Phổ la chi chủ

Chương 369: Mạch máu

Lục Xuân Oánh ra khỏi phòng, từng bước một xuống cầu thang, bình tĩnh đi tới trước mặt Đoàn Thiếu Hà.
Cô bé không nhìn vào mắt Đoàn Thiếu Hà, cúi đầu, hành lễ nói: "Tạ ơn phu nhân cứu giúp."
Trong phòng đâu đâu cũng là người của Bách Hoa Môn, Lục Xuân Oánh một mình đứng giữa sảnh lớn, hệt như một chiếc lá giữa trời gió, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Tả Vũ Cương dẫm lên người Lục Đông Đường, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Lục Nguyên Tín vẫn thản nhiên, lặng lẽ rải trùng.
Tiêu Diệp Từ cắn chặt răng, chuẩn bị liều mạng.
Trương Tú Linh nhìn Đoàn Thiếu Hà.
Đoàn Thiếu Hà nhìn thi thể nổ tung bên cạnh.
Im lặng một hồi lâu, Đoàn Thiếu Hà mới lên tiếng: "Xuân Oánh, tốt lắm, rất có phong thái của Đông Lương năm đó. 
Con ở đây không 
an toàn, nghe lời, theo 
ta về nhà chính đi, chúng ta là người một nhà." 
Lục Xuân Oánh không nói gì. 
Đoàn Thiếu Hà ngẩng đầu, nhìn về phía 
lầu hai: "Diệp Từ, theo tôi về nhé, sau này chị em mình sống chung 
cho vui." 
Giọng nói chứa đầy sự bi 
thương và chân thành, Tiêu Diệp Từ cũng hơi dao động. 
Chưa kịp để Tiêu Diệp Từ lên 
tiếng, Lục Xuân Oánh đã nói: "Phu nhân, con vẫn ở lại đây." 
Đoàn Thiếu Hà rơm rớm nước mắt hỏi: "Xuân Oánh, con vẫn chưa tin tưởng ta sao?" 
Lục Xuân Oánh lắc đầu: "Phu nhân, con tin 
tưởng người, người đối xử với con chẳng khác gì mẹ ruột. Nhưng con không thể về nhà chính, người cũng thấy rồi đấy, thúc 
công không dung 
tha cho 
con, con không muốn liên lụy đến người." 
Giọng nói Đoàn Thiếu Hà run run: "Ta không sợ bị liên lụy, ta chỉ muốn cả nhà được ở bên nhau." 
Nước 
mắt Lục Xuân Oánh cũng rơi xuống: "Phu nhân, con cũng muốn, nhưng hiện tại không được, con vẫn chưa 
có tư cách bước qua cửa nhà chính." 
Đoàn phu nhân nức nở: "Xuân Oánh, con có, ta nói con có là có!" 
Lục Xuân Oánh lắc đầu: "Con không thể đi, cũng không nên đi, bên cạnh người đã có anh Hoài Nghĩa chăm sóc rồi, nếu 
con đi, trên dưới Lục 
gia lại được dịp bàn tán." 
Câu nói này thật sâu sắc. 
Chương Hoài Nghĩa và Lục Xuân 
Oánh là cùng bối phận. 
Nhưng trên danh nghĩa, hai người không có quan hệ huyết 
thống. 
Ở chung một chỗ liệu có vấn đề gì không? 
Còn phải xem thế nào. 
Với người thường thì đây chẳng phải vấn đề gì to tát, 
Lục gia rộng lớn như vậy cơ mà. 
Nhưng với những gia tộc quyền quý thì lại khác, Chương Hoài Nghĩa vốn đã nhăm nhe gia sản Lục gia, nếu gã "xử lý" luôn cả Lục Xuân Oánh, vậy thì rắc rối to rồi! 
Nghe Lục Xuân Oánh 
nói xong, nước mắt Đoàn phu 
nhân cũng ngừng rơi, trên mặt lộ vẻ u ám hiếm thấy. 
Bây giờ phải làm sao? 
Chẳng lẽ lại đuổi Chương Hoài Nghĩa 
đi? 
Đó là con trai ruột của bà ta! 
U ám một lúc, Đoàn Thiếu Hà lại rơi lệ: "Xuân Oánh, ta thật lòng muốn đón con về 
nhà." 
Lục Xuân Oánh 
khóc không kém gì Đoàn Thiếu Hà: "Phu nhân, con cũng muốn về nhà, nhưng hiện tại thật sự không thể." 
Lý Bạn Phong pha một ấm trà xanh trong phòng ngủ, chăm chú 
lắng nghe hai người khóc lóc kể 
lể. 
Khuyên can là không được rồi, Trương Tú Linh tiếp tục quan sát 
Đoàn Thiếu Hà, xem bà ta có định dùng vũ lực hay không. 
Đoàn Thiếu Hà nhìn lên phòng ngủ trên lầu, nhìn thấy Tả Vũ Cương đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, Lục Nguyên Tín âm thầm mai phục, còn Lý Thất 
đang biến mất không dấu vết. 
Đang do dự thì có người ghé tai Trương 
T·ú Linh nói nhỏ: "Đại đương gia, Mã Ngũ tới rồi." 
Mã Ngũ dẫn Hỏa Linh cùng một đám chi quải đến phủ đệ. 
Chuyện này bắt đầu rắc rối rồi đây. 
Đoàn Thiếu Hà nhìn Mã Ngũ: "Quân Dương, cậu cũng đến rồi." 
Ở quán 
trà Bạch Dương, Lý Bạn Phong tập hợp đám thuộc hạ của Lục 
Mậu Tiên lại, sau khi biết Lục Xuân Oánh gặp nạn, hắn lập tức bảo Mã Ngũ dẫn người 
tới hỗ trợ, chỉ 
vì Mã Ngũ đi chậm một chút nên mới đến giờ này. 
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Mã Ngũ lập tức hiểu rõ tình thế, ung dung hành lễ: "Phu nhân, tôi đến muộn." 
Một câu nói của Mã Ngũ, trước tiên là bày tỏ lập trường. 
Y đến để 
cứu người, không phải gây chuyện. 
Y không 
chỉ thể hiện lập trường của mình, mà còn thay Đoàn Thiếu Hà thể hiện lập trường. 
Phu nhân, bà cũng 
đến để cứu người phải không? 
Trương Tú Linh nhíu mày, so sánh nhân lực hai bên. 
Tu vi thì không nhìn ra, nhưng nếu chỉ tính số lượng thì hiện tại nếu đánh nhau vẫn chưa biết bên nào thắng bên nào thua. 
Đoàn Thiếu Hà khẽ gật đầu với Mã Ngũ: "Quân Dương, Xuân Oánh 
là đứa trẻ ngoan của Lục gia chúng ta, cậu phải chăm sóc con bé cho tốt." 
Mã 
Ngũ khẽ 
gật đầu, vô tình hai người lại nhìn nhau. 
Chỉ một cái liếc mắt, trong mắt Đoàn Thiếu Hà đã xuất hiện một tia tơ máu. 
Trong mắt Mã Ngũ cũng xuất hiện thêm một tia tơ máu. 
Đoàn Thiếu Hà quay người lại nói với Lục Xuân Oánh: 
"Xuân Oánh, khi nào rảnh rỗi thì ghé nhà chơi, chỉ cần nói chuyện với ta một lúc, ta cũng thấy vui rồi." 
Lục Xuân Oánh liên tục gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng lên. 
Đoàn 
Thiếu Hà nhìn Lục Đông Đường: "Cậu dẫn người đến ám hại dòng chính, giờ có lời gì muốn nói không?" 
Lục Đông Đường gào lên: "Là cha tôi sai khiến tôi đến, chuyện này các người phải đi hỏi cha tôi!" 
Đoàn Thiếu Hà nói với Trương Tú Linh: "Em gái, em cũng nghe thấy rồi chứ?" 
Trương Tú Linh gật đầu: "Bách Hoa Môn tôi làm chứng, Lục Mậu T·i·ê·n mưu hại dòng chính, chuyện 
này tôi đã nghe rõ ràng." 
Lúc trước khi Trương Tú Linh mới 
nhậm chức môn chủ Bách Hoa Môn, 
bà đã bị Thanh Thủ Hội gây khó dễ không ít. 
Mối 
thù này bà vẫn ghi nhớ, hôm nay bà phải làm chứng cho rõ ràng. 
Đoàn Thiếu Hà lại nói với Lục Đông Đường: "Cả nhà các người cấu kết với nhau hãm hại dòng chính, còn gì để nói nữa?" 
Lục Đông Đường hét lên: "Đây là mệnh lệnh của cha tôi, rốt cuộc là vì sao thì 
phải đợi cha tôi 
lên tiếng, các người muốn làm gì? Các người dám động đến tôi sao?" 
Đoàn Thiếu Hà nói: "Xuân Oánh, gia pháp không dung tha cho loại súc sinh này." 
Đoàn Thiếu Hà muốn Lục Xuân Oánh ra tay xử lý Lục Đông Đường. 
Lục Xuân Oánh nhìn Lục Đông Đường. 
Lục Đông Đường đến để giết cô, xét về tình riêng, mối thù này cô phải báo. 
Hơn phân nửa người của Lục gia đều công nhận cô là người thừa kế dòng chính, việc thi hành gia pháp này đúng là cô nên ra tay. 
Nhưng xét về bối phận, Lục Đông Đường là đường thúc của cô, bây giờ giết gã, liệu có để lại 
sơ hở gì không? Dù sao cô cũng chưa chính thức là gia 
chủ. 
Nhưng nếu không ra tay, trong trường hợp này, vừa mất mặt, mất uy tín, lại để lại hậu họa. 
Đang lúc khó xử, Lục Nguyên Tín bỗng nhiên nói với Lục Xuân Oánh: "Xuân Oánh tiểu thư, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với đường thúc." 
Lục Nguyên Tín 
tiến đến gần Lục Đông Đường, Lục Đông Đường vội vàng kêu lên: "Nguyên Tín, trước kia chú thương con nhất, hồi bé con còn được chú bế trên tay cơ mà..." 
Những lời Lục Đông Đường sỉ nhục 
Lục Nguyên Tín ở phủ đệ Lục Mậu Tiên vẫn còn văng vẳng bên tai. 
Lục Nguyên Tín không nói gì, ngồi xổm xuống cạnh Lục Đông Đường, thả một đôi cù sưu đốm hoa vào tai Lục Đông Đường. 
Cù sưu, còn được gọi là sâu tai, bởi vì phần đuôi có hình dạng giống như cái kìm, dân gian thường đồn cù sưu có thể chui vào tai người, cắn thủng màng nhĩ, chui vào não bộ, ăn tủy não. 
Trên thực tế, phần lớn cù sưu chỉ 
ăn cành lá khô mục, có loài 
ăn côn trùng, thông thường sẽ không làm hại con 
người. 
Chỉ có loại cù sưu đốm hoa đỏ đen này là do những trùng tu đặc biệt nuôi dưỡng, dưới sự thúc giục từ kỹ pháp của trùng tu, loài cù sưu này trở nên cực kỳ hung hãn, chúng thực sự có thể chui vào xương sọ, 
phá hủy 
não bộ. 
Ban đầu Lục Đông Đường chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong 
tai, sau đó là đau đớn dữ dội, ngay sau đó một tai mất đi thính giác, chưa đầy một phút, cù sưu đã chui vào xương sọ, Lục Đông Đường 
kêu la thảm thiết, toàn thân co 
giật. 
Vài phút sau, Lục Đông Đường bất động, Lục Nguyên Tín lấy ra một con dao ngắn, chặt đầu Lục Đông Đường, 
đứng trước mặt Lục Xuân Oánh hô: "Lục Đông Đường mưu hại dòng chính, theo 
gia pháp hành quyết!" 
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đoàn Thiếu Hà dường như nhìn thấy Lục Đông Lương và Lục Đông Tuấn năm 
xưa. 
Hình như cũng không giống lắm. 
Trên người Lục Nguyên Tín, Đoàn Thiếu Hà nhìn thấy sự trung thành 
hiếm có của Lục Đông Tuấn. 
Lục Nguyên Tín mới quen biết Lục Xuân 
Oánh không lâu, tại sao anh ta lại làm như 
vậy? 
Ngẫm nghĩ một lúc, Đoàn Thiếu Hà bỗng hiểu ra. 
Trong Lục gia, người duy nhất coi trọng Lục N·g·u·y·ê·n Tín chính là Lục Xuân Oánh, đây cũng là cơ hội duy nhất để Lục Nguyên Tín đổi đời. 
Nghĩ đến đây, Đoàn Thiếu Hà 
gật đầu: "Xuân Oánh, ta thấy chuyện này nên đến tìm thúc công con để hỏi cho ra lẽ." 
Lục Xuân Oánh gật đầu: "Con cũng nghĩ vậy." 
Mọi người áp giải đám sát thủ đến phủ đệ của Lục Mậu Tiên, trước khi đi, Mã Ngũ cố ý lên lầu 
hỏi Lý Bạn Phong: "Lão Thất, đi không?" 
"Đi chứ." Lý Bạn Phong nhếch miệng: "Tôi 
muốn xem Lục 
Mậu Tiên có lời giải thích gì." 
Sẽ chẳng có lời giải thích nào đâu, Lý Bạn Phong biết rất rõ điều này. 
Nhưng chuyện hôm nay nhất định phải có kết quả. 
Lục Mậu Tiên đã bay màu, sau này Lục gia sẽ do ai nắm quyền? 
Đoàn người hùng hổ kéo đến trước cửa phủ đệ, chuyện này không sợ người khác biết, hôm nay chính là muốn thanh lý môn hộ. 
Vấn đề này, suy nghĩ của Lục Xuân Oánh và Đoàn Thiếu Hà cơ bản là nhất trí, muốn nhân cơ hội này tước đoạt hoàn toàn quyền lên tiếng của Lục Mậu Tiên trong gia tộc. 
Khi nhìn thấy phủ đệ rối loạn, mọi người mới biết, Lục Mậu Tiên quả thực 
không còn quyền lên tiếng nữa, lão không còn cơ hội để nói chuyện nữa rồi. 
Lục Mậu Tiên đã chết, không biết chết trong tay ai. 
Lục Xuân Oánh còn chưa hết bất ngờ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Đoàn Thiếu Hà khóc nức nở. 
Không biết bà ta khóc vì ai, khóc vì điều gì, chỉ biết 
tiếng khóc thấu 
tâm can, khiến người khác cũng muốn rơi lệ. 
Bà ta đang giả bộ làm người tốt sao? 
Lục Nguyên Tín không 
muốn làm người tốt, anh 
ta hô lớn với mọi người: "Hôm nay 
dù thúc công có tình 
trạng gì, chuyện mưu hại dòng chính đều phải cho một lời giải thích!" 
Mấy người con khác của Lục Mậu Tiên không dám ho he, mười mấy bà vợ bé bị dọa đến khóc thút thít. 
Lục Nguyên Tín đề nghị Lục Xuân Oánh: "Diệt luôn đám người Lục Mậu 
Tiên, trừ họa tận gốc." 
Đoàn Thiếu Hà vừa khóc vừa âm thầm đánh giá Lục Nguyên Tín. 
Sự tàn nhẫn này không thua kém gì Lục Đông Tuấn năm xưa. 
Mã Ngũ đứng phía sau, nhỏ giọng hỏi Lý Bạn Phong: "Lão Thất, anh 
thấy thế nào?" 
Lý Bạn 
Phong đáp: "Đừng hỏi tôi, anh là công tử danh môn, chắc chắn 
gặp nhiều chuyện như vậy hơn tôi." 
Mã 
Ngũ suy tư một lúc rồi nói: "Tuy Lục Nguyên Tín ra tay tàn độc, nhưng việc này hắn làm không sai." 
Lục Xuân Oánh đang suy nghĩ đối sách, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm từ xa vọng lại. 
Xình xịch! Xình xịch! 
Một chiếc xe chạy bằng hơi nước lao tới. 
Thủ này rất hiếm ở thành Lục Thủy, ngay cả ở khắp Phổ La Châu cũng không nhiều, Mã Ngũ từ xa đã nhận ra 
người trên xe: "Lão Thất, là Quan Phòng Sứ Liêu Tử Huy." 
Quan Phòng Sứ đến rồi. 
Lý Bạn Phong liếc mắt nhìn lên xe, trên xe có tất cả sáu người, Mã Ngũ nhỏ giọng 
nói: "Kẻ đội mũ là Liêu Tử Huy, những người 
còn lại đều là vệ sĩ của hắn." 
Liêu Tử Huy 
mặc trường 
sam, đội mũ, đeo kính râm gọng tròn, cao khoảng một mét bảy, vòng eo nhìn cũng xấp xỉ chiều cao. 
Xuống xe, Liêu Tử Huy hỏi sơ qua tình hình, rồi nói với mọi người: "Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc." 
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã có 
thể kết thúc rồi 
sao? 
Lục Nguyên Tín không phục lắm, nhưng không nói 
gì. 
Liêu Tử Huy bước đến trước mặt Lục Xuân Oánh, mặt 
không cảm xúc nói: "Ngày mai Quan Phòng tổ chức tiệc, thiệp mời sẽ gửi đến sau, hân hạnh được đón tiếp Xuân Oánh tiểu thư." 
Lục Xuân Oánh không nói gì. 
Tiêu Diệp Từ ở bên cạnh lên tiếng: "Bé con, nhanh đồng ý đi." 
Lục Xuân Oánh khẽ 
gật đầu. 
Liêu Tử Huy lên xe, rời đi ngay lập tức, trước sau chỉ dừng lại chưa đầy nửa tiếng. 
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, một hồi huyết chiến đã kết thúc. 
Trương Tú Linh hộ tống Đoàn Thiếu Hà về nhà chính Lục gia, Mã Ngũ dẫn người đưa Lục Xuân Oánh trở về phủ đệ. 
Trên đường, Tả Vũ Cương cau mày, 
nói với Mã Ngũ: "Ngũ gia, vừa rồi tôi không nhìn thấy Lục Đông Xuân." 
Vẻ mặt Lục Nguyên Tín cũng trở nên nghiêm trọng: "Những kẻ khác thì không sao, thứ họa hại này tuyệt đối không thể giữ lại." 
Lục Xuân Oánh hỏi: "Lục Đông Xuân là đạo môn nào? Em thấy chiến pháp của bà ta rất kỳ quái." 
Lục Nguyên Tín nói: "Bà ta là y tu, 
đạo môn này rất tà tính, tu hành sơ kỳ, có thể luyện quần áo đến mức vô cùng mạnh 
mẽ. Tu hành hậu kỳ, đoán chừng trên người cũng chỉ còn lại quần áo." 
Lục Xuân 
Oánh khó hiểu: "Chỉ còn lại quần 
áo là có ý gì?" 
Lục Nguyên Tín đáp: "Không có máu thịt, toàn thân đều là quần áo." 
*** 
Lục Đông Xuân ở trong phủ đệ của Lục Mậu Tiên, ả vốn đã chuẩn bị liều chết đánh cược một lần. 
Biết được Lục Xuân Oánh đã dẫn 
người rời đi, Lục Đông Xuân cầm lấy bàn 
ủi, ủi 
đi ủi lại trên người mình nhiều 
lần. 
Tầng tầng lớp lớp lỗ thủng trên quần áo bốc lên khói xanh, Chú Y Trùng bị phỏng chết. 
Lục Đông Xuân lấy kim may, chậm rãi khều ra thi thể côn trùng, sau đó khâu lại vết thương trên người. 
Trước tiên khâu mặt lại. 
*** 
Tiêu Dao Ổ, Lý Bạn Phong hỏi Mã Ngũ: "Nội sự nhìn cờ hiệu, ngoại sự hỏi Quan Phòng, Quan Phòng Sứ vì sao phải can thiệp nội 
sự của Lục gia?" 
Mã Ngũ dụi mắt 
giải thích: "Quan Phòng Sứ sẽ không dễ dàng can thiệp vào chuyện nội bộ của các đại gia tộc, nhưng chỉ cần can thiệp, các đại gia tộc cũng sẽ không bác bỏ thể diện của Quan Phòng Sứ." 
"Nói như vậy, hào môn của Phổ La Châu bị Quan Phòng Sứ quản chế?" 
"Đây là chuyện 
không có cách nào, Quan Phòng Sứ nắm giữ giao thông các nơi, nếu đối đầu với Quan Phòng Sứ, việc kinh doanh sẽ không thể tiếp tục. 
Thật ra tình hình hôm nay xem như là chuyện tốt, Quan Phòng Sứ mở tiệc chiêu đãi Lục Xuân Oánh, tương đương với việc thừa nhận địa vị gia chủ của con bé. 
Nhưng tôi không ngờ Đoàn Thiếu Hà và Bách Hoa Môn còn có lui tới, Lục Xuân Oánh có thể ngồi vững vị trí gia chủ hay không vẫn còn khó nói." 
Trong lúc nói chuyện, Mã Ngũ vẫn dụi mắt cho đến khi mắt trái chảy ra máu tươi. 
Lý Bạn Phong ngạc nhiên nói: "Anh bị gì dính vào mắt hả, sao lại dụi mạnh như vậy?" 
Mã Ngũ cười đáp: "Bị dính vào một cái 
Tình Căn, vừa bị tôi dụi ra rồi. Lão Thất, Đoàn Thiếu Hà là tình tu, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp." 
Bạn cần đăng nhập để bình luận