Phổ la chi chủ

Chương 291: Trường Bản Pha

Dọn dẹp xong lũ vong hồn trong sân thứ ba, Lý Bạn Phong mở cửa thứ tư ra, vừa đi được vài bước thì bên tai vang lên tiếng trống trận ầm ầm không dứt từ bốn phương tám hướng.
Lý Bạn Phong nhìn xung quanh, chỉ thấy trong mảnh sân rộng lớn xuất hiện các loại binh mã, có kỵ binh, bộ binh, cung nỏ, súng ống đầy đủ.
Trận thế lớn như vậy?
Lý Bạn Phong thực sự có chút hoảng hốt.
Hắn không phân biệt được đám binh mã này là thật hay giả, chỉ có thể xác định được chúng không phải là người, mà là vong hồn.
Lý Bạn Phong né tránh trong làn rừng tên mưa giáo, nhẹ nhàng chạm vào con lắc đồng hồ.
Con lắc đồng hồ hiểu ý, vòng ra sau lưng Lý Bạn Phong, rạch một đường trên áo hắn, từ trong lớp áo lấy ra một chiếc đĩa hát, 
dùng mũi nhọn của con lắc đều đều lướt trên các đường vân của đĩa hát. 
Nguyên lý của máy hát không liên quan gì đến điện từ, 
chỉ là sự ma sát và rung động giữa kim với đĩa hát mà thôi. 
Lúc này, con lắc đồng hồ đóng vai trò là kim, đây là chiến thuật mà Lý Bạn Phong và nương tử cùng nghĩ ra. 
Lý Bạn Phong có thể dùng kỹ pháp Nhà Cao Cửa Rộng của hắn để 
bắt chước giọng hát của nương tử, cũng có thể dùng máy hát để trực tiếp 
phát đĩa hát của nàng. 
Nhưng giọng hát của Lý Bạn Phong kém xa 
nương tử, có một số kẻ địch nếu chỉ dựa vào giọng hát của hắn thì không thể đối phó được. 
Đôi khi Lý Bạn 
Phong cũng không 
tiện lấy 
máy hát ra, trong lúc nguy cấp có thể dùng con lắc đồng hồ như máy hát để ứng phó tạm thời. 
"Cổ đạo hoang sơn tranh đấu khổ, lê dân bách tính nhuộm máu đào. Đèn soi cát vàng trời đất tối, trần mê tinh đấu quỷ khóc than." 
Một đoạn trong vở “Trường Bản Pha” của Triệu Tử Long. 
Đây là đoạn hát của vai kép võ, nhưng lại được khắc bởi nương tử, đào kép nổi tiếng 
hát thế vai là chuyện thường thấy trong giới hí kịch, trong đoạn hát này còn có giọng cổ đặc biệt của nương tử. 
Đoạn hát Trường Bản Pha rất khí thế, đám thiên quân vạn mã đứng chật trong sân nhất thời như bị chấn nhiếp. 
Lý Bạn 
Phong nhìn lướt qua, nếu tìm được Tiêu Diệp Từ là tốt nhất. Nếu không tìm thấy thì hắn phải lập tức rút lui, không thể liều mạng ở đây 
được. 
Thật sự không tìm thấy Tiêu Diệp Từ, Lý Bạn Phong xoay người muốn đi thì bỗng thấy con hát đứng chắn trước mặt hắn, quần áo trên người đã từ thanh y(*) 
biến thành tiểu sinh(*). 
(*những vai trong 1 tuồng hí kịch) 
"Vị huynh đài này, xin dừng bước. Đoạn hát vừa 
rồi là từ đâu mà có?" 
Lý Bạn Phong nhìn con hát, từ phía sau lấy ra một chiếc đĩa hát: "Từ đây mà ra, 
ngươi đã thấy đĩa hát bao giờ chưa? Muốn ta cho ngươi n·g·h·e lại một lần nữa không?" 
Đây là thủ đoạn thường dùng của Lý Bạn Phong, trước tiên phải nói thật để lấy được lòng tin của đối phương, sau đó thi triển kỹ pháp Như Đinh Đóng Cột mới thuận lợi hơn. 
Hắn đang định dùng con lắc đồng hồ lướt 
qua 
đĩa hát thì con hát 
bỗng hét lớn: "Đừng dùng binh khí! Đừng làm hỏng đĩa hát!" 
Lý Bạn Phong ngẩn người, tức giận nói: "La lối cái gì? Không có máy hát thì phải nghe như vậy chứ!" 
"Ta có máy hát!"  
Giọng con hát có chút run rẩy: "Ngươi cho ta nghe lại lần nữa, 
ta sẽ trả người cho ngươi!" 
Nói xong, con hát phất tay, mấy vong hồn áp giải Tiêu Diệp Từ đi tới. 
Tiêu Diệp Từ bị 
trói tay, bịt miệng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. 
Lý Bạn Phong bảo con hát đưa Tiêu Diệp Từ về sân trước, con hát làm theo. 
Đám quỷ hồn khiêng một chiếc máy hát 
đến trước mặt Lý Bạn Phong, con hát đá bay lũ quỷ hồn, dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi máy hát một lượt. 
Máy hát này chắc đã lâu lắm rồi không được dùng, bụi bám đầy, con hát lau rất cẩn thận, sau đó còn lấy bình dầu ra tra vào máy. 
Xử lý xong mọi thứ, con hát mong đợi 
nhìn Lý Bạn Phong. 
Lý 
Bạn Phong đặt đĩa hát lên mâm, con hát cẩn thận xoay tay cầm, tiếng hát Trường Bản Pha vang lên từ máy hát. 
Vở tuồng này vốn đã mạnh mẽ, giọng hát của nương tử lại 
rất truyền cảm, mỗi lần nghe đoạn này, Lý Bạn Phong đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. 
Thế nhưng con hát đối diện lại không hề sôi trào, y khóc. 
Lý Bạn Phong không ngờ vong 
hồn cũng biết rơi lệ, hơn nữa còn khóc đến mức khàn cả giọng. 
Khóc xong, con hát nhìn Lý Bạn Phong: "Có thể tặng ta chiếc đĩa hát này không?" 
Lý Bạn Phong khoát tay: "Ở đâu ra vậy! Đây là pháp bảo của ta dùng để giết địch." 
Con 
hát nức nở: "Đây nào phải pháp bảo? Đây là bảo vật hiếm có trên đời! Ngươi không hiểu đâu..." 
Lý Bạn Phong nhíu mày: "Sao ta lại không 
hiểu? Có 
đĩa hát này, đối phó với vong hồn quỷ quái là chuyện nhỏ." 
"Chính vì ngươi không 
hiểu nên mới nói như vậy! Ngươi dùng đĩa hát này để đánh nhau, đúng là phung phí của trời!"  
Con hát càng khóc càng đau lòng, như thể Lý Bạn Phong đang làm vấy bẩn một thứ cực 
kỳ quan trọng. 
Chưa đợi Lý Bạn Phong lên 
tiếng, con hát vừa khóc vừa hát: "Thiên trường địa cửu rồi sẽ diệt, hận này dằng dặc chẳng hề nguôi. Ngươi không tặng thì ta mua, ngươi cứ ra giá đi, ta năn 
nỉ ngươi ra giá..." 
Con hát càng khóc càng thảm thiết, nói năng lộn xộn. 
Lý Bạn Phong cất đĩa hát đi: "Nín khóc giùm, chúng ta tìm chỗ nói chuyện." 
Tuy rằng đã đánh nhau gần hết đêm, nhưng Lý Bạn Phong có thể nhìn ra con hát này khá giữ chữ tín. 
Hai người vào chính phòng, con hát sai quỷ pha trà. 
Quỷ bộc bưng ấm trà và chén trà lên, Lý Bạn Phong không uống, trà để lâu như vậy, ai mà biết là từ đời nào thuở nào. 
Con hát muốn mua đĩa hát, chuyện này cũng có thể thương lượng. 
Lý Bạn Phong đưa ra ba điều kiện. 
"Điều kiện thứ nhất, thả bọn ta ra ngoài." 
Con hát 
đồng ý ngay: "Chuyện nhỏ." 
"Ta nói không phải là thả bọn ta 
rời khỏi 
trạch viện này, mà là thả bọn ta rời khỏi địa giới này." 
Con hát suy nghĩ một lát rồi nói: "Các ngươi muốn rời khỏi Vô Ưu Bình?" 
"Vô Ưu Bình?" Lý Bạn Phong không biết nơi này còn có tên. 
Con hát nói: "Cũng là chuyện nhỏ, Vô Ưu 
Bình bốn phương thông suốt, muốn đi đâu trong địa phận Phổ La Châu cũng được." 
"Đi đâu cũng được sao?"  
Lý Bạn Phong ngạc nhiên: "Nơi này thông với tất cả địa giới của Phổ La Châu?" 
Con hát gật đầu: "Hơn nữa còn không cần giấy thông hành." 
Lý Bạn Phong suy tư một lát, hỏi: "Sao lại giống Khổ Thái Trang vậy?" 
Con hát thở dài: "Nơi này có huyền cơ, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết." 
"Không nói cho ta biết?"  
Lý Bạn Phong đứng 
dậy: "Vậy thì khỏi bán đĩa hát nữa." 
"Chờ đã!"  
Con hát ngăn Lý Bạn Phong lại: "Chuyện này 
ngươi đã đoán đúng một phần rồi. Vô Ưu Bình vốn thuộc vùng Ba Phần Đuôi của Phổ La Châu, nhưng mấy năm gần đây nó đã dần trở thành vùng Bất Minh, nguyên nhân vì sao thì ta cũng không rõ." 
Vùng Ba Phần Đuôi sao lại biến thành vùng Bất Minh? 
Đây là 
lần đầu tiên Lý Bạn Phong nghe tới. 
Con hát nói tiếp: "Đã đến Vô Ưu Bình rồi, lát nữa 
ta sẽ đưa cho ngươi một tấm bản đồ, cứ đi theo bản đồ là được, bảo đảm sẽ không lạc đường, nhưng phải đi nhanh một chút, 
nếu không sẽ lạc vào cựu thổ." 
Lời này đã 
chứng tỏ cho suy đoán của Lý Bạn Phong là đúng, 
tòa trạch viện này thuộc về cựu thổ. 
Lý Bạn Phong đưa ra điều kiện thứ hai: 
"Thiếu đi chiếc đĩa hát này, ta mất đi một món đồ tốt để đối phó với vong hồn, ngươi phải bồi thường 
cho ta một món pháp bảo." 
Con hát lộ vẻ áy náy: "Nói thật là năm đó ta cũng có vài món pháp bảo, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, ta không lấy 
ra được, nhưng ta có một món linh 
vật." 
Y bảo quỷ bộc mang đến một chiếc hộp gỗ, khi y mở hộp ra, lũ quỷ hồn lập tức 
bỏ chạy tán loạn. 
Con hát lấy từ trong hộp ra một cây roi ngựa, đưa cho Lý Bạn Phong: "Vong hồn 
không có tu vi, một roi là hồn phi phách tán. Vong hồn có tu vi dưới tầng ba, trúng một roi sẽ trọng thương. 
Vong hồn có tu vi dưới tầng năm, trúng một roi sẽ đau đớn gấp bội. Còn nếu đối phương có tu vi trên tầng năm, roi này vẫn có thể dùng được, nhưng chỉ là một món binh khí bình thường." 
Lý Bạn 
Phong cầm lấy cây 
roi, định vung thử một cái. 
Con hát liền hét lớn: "Ngươi muốn làm gì?" 
Nếu chiếc roi này thật sự có thể làm tổn thương 
vong hồn, quả thật không nên thử nghiệm ở đây. 
Lý Bạn Phong dùng Thông Suốt Linh Âm nghe thử âm thanh của roi, chiếc roi rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có. 
Lý Bạn Phong nhíu 
mày hỏi: "Thứ này có linh tính không?" 
Con hát nói: "Đây là linh vật d·o không linh luyện thành, không thể tinh tiến, cũng không thể nhận chủ, đương nhiên không thể so sánh với pháp 
bảo, nhưng linh tính cũng đủ." 
Lý Bạn Phong cất chiếc roi, đưa ra điều kiện thứ ba: "Đĩa hát đã muốn bán cho ngươi, dù sao ta cũng cần phải biết 
lai lịch trong đó, rốt cuộc là ai hát trong đĩa hát?" 
Lý Bạn Phong đương nhiên biết là ai hát, mục đích chính của việc hỏi câu này là để 
thăm dò. 
Con hát thở 
dài một tiếng: "Huyền cơ trong đó, thực sự không tiện để lộ..." 
Lý Bạn Phong lấy roi ngựa ra: "Khỏi bán đĩa hát nữa." 
Con hát ngăn 
Lý Bạn Phong lại, nói: 
"Đoạn hát trong này là do Kiêu Kỵ Tướng Quân Triệu Kiêu Uyển hát, 
nàng là danh tướng của Đại Hoán triều." 
"Đại Hoán triều rốt cuộc là triều đại nào?" 
"Tiền 
triều." 
"Tiền triều cách nay bao lâu?" 
"Ta không 
nhớ 
rõ, thật sự không nhớ rõ." 
Con hát nói thật, y là vong hồn, còn sống 
ở loại địa phương như cựu thổ này, căn bản không có khái niệm về thời gian. 
Lý Bạn Phong hỏi: "Triệu Kiêu Uyển 
là người thế nào?" 
"Danh tướng, cũng là danh linh." 
Danh tướng, Lý Bạn Phong có thể tưởng tượng ra. 
Danh linh(*), 
Lý Bạn 
Phong cũng có thể 
tưởng tượng ra. 
(*linh: đào kép hát tuồng) 
Nhưng hai thân phận này rõ ràng xung đột nhau. 
"Danh tướng sao lại 
thành linh nhân?" 
Con hát cười nói: "Ngươi nói ngược rồi, ngươi nên hỏi, tại sao linh nhân lại trở thành danh tướng. 
Triệu Kiêu Uyển 
vốn là linh nhân, bảy tuổi lên sân khấu, mười tuổi thành danh, mười 
hai tuổi, bầu gánh vì cấu kết với Ma Thổ, bị bắt vào đại lao, Triệu Kiêu Uyển cũng 
bị liên lụy, bị sung quân đi biên ải. 
Năm mười bảy tuổi, Triệu Kiêu Uyển lập chiến công ở biên giới, được miễn tội, làm quan đến chức Hiệu úy, đến hai mươi ba tuổi, vì chiến công lừng lẫy, về kinh thụ phong, trở thành Kiêu Kỵ Tướng Quân." 
Lý Bạn Phong rất tò mò: "Nàng ấy vốn là người hát hí khúc, bị sung quân, nhiều nhất cũng chỉ làm lao dịch, làm sao có thể làm đến chức 
Hiệu úy được?" 
Trên mặt con hát lộ vẻ khâm phục: "Bởi vì 
thiên tư hơn người, mọi người trong quân đều nói Kiêu Uyển là người trời sinh 
biết dẫn binh đánh trận, từng dẫn theo ba mươi mấy dân phu chiến đấu suốt một ngày với 
hơn trăm quân địch, kỳ 
nữ 
như vậy, trên thế gian tuyệt đối không có người thứ hai." 
"Ngươi từng gặp nàng rồi?" 
"Gặp rồi!"  
Con hát có chút đắc ý: "Ta từng thấy nàng đánh trận, cũng từng nghe nàng hát hí khúc, đến nay nhớ lại vẫn còn rõ mồn một trước mắt." 
"Nàng 
trông như thế nào?" 
"Đẹp, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"  
Vẻ mặt con hát rất si mê: "Đây cũng không phải riêng gì cảm nhận của ta, năm đó có rất nhiều người trong triều đều nói nàng là tuyệt sắc giai nhân." 
Lý Bạn Phong không hề nghi ngờ điểm này chút nào. 
Nương tử nhà ta 
tất nhiên là xinh đẹp như 
vậy! 
Chỉ cần nhìn thoáng qua chiếc loa lớn đoan trang tú lệ kia thôi cũng đủ khiến Lý Bạn Phong hồn xiêu phách lạc!         (chịu anh7 :>) 
Con hát than thở: "Năm 
đó có người nói, ra trận nhìn thấy Kiêu Kỵ Tướng Quân, một nửa quân địch đã bị nàng mê hoặc đến điên hoặc, chẳng muốn đánh trận nữa." 
Lý Bạn Phong hỏi: "Vậy một nửa còn lại thì sao?" 
Theo như miêu tả trong tiểu thuyết, một nửa còn lại đã bị uy thế của Triệu Kiêu Uyển dọa sợ. 
Lời miêu tả của con hát có chút khác biệt so 
với tiểu 
thuyết: "Một nửa quân địch còn lại 
đã bị phó tướng Hồng Oánh của nàng dọa đến hồn phi phách tán." 
Hồng Oánh là phó 
tướng của nương tử? 
"Nàng ta trông ra sao mà có thể dọa quân địch đến mức ấy?" 
Con 
hát nhớ lại một lát 
rồi nói: "Xinh đẹp, cũng rất xinh đẹp! Tuy kém sắc hơn Kiêu Uyển một chút, nhưng cũng được xem là tuyệt sắc giai nhân. 
Nói ra thì, giữa ta 
và Hồng Oánh vốn nên có một đoạn nhân duyên, nhưng sau này cả nàng ta và Triệu 
Kiêu Uyển đều gặp tai ương lao ngục, đoạn nhân duyên này cũng chẳng đi đến đâu." 
"Tại sao họ lại bị bắt vào đại 
lao?" 
"Không thể nói."  
Con hát 
đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, liên tục lắc đầu nói: "Đây là tội đại nghịch bất đạo, tuyệt đối không thể nói!" 
Lý Bạn Phong đè thấp vành mũ, đứng dậy: "Ngươi 
không nói đúng không, vậy ta không bán đĩa hát nữa!" 
Bạn cần đăng nhập để bình luận