Phổ la chi chủ
Chương 325: Tu vi trong hình ảnh
Chuyện Đoàn Thiếu Hà giao cho y là nhiệm vụ mà dù thế nào y cũng không thể hoàn thành.
Bà ta muốn cho Chương Hoài Nghĩa một thân phận, bà ta muốn biến Chương Hoài Nghĩa thành người Lục gia, còn để Hầu Tử Khâu lo liệu chuyện này, Hầu Tử Khâu suy đi tính lại, cảm thấy rời khỏi Lục gia là lựa chọn sáng suốt nhất.
Hầu Tử Khâu vừa xách vali xuống lầu thì Đoàn Thiếu Hà chạy ra, quỳ sụp xuống trước mặt Hầu Tử Khâu.
Hầu Tử Khâu muốn đỡ Đoàn Thiếu Hà dậy, nhưng bà ta nhất quyết không chịu dậy.
"Chí
Hằng, cậu không thể đi."
Khâu Chí Hằng cũng quỳ xuống trước mặt Đoàn Thiếu Hà: "Phu nhân, tôi phải đi."
"Chí Hằng, nếu cậu muốn đi thì tôi sẽ cứ quỳ ở đây không dậy."
"Phu nhân, nếu bà không cho tôi đi, thì tôi sẽ quỳ mà đi ra ngoài."
Hai người cũng không ai thuyết phục được
ai.
Khâu Chí Hằng là người
trọng thể diện, y cũng không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng Đoàn Thiếu Hà muốn nhận cháu trai mình về làm con, chuyện này Khâu Chí Hằng không thể xử lý được.
Vợ của Hầu Tử Khâu tiến lên khuyên can vài câu, Đoàn Thiếu Hà ôm
cô ta khóc
lóc.
Vừa khóc, người vợ cũng mềm lòng.
"Chí Hằng, lão gia và phu nhân đều có ơn với chúng ta, anh không thể cứ vậy mà bỏ đi."
Hầu Tử Khâu sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc Mã Ngũ dẫn người đến nộp hoa hồng, Hầu Tử Khâu bảo vợ đưa Đoàn Thiếu Hà về nhà chính, còn y ở lại tiểu lâu
để tiếp đón Mã Ngũ.
Mã Ngũ nộp hoa hồng xong cũng không nán lại lâu, đứng
dậy cáo từ.
Hầu Tử Khâu đột nhiên gọi Mã
Ngũ lại: "Quân Dương, có vài
chuyện hình như cậu đã nghe nói rồi phải không?"
Mã Ngũ
quay người, khẽ gật đầu đáp: "Cả thành Lục Thủy đều đồn ầm lên rồi."
"Nếu tôi nói với cậu những chuyện này đều là sự thật, cậu còn nộp hoa hồng này nữa không?"
Mã Ngũ đáp: "Dù là xuất phát từ tình nghĩa hay bổn phận, số tiền này tôi đều nên đưa."
Hầu Tử Khâu cười
khổ một tiếng: "Quân Dương, cậu nên tính toán trước cho bản thân, có lẽ Lục gia không thể che chở cho các cậu
được nữa đâu."
"Cảm ơn chú Khâu nhắc nhở." Mã Ngũ khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi tiểu lâu.
Đi vào sân, bỗng nghe sau lưng có người gọi:
"Lão Ngũ!"
Mã Ngũ quay đầu lại, thấy Chương Hoài Nghĩa đang đi tới.
Mã Ngũ biết gã, nhưng không tính là thân quen, gã gọi một tiếng "Lão Ngũ" khiến
Mã Ngũ vẫn chưa quen lắm.
"Hoài Nghĩa, lâu
rồi không gặp." Mã Ngũ chào hỏi.
"Đúng là lâu rồi không gặp."
Chương Hoài Nghĩa chỉ vào nhà chính: "Đi vào trong ngồi với tôi một lát?"
Mã Ngũ xua tay: "Công việc làm ăn còn nhiều, tôi phải đi ngay đây, hôm nào chúng ta gặp lại sau."
Hai người chào tạm biệt, Mã Ngũ nhìn bóng lưng Chương Hoài Nghĩa, thầm nghĩ: Sao tiểu tử này lại coi đây là nhà hắn vậy nhỉ?
***
Trên đường về, Mã Ngũ suy nghĩ đến tình hình của Lục gia.
Chuyện của Lục Nguyên Sơn và Lục Nguyên Hải đã lan khắp thành Lục Thủy, trước đó y vẫn chưa thể
xác định tin tức là thật hay
giả, nhưng từ thái độ của Hầu Tử Khâu, Mã Ngũ có thể chắc chắn một điều, hai anh em nhà này đã xảy ra chuyện, trụ cột của Lục gia đã sụp đổ.
Nếu không thể nâng đỡ những người con khác của Lục Đông Lương, Hầu Tử Khâu chắc chắn không thể chống lại Lục Mậu Tiên.
Nếu để Lục Mậu Tiên tiếp quản Lục gia, e là cuộc sống của
y và Lý Bạn Phong sẽ không dễ dàng.
Có nên giúp Hầu Tử Khâu một tay không?
Y biết tung tích của một cô con gái của Lục Đông Lương, thân phận của cô con gái này còn được Lục Đông Lương công
nhận.
Không thể hành động thiếu suy nghĩ, việc này nhất định phải bàn bạc với lão Thất.
***
Lý Bạn Phong vẫn đang ở Hắc Thạch Pha, gần đây hắn rất mê
chụp ảnh.
Tàu Hỏa công công từng nói, đến một cấp độ nhất định, lữ tu sẽ không còn đi trên mặt đất nữa.
Lý Bạn Phong hiện tại vẫn đang đi trên mặt đất, nhưng có một số việc đã để lại cho hắn một vài cảm xúc.
Khi xem
"Huyết Thương Thần Thám 3", vì địa điểm quay phim ở thôn Chính Kinh khiến hắn nhớ lại rất nhiều chuyện đã trải qua ở thôn Chính Kinh.
Lúc xem
phim, hắn như đang nhập tâm vào cảnh phim,
cứ như đang lang thang ở tân địa gần thôn Chính Kinh.
Trạng thái này không chỉ là ảo giác, Lý Bạn Phong có thể cảm nhận rõ ràng, tu vi lữ tu của hắn đang tăng tiến, biên độ tăng
tiến tuy rất nhỏ, nhưng đúng là đang tăng tiến.
Vì vậy, Lý Bạn Phong nảy ra một số ý tưởng.
Nếu
sau này để lại một ít tư liệu hình
ảnh, liệu có thể tu hành ở nhà hay không?
Hắn mua máy ảnh và máy quay phim, ở Phổ La châu, trọng lượng của
những thiết bị
này không hề nhẹ, một bộ thiết bị nặng mấy chục cân, phim cuộn và phim nhựa còn phải tính riêng.
May mà lữ tu giỏi chịu đựng sức nặng, bộ pháp kéo xe tuy không thích hợp để chiến đấu, nhưng
trong quá trình quay phim lại khiến Lý Bạn Phong có sức bền hơn người.
Về mặt kỹ thuật, Bạch Thu Sinh và Vũ Văn Kỳ đều là những tay chụp ảnh cừ khôi, mỗi kỹ thuật đều được họ
trực tiếp hướng dẫn.
Trong vài ngày, Lý Bạn Phong gần như đã chụp khắp thành Hắc Thạch, mỗi bộ ảnh và phim đều được hắn dồn rất nhiều
tâm huyết.
"Nào, cô nương, cười lên nào, eo hạ thấp xuống một chút, quả đào đưa cao lên một chút!"
Lý Bạn Phong thu hoạch được kha khá, Tiểu Xuyên cũng có tiến
bộ.
Cậu ta làm cho Lý Bạn Phong một chiếc máy chiếu phim lên dây cót, đặc
điểm lớn nhất của chiếc máy này là nhỏ gọn.
Một chiếc giá đỡ cao chưa đến một mét.
Thân máy trên giá đỡ, cộng thêm bánh xe lắp phim, có kích thước gần bằng một chiếc hũ dưa muối úp
ngược.
Trong số các máy chiếu
phim ở Phổ La châu, kích thước này được coi là khá tinh xảo.
Lý Bạn Phong xem qua máy chiếu, hỏi: "Chiếc máy chiếu này có giá bao
nhiêu?"
Tiểu Xuyên hỏi: "Có tính cả tiền công không Thất gia?"
"Tính chứ!"
"Chưa đến hai vạn đồng tiền Hoàn Quốc."
"Đắt vậy?"
"Thất gia, dây cót, bánh răng, trục và khung thép này, tất cả đều dùng nguyên liệu thượng hạng, chỉ riêng tiền nguyên liệu đã là một vạn tám, tiền công tôi
chỉ tính khoảng hai ngàn thôi đó."
Lý
Bạn Phong lắc đầu: "Nếu không dùng nguyên liệu tốt như vậy thì s·a·o·?·"
Tiểu Xuyên nói: "Nếu nguyên liệu không tốt, đồ vật
sẽ không bền, chiếc máy này ngài dùng mấy chục năm cũng không hư hỏng."
Lý Bạn
Phong cười nói: "Đồ ngốc, cần gì mấy chục năm? Dùng ba năm là đủ rồi, công nghệ cũng giảm bớt đi, không cần làm
tinh xảo
như vậy, cố
gắng giảm giá thành xuống dưới ba ngàn."
"Ba
ngàn?"
Tiểu Xuyên lắc đầu: "Chừng đó còn
không đủ tiền dây cót, sợi dây cót này có thể chạy năm tiếng đồng hồ."
Lý Bạn Phong xua tay: "Không cần năm tiếng, nửa tiếng là đủ."
"Nửa tiếng thì không chiếu
hết một bộ phim."
Phim ở Phổ La châu, một bộ thường dài khoảng một tiếng.
"Chiếu một nửa là được, nửa còn lại lên dây cót rồi chiếu tiếp!"
Tiểu
Xuyên gãi đầu, lại đi nghiên cứu máy chiếu phim.
Lý Bạn Phong thu dọn hành lý, trở về thành Lục Thủy.
Lần này đến thành Lục Thủy chủ yếu là để tìm
Thủy Dũng Tuyền, hỏi han một chút kiến thức về Địa Đầu Thần.
Ở Mộng Khiên Lâu của nội châu, Lý Bạn Phong đã nhìn thấy
không ít tu giả tầng mười, theo lời Tàu
Hỏa công công, họ đều đang tranh giành cơ hội trở thành Địa Đầu Thần, trong đó
rốt cuộc có
gì, Tàu Hỏa công công cũng chưa kịp nói.
Đương nhiên, chuyện này chưa chắc Thủy Dũng Tuyền đã chịu nói cho Lý Bạn Phong biết, hắn
vẫn đang suy nghĩ xem nên dùng điều kiện gì để trao đổi với Thủy Dũng Tuyền.
Vừa đến thành Lục Thủy, Mã Ngũ
đã kể cho Lý Bạn Phong nghe chuyện của Lục gia.
"Hiện giờ Lục gia không có ai gánh vác nổi, người có thể cứu họ e rằng chỉ còn Lục Xuân Oánh."
Lục Xuân Oánh và Tiêu Diệp Từ hiện
đang ở thôn Chính Kinh.
Lý Bạn Phong suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện này phải bàn bạc với hai mẹ con họ, nếu họ đồng ý, anh hãy nói trước với Hầu Tử Khâu,
đưa họ đến Lục gia,
Nếu hai mẹ con họ không muốn, hãy lập tức sắp xếp cho họ rời khỏi thôn Chính Kinh, tránh gây ra sóng
gió."
Mã Ngũ thở dài: "Hy vọng chuyện này có thể thành, nếu để Lục Mậu Tiên chiếm được Lục gia, e là sau này chúng ta sẽ không còn chỗ dựa vững chắc nữa."
"Chỗ dựa, cuối cùng cũng có ngày không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng không thể để lão già Lục Mậu Tiên kia chiếm lợi."
Lý Bạn Phong kéo
thấp vành mũ, cùng Mã Ngũ trở
về thôn Chính Kinh.
Trên đường đi, Mã Ngũ nhắc đến
Chương Hoài Nghĩa: "Hắn là anh họ của Lục Nguyên Sơn, nhưng nghe đồn, thật ra
hắn là con riêng của Lục Đông Lương, bây giờ hắn coi Lục phủ như nhà mình."
Lý Bạn Phong nhướng mày: "Đoàn phu nhân dễ tính vậy sao? Có phải trong này có
ẩn tình gì không?"
Đến thôn Chính Kinh, khi nhắc về chuyện đến Lục gia, Lục Xuân Oánh lập tức từ chối: "Đến nhà hắn làm gì? Ở đâu chẳng kiếm được miếng cơm ăn? Em ở trong thôn làm nghề dạy học với mẹ cũng tốt mà."
Lục Xuân Oánh vay
Lý Bạn Phong một ít
tiền, mở một
trường học nhỏ ở thôn Chính Kinh.
Nói thật, thợ săn thường có một ít tiền lẻ, họ cũng rất muốn học chữ, nhưng vì tuổi tác đã cao,
ở những nơi khác không tiện mất mặt.
Ở thôn Chính Kinh không cần phải giữ thể diện, Thất gia không quá coi trọng thể diện, Ngũ gia thì chưa bao giờ để ý đến thể diện.
Việc làm ăn của trường học rất khá, trừ chi phí ăn uống, hai mẹ con có thể kiếm
được một đồng Đại Dương trong hai ngày.
"Em chỉ muốn ở đây an phận dạy học với mẹ, thỉnh thoảng đến tân địa dạo chơi, cũng có thể tăng tu vi, dựa vào đâu mà phải đến Lục gia chịu uất ức?"
Lý Bạn Phong nói: "Nếu cháu không muốn đến Lục gia, e là cũng không thể ở lại trong thôn."
"Vì sao?"
Lục Xuân Oánh ấm ức hỏi.
"Hai mẹ con cháu ngày nào cũng tiếp xúc với nhiều thợ săn như vậy, tung tích của hai người sẽ sớm bị lộ, Lục Mậu Tiên sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cháu, lão ta sẽ giết cháu diệt khẩu."
Lục Xuân Oánh đỏ hoe mắt nói: "Em không tin, Phổ La châu không có chỗ dung thân cho hai mẹ con em!"
Lý Bạn Phong nói: "Chỗ dung thân thì có, nhưng chắc chắn không
phải ở thành Lục Thủy, chú
có thể giúp hai người tìm nơi khác, nhưng hai người phải đổi tên đổi họ sống cả đời, hơn nữa không thể đảm bảo tuyệt đối an toàn."
Lục Xuân Oánh cúi đầu không nói.
Tiêu Diệp Từ ở bên cạnh cắn môi nói: "Thật ra từ khi chúng ta nhận được bức thư đó, tình cảnh này đã được định sẵn rồi. Bé con, đến Lục gia đi, bọn họ sẽ không bạc đãi con đâu."
"Mẹ, vậy mẹ thì sao?"
Tiêu Diệp Từ cười nói:
"Mẹ vẫn ở đây dạy học, không phải rất tốt sao? Oánh Oánh, chúng ta vốn không phải người cùng một địa vị."
Lục Xuân Oánh không đồng ý, Tiêu Diệp Từ mỉm cười, dẫn Lục Xuân Oánh về nhà gỗ, sau một đêm bàn bạc, Tiêu Diệp Từ quả thực đã thuyết phục được Lục Xuân Oánh, Lục Xuân Oánh đồng ý đến Lục gia,
nhưng có điều kiện.
Lý Bạn Phong
nghe xong điều kiện, ngược lại có phần khen ngợi Lục Xuân Oánh: "Cô bé này thật thông minh."
"Thất ca, nếu hắn đồng ý điều kiện này, em sẽ đến Lục phủ, nếu
không em sẽ tự mình khai hoang một mảnh tân địa,
cùng mẹ canh giữ."
Lý Bạn Phong gật đầu nói: "Chú và mẹ cháu là ngang hàng, cháu gọi chú là Thất ca hình như không thích hợp lắm?"
Lục Xuân Oánh cười ngây ngô nói: "Không thể chỉ nhìn bối phận, chúng ta chủ
yếu xem tình cảm."
(*đọc tới chương này mới lòi ra vụ bối phận nên
mình
phải đổi lại thành chú - cháu, Xuân Oánh cách anh7 có 10 tuổi thôi @@)
Sáng sớm, Hầu Tử Khâu đang ngồi trong tiểu lâu với vẻ mặt phờ
phạc, bỗng nghe thuộc hạ đưa
đến một tấm thiệp mời.
Hầu Tử Khâu mở ra xem, là tin nhắn
của Mã Ngũ, mời y tối nay đến Tiêu Dao Ổ tụ tập.
Y ném tấm thiệp mời sang một bên, bây giờ nào còn tâm trạng đến Tiêu Dao Ổ nữa?
Một lúc sau, y lại nhặt tấm thiệp mời lên, y phát hiện
ở phần ký tên của tấm thiệp, ngoài tên của Mã Ngũ còn c·ó một chữ "Thất".
Lý
Thất?
Hầu Tử Khâu t·r·ầ·m ngâm
một lát, lập tức đốt tấm thiệp mời.
Tối hôm đó, Hầu Tử Khâu đến Tiêu Dao Ổ, Mã Ngũ đã chuẩn bị
sẵn rượu ngon
trong phòng riêng, uống vài chén, khách sáo vài câu, Mã Ngũ tìm cơ hội rời khỏi phòng, Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ bước vào.
"Khâu đại ca, lâu rồi không gặp."
Lý Bạn Phong ngồi đối diện Hầu Tử Khâu, tự rót cho mình một chén rượu: "Mời Khâu đại ca đến đây là muốn nói với anh một tin tức, về tin tức của tiểu thư Lục
gia,
tiểu thư dòng chính."
Tiểu thư dòng chính, tức là con
gái của Lục Đông
Lương.
Hầu Tử Khâu nhíu mày: "Là Lục Tiểu Lan sao?"
Cho đến nay, Lục Tiểu Lan vẫn là tội nhân của Lục gia, thân phận này sẽ không thay đổi.
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Là tin tức của Lục Xuân Oánh."
Hầu Tử Khâu sững sờ một lúc, chén rượu rơi xuống đất.
"Xuân Oánh tiểu thư đang ở đâu?"
Y nhìn Lý Bạn Phong đầy khẩn thiết, như
nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Người anh em, tôi không cầu
xin cậu không công đâu, cậu cứ ra giá đi!"
"Không nói đến giá cả, chúng ta nói điều kiện trước
đã, điều kiện tiểu thư Lục gia đưa ra là, cô bé có thể về Lục gia, nhưng không ở trong phủ đệ Lục gia."
"Ý con bé là muốn ra ngoài ở riêng?"
Hầu
Tử Khâu nghiêm nghị nói: "Nếu vậy, tôi không có cách nào đảm bảo an toàn cho nó."
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Khâu đại ca, nói thật, Lục Xuân Oánh ở trong Lục phủ, anh có cách nào đảm bảo an toàn cho con bé không?"
Hầu Tử Khâu không trả lời.
Nếu Lục Mậu Tiên muốn giết Lục Xuân Oánh, Hầu Tử
Khâu có thể dẫn người liều mạng.
Nếu Đoàn Thiếu Hà muốn giết Lục Xuân Oánh, Hầu Tử Khâu không có cách nào cả.
Cân nhắc thiệt hơn, Hầu Tử Khâu đồng ý: "Cứ theo lời con bé, không vào phủ
đệ."
Lý Bạn Phong gật đầu: "Nói đến chuyện thứ hai, tôi nghe nói anh họ của Lục Nguyên Sơn là Chương Hoài Nghĩa
cũng đang ở Lục phủ, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ Đoàn phu nhân muốn
nhận con nuôi sao?"
Hầu Tử Khâu khẽ gật đầu.
"Chuyện này anh định xử lý thế nào?"
Xử lý thế nào?
Hầu Tử Khâu có cách, nhưng không tiện ra tay: "Tốt
nhất là tung tin tức ra ngoài, nhưng không thể để lộ ra
là từ chỗ tôi."
Lý Bạn Phong đưa ra ý kiến: "Hai anh em Lục gia xảy ra chuyện, không ai quản lý tòa soạn, chúng tôi từng làm báo ở Hắc Thạch Pha, ít nhiều cũng có
kinh nghiệm, chi bằng giao lại tòa
soạn cho chúng tôi."
Hầu
Tử Khâu suy nghĩ một lát, gật đầu cười nói: "Tòa soạn có thể giao cho
các cậu, nhưng phải đổi tên."
“Anh yên tâm, báo của chúng tôi tên là Dạ Lai Hương.”
“Quyết định như vậy đi.”
Lý Bạn Phong đè thấp vành mũ, lấy khế thư ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận