên chi quải gật đầu:
"Hoàn toàn chính xác."
Lục Nguyên Hải ở bên cạnh hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Lục Nguyên Sơn nhìn em trai, lại nhìn Mã Ngũ:
"Nói ra sợ hai đứa không tin, hai tòa soạn của Lăng gia bị đốt, xưởng in cũng bị đốt."
Mã Ngũ giật mình:
"Ai làm vậy?"
Lăng gia có thể coi là đại gia tộc thứ năm ở Phổ La Châu, ai dám đốt xưởng in của bọn họ? Tên chi quải lắc đầu:
"Hiện tại vẫn chưa biết ai làm."
Lục Nguyên Sơn lộ vẻ tiếc nuối:
"Quan hệ của tôi và Lăng Diệu Văn cũng không tệ, xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải tôi nên đến thăm hỏi không?"
Lục Nguyên Hải gật đầu:
"Phải đi, đây là tin tức lớn, hay là dẫn kí giả theo cùng luôn?"
Lục Nguyên Sơn vỗ đùi:
"Đúng rồi, em không nói thì anh quên mất, Lão Ngũ, chúng ta cùng đi, cậu cũng nên thể hiện chút thành ý với Lăng gia, sau này cũng phải tiếp xúc với bọn họ."
Mã Ngũ xua tay:
"Tôi không đi đâu, tôi không chuẩn bị..."
Lục Nguyên Hải cười nói:
"Không cần cậu chuẩn bị, để tôi lo, chẳng phải chỉ là quà thôi sao? Cần gì cậu phải lo."
Nhìn phản ứng của hai anh em, trong lòng Mã Ngũ dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Họ rất phấn khích! Tại sao lại phấn khích như vậy? Đến tòa soạn, nhìn thấy một đống đổ nát, Mã Ngũ đã hiểu. Đây là lời cảnh cáo của Lục gia dành cho Lăng gia, tuy Lục gia gặp chuyện, nhưng vẫn chưa ngã xuống. Trên giường bệnh, Hà Gia Khánh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi:
"Lũ man rợ, dám ra tay với tòa soạn, chính là lũ man rợ bọn chúng làm suy đồi Phổ La Châu."
Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông:
"Bây giờ phải làm sao?"
"Anh về thành Lục Thủy trước, điều tra rõ ràng chuyện tòa soạn."
"Bây giờ mà về thì mảnh đất kia không giữ được, Thiết Dương Tam Kiệt đã chết rồi, Vinh Diệp Quang rất tức giận, muốn rút người đi."
"Rút thì rút, chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào tòa soạn? Cái nào quan trọng hơn anh còn không rõ nữa sao?"
"Nếu bây giờ rút, món đồ kia phải làm sao?"
Hà Gia Khánh thở dài:
"Cứ chờ đã, người anh em kia của tôi sẽ không bỏ phần gia nghiệp này, qua một thời gian sẽ lấy lại."
Lý Bạn Phong đứng bên cạnh mảnh tân địa của Lục Tiểu Lan khai phá, lặng lẽ ngẩn người. Kỳ lạ, nơi này sao không có ai? Lý Bạn Phong còn đang nghĩ cách đối phó với Lục Tiểu Lan, cô ta đã đi rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Mã Ngũ vội vàng quay về tân địa, tìm kiếm Lý Bạn Phong khắp mảnh đất mười dặm. Tiểu Xuyên nói:
"Thất gia đã quay về mảnh đất cũ, nói là muốn bế quan tu hành."
Mã Ngũ đến mảnh đất, đợi cả buổi, cuối cùng cũng gặp Lý Bạn Phong:
"Lão Thất, thành Lục Thủy xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
Lý Bạn Phong không mấy quan tâm đến chuyện của thành Lục Thủy. "Tòa soạn của Lăng gia bị đốt rồi."
"Hỏa hoạn sao?"
Lý Bạn Phong càng không có hứng thú với chuyện này. "Không giống hỏa hoạn, tôi đã đến hiện trường, chắc là do Lục gia làm, hai tòa soạn, một xưởng in, đều bị thiêu rụi."
Lý Bạn Phong sững sờ một hồi lâu, suy nghĩ miên man. Mã Ngũ nói:
"Tôi đến Lục gia đưa một vạn Đại Dương, vốn dĩ muốn hóa giải hiểu lầm, họ mời tôi đến Bách Lạc Môn, kết quả tối hôm đó xảy ra chuyện..."
Mã Ngũ còn đang kể lại sự việc, Lý Bạn Phong ngắt lời:
"Máy hát mua ở đâu?"
"Máy hát nào?"
"Máy hát trong phòng nghị sự, mua ở đâu?"
Mã Ngũ chớp mắt:
"Ở tiệm máy hát Diệu Thanh chứ đâu, máy hát tốt như vậy, chỉ ở đó mới có."
Lý Bạn Phong đực mặt ra. Mã Ngũ nói:
"Chúng ta đừng nói chuyện máy hát nữa, nói chuyện Lăng gia trước, chuyện này không đơn giản..."
"Đúng là không đơn giản, chuyện quan trọng như vậy, chúng ta về phòng nghị sự nói chuyện, vừa nghe nhạc vừa nói, anh về trước đi, tôi đến sau."
Mã Ngũ không hiểu Lý Bạn Phong nghĩ gì, nhưng hắn nhất quyết muốn y về phòng nghị sự, y đành phải đi. Lý Bạn Phong trở về Tùy Thân Cư, nói với máy hát:
"Nương tử bảo bối, ta tìm được nội gián rồi."
"Chúc mừng tướng công, là ai vậy? Chúng ta chơi đùa với hắn."
"Nội gián kia không phải người."
"Tướng công đừng nói nhảm nữa."
"Không phải nói nhảm, thật sự không phải người, nương tử, ghé tai lại đây."
Máy hát hừ một tiếng:
"Tiểu thiếp không có tai!"
Lý Bạn Phong ghé vào miệng loa thì thầm, nương tử không nhịn được mà bật cười. "Ngứa chết mất, tướng công, chuyện này thú vị rồi, cực kỳ thú vị."
"Làm phiền nương tử nói rõ hơn."
"Nếu là trước đây, tiểu thiếp chỉ trừng phạt bọn chúng một chút, bây giờ tu vi của thiếp đã khôi phục được một ít, có thể cho bọn chúng một bài học."
"Bài học thế nào?"
"Có một sát chiêu tiểu thiếp đã lâu không dùng, tuy tiêu hao rất lớn, nhưng thiếp muốn thử một lần."
"Tiêu hao quá lớn thì đừng dùng, thân thể của nương tử quan trọng hơn."
"Không sao, vì tướng công, đừng nói là kỹ pháp, cái mạng này thiếp cũng không tiếc."
Mã Ngũ đợi trong phòng nghị sự cả buổi, rốt cuộc cũng thấy Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong cầm một đĩa nhạc, ngồi đối diện Mã Ngũ. Mã Ngũ nhìn xung quanh, hạ giọng:
"Anh không thấy chuyện Lăng gia kỳ lạ sao? Tôi cảm thấy có liên quan đến Lục Tiểu Lan!"
"Kỳ lạ chỗ nào? Đại gia tộc cắn nhau sống chết, chuyện cơm bữa ở Phổ La Châu mà."
Trên giường bệnh, Hà Gia Khánh nghe thấy giọng nói của Lý Bạn Phong, y mỉm cười. Bạn Phong vẫn chưa nhìn rõ tình hình Phổ La Châu, về điểm này thì hắn kém xa Mã Ngũ. Mã Ngũ liên tục lắc đầu:
"Lão Thất, chuyện này không đơn giản như vậy, những tin tức trên báo Lăng gia trước đó rõ ràng là nhắm vào chúng ta."
Hà Gia Khánh gật đầu, Mã Ngũ vẫn thông minh hơn. Lý Bạn Phong vẫn phớt lờ:
"Tôi không muốn nghe chuyện thành Lục Thủy nữa, chán lắm rồi, mấy ngày nay tôi chịu đủ rồi, chúng ta chơi cờ, nghe chút nhạc, tôi cũng không muốn nghe anh nói chuyện phiền lòng này nữa."
"Không phải, lão Thất..."
Lý Bạn Phong không để ý, cầm đĩa nhạc, đặt lên máy hát. Tiếng đàn vi-ô-lông vui tươi vang lên, hòa cùng kèn chum bon và chum pét, diễn tấu một điệu nhạc nhảy dí dỏm. Đây là phong cách nhạc nhảy độc đáo của Phổ La Châu, pha trộn nét Jazz phương Tây và nét dân dã Phổ La Châu, tên là "Giả đạo mạo". "Giả đạo mạo, giả đạo mạo, Làm người sao phải giả đạo mạo? Muốn nhìn, cứ nhìn, Nhìn cho kỹ vào!"
Theo điệu nhạc, Lý Bạn Phong vừa ấn mũ, vừa cầm chổi lông gà, đứng dậy lắc lư nhảy múa. Mã Ngũ cạn lời:
"Thôi đi lão Thất, chúng ta chơi cờ đi, anh nhảy nhót cái gì?"
Lý Bạn Phong cười nói:
"Đến đây! Cùng nhảy nào!"
Hà Gia Khánh cười ngặt nghẽo trên giường bệnh, Bạn Phong lại lên cơn rồi. Thật ra hắn không điên, nhưng đôi khi lại hành động rất kỳ quái. Tại sao hắn cứ thích nghe bài này? "Đừng có giả vờ đạo mạo! Đừng có bày ra bản mặt dọa người ta!"
Nụ cười vụt tắt, Hà Gia Khánh nhận ra điều bất thường! Trong giọng hát này có một sức mạnh gì đó rất kỳ lạ. Đến đoạn điệp khúc, âm lượng đột nhiên tăng vọt, khiến đầu y đau như muốn nứt ra. Y muốn ngắt kết nối, nhưng thử mấy lần đều không được. "Dừng lại, mau dừng lại!"
Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông, giọng của hắn vô cùng yếu ớt:
"Không dừng được, không dừng được..."
"Chặt đứt móc câu!"
"Không chặt được, không chặt... Được..."
Giọng nói của người đàn ông biến mất, nhưng tiếng hát vẫn tiếp tục. Hà Gia Khánh bịt tai, máu trào ra từ hai lỗ tai, mười ngón tay ướt đẫm máu.
Nhà chính Lăng gia, Lăng Diệu Văn ngã xuống đất co giật. Hai tên chi quải vội vàng chạy đến đỡ y dậy. "Lão gia, ngài làm sao vậy?"
Lăng Diệu Văn không nói nên lời, máu liên tục trào ra từ miệng. "Nhanh!"
Chi quải hô lớn:
"Gọi bác sĩ đến!"
Nhưng đợi khi bác sĩ đến, Lăng Diệu Văn đã tắt thở. Y chết rồi. Lăng Diệu Văn, gia chủ Lăng gia, người nắm giữ các tòa soạn lớn ở Phổ La Châu, khuy tu tầng bảy, đã chết. "Giả đạo mạo, giả đạo mạo, Mắt của ngươi từ lâu rồi, Lăn qua đây, lộn qua kia, Lén lút nhìn không ngừng!"
Trong phòng nghị sự cứ lặp đi lặp lại bài "Giả đạo mạo" này, âm lượng không hề thay đổi, giai điệu vẫn nhẹ nhàng vui tươi như cũ. Lý Bạn Phong càng nghe càng cảm thấy thích thú, càng nhảy càng hăng. Mã Ngũ không kìm được, cũng đứng lên nhảy theo Lý Bạn Phong:
"Lão Thất, chúng ta nhảy thì nhảy, anh có thể bỏ chổi lông gà xuống được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận