Phổ la chi chủ

Chương 279: Dựa vào tay nghề mà kiếm cơm

Tiêu Diệp T·ừ·?
Lâu ngày không gặp, Lý Bạn Phong suýt nữa thì không nhớ nổi gương mặt của Tiêu Diệp Từ, nhưng Lý Bạn Phong thật sự chưa quên giọng của cô.
"Ân công, mau đi theo tôi, đừng ở lại trong thôn nữa, nếu để Thánh Nhân tìm được cậu thì sẽ nguy hiểm lắm!"
Tiêu Diệp Từ kéo Lý Bạn Phong vào trong khe núi, trong một hang động, Lý Bạn Phong nhìn thấy con gái của Tiêu Diệp Từ là Lục Xuân Oánh.
Ngoài Lục Xuân Oánh, hắn còn nhìn thấy mấy đứa trẻ, từ bốn năm tuổi đến mười hai mười ba.
"Ân công, sao cậu lại đến đây?"
Sao lại đến đây?
Chuyện này không thể nói rõ được.
Lý Bạn Phong đáp: "Khoan hỏi tôi 
nữa, hai mẹ con chị đến đây bằng cách nào?" 
Tiêu Diệp Từ cúi đầu, đỏ mặt nói: "Nói ra mong ân công đừng chê cười, tôi đưa con bé đến đây để cầu học." 
Lý Bạn Phong bật cười: "Đến nơi này cầu học? Lúc mới gặp, tôi nhớ chị rất có 
kiến thức, sao có thể làm ra chuyện hoang đường này?" 
Chưa đợi Tiêu Diệp Từ lên tiếng, Lục Xuân Oánh ở bên cạnh đã chen vào: "Chẳng phải mọi người hay gọi bà là chủy tu sao? Nói cho cùng cũng chỉ giỏi võ mồm!" 
Tiêu Diệp Từ tức giận nói: "Nha đầu chết tiệt, nói chuyện không biết trên dưới, ân công à, tôi đến đây là 
muốn dẫn con bé học chút bản lĩnh chân chính, từ khi tạm biệt ở Dược Vương Câu, hai mẹ con tôi 
đã trải qua không ít chuyện, có một số chuyện không tiện nhắc với cậu..." 
"Không tiện thì thôi khỏi nhắc, vào chuyện chính đi, hai mẹ con chị đến đây kiểu gì?" 
"Mẹ con tôi vì trốn tránh kẻ thù nên đã phiêu bạt khắp nơi một thời gian, quãng thời gian ấy thật sự 
là ác mộng, nói cho 
cùng là do tu 
vi không đủ, đi đến đâu cũng bị người ta coi như sâu kiến, muốn chà đạp lúc nào cũng được. 
Sau đó tôi nghe được một tin tức, có một nơi là chốn tu hành tuyệt hảo, bất kể đạo môn nào, ở đây đều có thể nhanh chóng tăng tiến tu vi. Tin tức này tôi nghe được từ một người bạn, người bạn đó của tôi vốn rất đáng 
tin..." 
Lục Xuân Oánh hừ lạnh một tiếng, tiếp lời: "Ờ, rất đáng tin cậy, người bạn kia của mẹ em là người của Giang Tương Bang, lừa hai mẹ con em hai trăm đồng Đại Dương, rồi đưa hai mẹ 
con em đến đây." 
Lý Bạn Phong giật mình: "Mẹ con chị từng qua lại với Giang Tương Bang?" 
Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Phổ La Châu, ấn tượng của Lý Bạn Phong đối 
với Giang Tương Bang cực kỳ tồi tệ. 
Tiêu Diệp Từ trừng mắt nhìn Lục Xuân Oánh: "Đừng có nói bậy! Ân công à, lúc ấy 
tôi thật sự không biết cô ta là người của Giang Tương Bang, nếu biết thì tôi đã chẳng để bị lừa như vậy. 
Sau khi bị cô ta lừa đến đây, nghe rất nhiều truyền thuyết về Thánh Nhân, ban đầu tôi còn tưởng mình đến đúng nơi, ai ngờ bé con chẳng học được gì ở đây mà còn bị đánh không ít, tôi thấy tình hình không ổn, bèn dẫn bé con trốn khỏi thôn." 
Lục Xuân Oánh 
nhìn Tiêu Diệp Từ nói: "Mẹ đừng có tự thếp 
vàng lên mặt mình nữa được không? Mẹ bị đánh còn ít hơn con chắc? Nếu không phải con chạy nhanh thì chưa chắc mẹ đã thoát được." 
"Nha đ·ầ·u chết tiệt, đừng có cãi lời mẹ nữa!" 
Lý Bạn Phong nhìn những đứa trẻ khác, hỏi: "Đám nhóc 
này đều trốn cùng hai mẹ con chị sao?" 
Tiêu Diệp Từ gật đầu: "Bọn chúng cũng giống hai mẹ con tôi, có đứa bị lừa đến đây, có đứa thì bị cha mẹ đưa đến, nhưng chúng đều không phải người ở đây, trẻ con ở đây 
sẽ không bỏ chạy, chúng không dám chạy, cũng chẳng muốn chạy." 
Lý Bạn Phong 
nghe mà choáng váng, kết 
cấu dân cư ở đây phức tạp thật. 
"Trước tiên chị 
nói 
cho tôi biết, nơi này tên là gì?" 
"Ân công không biết sao? Thôn này tên là thôn Kính Đức." 
"Tôi không hỏi tên thôn, mà là hỏi cả vùng đất này!"  
Lý 
Bạn Phong cảm thấy nói chuyện thật là mệt mỏi. 
"Chỗ nào?" Tiêu Diệp Từ có vẻ không hiểu. 
"Là từ ngọn núi cao nhất kia, gọi là Thánh Hiền Phong, kéo dài đến tận thôn này, cả vùng đất này gọi 
là 
gì?" 
Tiêu Diệp Từ lắc đầu: "Đó đâu phải cùng một chỗ, thôn Kính Đức là thôn Kính Đức, Thánh 
Hiền Phong là Thánh Hiền Phong." 
Cô trả lời rất nghiêm túc, nhưng không phải là câu trả lời Lý Bạn Phong muốn nghe. 
"Chẳng lẽ Thánh Hiền Phong và thôn Kính Đức không liên quan gì đến nhau?" 
"Có liên quan chứ, Thánh Nhân 
trên Thánh Hiền Phong phái mấy chục đệ tử xuống, đến 
mấy chục thôn xung quanh dạy học, mấy chục thôn ấy ngày đêm đều cảm kích ân đức của Thánh Nhân. Nhưng chúng tôi không phải người trong số những thôn đó, ở 
một thời gian, chúng 
tôi cảm thấy có gì đó không đúng." 
Lý Bạn Phong hỏi: "Đi theo những đệ tử của Thánh Nhân đó thì có thể học được gì?" 
Tiêu Diệp Từ lắc đầu: "Chẳng học được cái gì 
ra hồn, lúc đầu là dạy chữ, nhưng bé con biết chữ rồi, không cần học nữa. 
Sau đó thì dạy mấy 
câu thánh ngôn thánh huấn 
gì đó, nghe đi nghe lại, toàn là những thứ rỗng tuếch. 
Có một số chỗ bé con không 
hiểu, hỏi lại thì bị họ giơ tay đánh, còn mắng bé con không thành tâm, cả đời này đừng hòng làm đệ tử của Thánh Nhân." 
Học mấy tháng trời mà chẳng dạy được gì ra hồn, Lý Bạn Phong bèn hỏi: "Phải học đến mức nào mới được làm đệ tử của Thánh Nhân?" 
"Chuyện đó thì khó nói lắm, người thường, mười người thì đến chín người cả đời cũng chẳng thể làm đệ tử của Thánh Nhân. Bọn họ nói, muốn làm đệ tử của 
Thánh Nhân thì phải xem cơ duyên, 
phải có thành ý, phải kiên trì, đợi tám năm hay mười năm cũng là chuyện bình thường." 
"Chị nhận ra bọn họ là lừa đảo, nên mới dẫn theo đám trẻ này bỏ trốn?" 
Tiêu Diệp Từ cúi đầu: "Tôi không dám nói là bọn họ lừa đảo, nhưng tôi thấy bọn họ không phải người tốt, những đứa trẻ này đều muốn trốn đi, cũng có gan trốn đi, nên tôi dẫn chúng theo." 
Lý Bạn Phong cau mày: "Nơi này cách thôn không xa, sao dân trong thôn không đến tìm đến các người?" 
Tiêu Diệp Từ lắc đầu: "Bọn tôi vốn không phải người trong 
thôn, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến bọn tôi, hai hôm 
nay không tìm được gì bỏ bụng, tôi định vào thôn 
kiếm chút gì đó thì gặp được ân công." 
"Kiếm chút gì đó?" 
Tiêu Diệp Từ đỏ mặt: "Thì… Thì là, ăn trộm, 
bọn trẻ cần phải ăn cơm, tôi… Tôi cũng chẳng còn cách nào khác." 
Lục Xuân Oánh hừ một 
tiếng: "Chân con nhanh nhẹn cỡ này, sao mẹ không cho con đi, cứ chờ mẹ kiếm đồ ăn thì cả đám chúng ta đói rã họng mất." 
Nhìn đám trẻ con đứa nào cũng xanh xao vàng vọt, Lý Bạn Phong hỏi: "Các người trốn được bao lâu rồi?" 
"Được một tháng." 
"Đã một tháng rồi mà còn ở đây, không nghĩ cách ra ngoài sao?" 
"Ân công à, chúng tôi ra ngoài không được, tôi nhớ đường đến đây, nhưng đi ngược lại thì không ra được, hơn một tháng nay, chúng tôi đã thử rất nhiều đường, 
nhưng không có con đường nào đi ra được, cứ loanh quanh trong mấy ngọn núi này! Có khi chúng tôi phải ở đây cả đời mất!" 
"Ra ngoài được."  
Lý Bạn Phong 
đi vào rừng sâu, săn được một con nai, đưa cho Tiêu Diệp Từ, bảo cô nấu cho bọn trẻ ăn một bữa no trước. 
Chờ mọi người ngủ say, Lý Bạn Phong trở lại Tùy Thân Cư, hỏi máy hát: "Nương tử, Thánh Hiền Phong là nơi nào?" 
Xùy xùy~ 
Nương tử suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp: "Chưa từng nghe nói đến nơi này." 
Hồng Oánh cười lạnh: "Đúng là thứ ít học, ta biết Thánh Hiền Phong đây." 
Nương tử phun ra một làn hơi nước: "Vậy ngươi nói thử xem?" 
"Tại sao ta phải nói cho các ngươi? Trừ khi các ngươi thả ta ra!" 
Cheng cheng cheng~ 
Nương tử vừa gõ chiêng trống vừa hát: "Con tiện nhân này, còn dám giỡn mặt với ta, ngươi không thấy nhục nhã 
sao!" 
Hồng Oánh im lặng không nói. 
Máy hát hừ một tiếng: "Tướng công, đừng tin ả, ả cũng không biết Thánh Hiền Phong là đâu." 
Lý Bạn Phong bất đắc dĩ: "Ta bị nhốt ở đây cả ngày 
rồi, không tài nào thoát ra được." 
Nương tử nói: "Ai ya, 
tướng công, Thánh Hiền Phong chắc chắn không phải tên thật, nơi này 
rốt cuộc có lai lịch gì, tướng công phải tìm hiểu cho rõ đã. Tướng công bị lạc ở đây, hoặc là do địa thế 
đặc thù, hoặc là trúng 
phải 
bẫy của kẻ gian, điều tra rõ nguyên nhân, 
chúng ta mới dễ bề đối phó." 
Bẫy của kẻ gian? 
Lý Bạn Phong thật sự đã bỏ sót điều này, hắn vẫn cho rằng do địa thế đặc thù nên mới không ra ngoài được. 
Nghĩ lại, cũng có thể vị Thánh Nhân kia không muốn để hắn ra ngoài. 
Nhưng hắn ta giữ mình lại để làm gì? 
Lý Bạn Phong ngủ một đêm trong Tùy Thân Cư, sáng sớm hôm sau, hắn đi tìm đường khắp nơi, đến tận đêm khuya, hắn vẫn cứ lòng vòng tại chỗ. 
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi lạc đường ở 
thành Ngu Nhân, nơi này còn đáng ghét hơn cả thành Ngu Nhân. 
Suốt ngày hôm đó, Lý Bạn Phong chứng kiến cảnh những đứa trẻ bị đám người tự xưng là 
đệ tử của Thánh Nhân hành hạ, chứng kiến cảnh một đám nông dân nghèo khổ khệ nệ mang những thứ quý giá nhất dâng lên Thánh Hiền Phong. 
Trở lại hang núi, Lý Bạn Phong thấy Tiêu Diệp Từ mặt mày sưng tím đang ngồi bên đống lửa. 
Lục Xuân Oánh ở bên cạnh cằn nhằn: "Con đã nói để con đi rồi mà, mẹ cứ không chịu nghe con?" 
Tiêu Diệp Từ lắc đầu: "Chuyện 
này không thể để con làm được, con còn nhỏ, không thể để tay con dính vào những 
thứ bẩn thỉu đó." 
Lý Bạn Phong hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ tìm được các người rồi?" 
Tiêu Diệp Từ lắc đầu: "Con nai hôm qua ân công đánh đã 
ăn sắp hết rồi, tối nay tôi vào thôn tìm đồ ăn, bị người ta phát hiện, rồi bị đánh..." 
Lý Bạn Phong cau mày: "Đi ăn trộm bị bắt? Chị không thấy xấu hổ sao? Mà chị còn là người 
có ăn có học đàng hoàng nữa!" 
Giọng Tiêu Diệp Từ hơi run rẩy: "Tôi cũng đâu còn cách nào khác?" 
"Sao 
lại không còn cách nào khác?"  
Lý Bạn Phong lấy một con dao găm đưa cho Tiêu Diệp Từ: "Ngủ một giấc cho khỏe đi, mai đi cướp với tôi." 
Tiêu Diệp Từ cầm dao, ngơ ngác nhìn Lý Bạn Phong: "Ân công, cái này... Đi 
cướp không xấu hổ sao?" 
"Cướp có gì mà xấu hổ? Chúng ta đây dựa vào tay nghề 
mà kiếm cơm, kiếm tiền bằng lương tâm." 
"Cái, cái này thì cần tay nghề gì chứ?" 
"Nhiều tay nghề lắm!" 
 
Lý Bạn Phong nghiêm mặt hỏi: "Biết đọc bài từ(*) đòi tiền mãi lộ trên núi không?" 
(*từ: 1 thể loại văn 
học 
của TQ, Tống từ) 
*** 
Sáng sớm hôm sau, mấy người nông dân đẩy xe 
chở lương thực lên Thánh Hiền Phong. 
Tiêu Diệp Từ núp trong bụi cỏ, cả người run lẩy bẩy. 
Lục Xuân Oánh ở 
bên cạnh nói: 
"Mẹ, mẹ không làm được đâu, hay là để con." 
"Ai nói là mẹ không làm được! Con còn nhỏ, 
không thể để con làm chuyện này được." 
Lý Bạn Phong ở bên cạnh thúc giục: "Đừng có lề mề nữa, thuộc lời chưa?" 
Tiêu Diệp Từ gật đầu: "Thuộc rồi!" 
"Vậy thì ra nhanh lên!" 
Tiêu Diệp Từ nhảy ra khỏi bụi cỏ, chặn trước mặt mấy người nông dân 
đang 
đẩy xe, hét lớn: 
"Hây da! 
Núi này là ta mở, cây này do ta trồng, muốn 
đi qua đây, 
để lại tiền 
mãi lộ! 
Ai dám nói nửa lời không, đừng trách đao kiếm vô tình, 
chém chết tươi không chôn đó nha!" 
Lý Bạn Phong và Lục Xuân Oánh đồng thời lắc đầu. 
Lúc nãy còn diễn tròn vai lắm mà! 
Thêm chữ "đó nha" vào làm gì, mất hết cả khí thế! 
Đám nông dân tức giận quát: "Con đàn bà lêu lỏng nhà nào vậy? Đây là lương thực dâng lên cho Thánh Nhân mà 
cô cũng dám cướp?" 
Lý Bạn Phong bước ra 
khỏi bụi cỏ, nói với đám nông dân: "Ta là cha 
của Thánh Nhân đây, những thứ 
này đáng lẽ nó phải dâng lên cho ta, không tính là cướp, mà là báo hiếu, các người đưa đồ cho ta, cũng coi như là báo 
hiếu thay nó." 
Hay cho một tên điên cuồng! 
"Dám nói năng bậy bạ ở địa phận của Thánh Nhân, chán sống rồi phải không?" 
Lục Xuân Oánh 
nhảy ra khỏi 
bụi 
cỏ, cầm dao 
chỉ vào một tên nông dân: "Ông có đưa 
hay không?" 
Giỏi lắm, con bé này rất có tiền đồ. 
Một đám trẻ con nấp trong bụi cỏ, ném cát, rung lá cây, hò reo cổ vũ. 
Đám nhóc này cũng có tiền đồ! 
Lúc đám nông 
dân còn đang do dự, Lý Bạn Phong cầm dao găm, lướt một vòng quanh 
bọn họ, rạch một đường lên mặt mỗi người. 
Đám nông dân sợ hãi, bỏ của chạy lấy người. 
Lý Bạn Phong bảo Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh dẫn đám trẻ con đẩy xe 
lương thực về hang, còn hắn tiếp tục mai phục ở ven đường. 
Không cho tôi đ·i thì tôi khỏi đi 
luôn. 
Từ nay 
về sau, tất cả những gì thôn dân mang đến cho ông, tôi sẽ thay ông thu hết. 
Tôi muốn xem thử, Thánh Nhân như ông rốt cuộc là thần thánh phương nào! 
(nghi ngờ cô bé Lục Xuân Oánh là người trọng 
sinh, quá lanh luôn rồi :>) 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận