Phổ la chi chủ

Chương 396: Kỹ pháp trạch tu tầng bảy

Tiêu Chính Công lái xe, phóng như bay đến thôn Thổ Lâu.
Năm ngoái, thôn Thổ Lâu khởi công giải tỏa, cả thôn đều di dời, năm ngoái nhà đầu tư bỏ chạy, công trình dừng lại một nửa.
Trong công trường, thỉnh thoảng lại có một trận bụi bay lên, đồng thời truyền đến từng trận gào thét.
Xung quanh công trường được kéo dây cảnh giới, lão Trần triệu tập hơn hai mươi đội viên đang bố trí hành động, thấy Tiêu Chính Công đến, lão Trần cười nói:
"Đội phó Tiêu, khách quý đây rồi."
Lúc làm nhiệm vụ, Tiêu Chính Công quả thật rất ít khi xuất hiện.
Tiêu Chính Công liếc nhìn công trường, ngửi mùi đã biết bên trong là thứ gì.
"Bên trong là con lừa đúng không?"
Bánh Trôi lắc đầu:
"Đội phó Tiêu, bên trong là loài động vật có vú thuộc lớp bò sát dị biến, đầu giống động vật có vú, thân thể lại giống giun đất hơn."
Tiêu Chính Công cười khẩy một tiếng:
"Đây là lừa đầu giòi, tôi quen gọi thứ này là lừa, Phổ La Châu dùng thứ này làm súc vật sai khiến."
Thứ trong công trường không phải thứ Tiêu Chính Công quan tâm, điều y quan tâm là Trần Trường Thụy:
"Đội trưởng Trần, ông đến từ khi nào?"
"Đến cũng được một lúc rồi, đội phó Tiêu, cậu có kiến thức uyên bác, việc này giao cho cậu làm!"
Khóe mắt Tiêu Chính Công rũ xuống, hai mắt lộ ra một tia hàn quang. "Lão Trần, có chuyện, chúng ta nói thẳng mặt, có việc, chúng ta làm ra mặt, đừng có chơi xấu sau lưng tôi. Không phải tôi sợ ông, tôi thấy ông già rồi nên nhịn ông, tôi lo khi tôi thật sự ra tay, ông không chịu nổi đâu."
Trần Trường Thụy lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, mặt mang nụ cười nói:
"Tiêu Chính Công, bây giờ tôi đang làm việc, không có thời gian đôi co với cậu, cậu đi càng xa càng tốt."
Tiêu Chính Công không tức giận:
"Ông muốn tôi đi như vậy? Ông không muốn tôi ở lại đội trị an? Tôi nói cho ông biết, tôi không đi, tôi xem ông làm gì được tôi?"
Hai người nhìn nhau, các đội viên đều sợ hãi, thật sự lo lắng bọn họ sẽ động thủ ngay tại chỗ. Chỉ có ánh mắt Tần Minh Huy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào công trường, hắn ta lo lắng dị quái bên trong có thể xông ra bất cứ lúc nào. Tiêu Chính Công cũng muốn xem thử Trần Trường Thụy có thể đáp lại như thế nào. Nếu Trần Trường Thụy nhịn, Tiêu Chính Công sẽ tiếp tục khiêu khích, xem Trần Trường Thụy còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt đội viên hay không. Nếu ông ta không nhịn được, động thủ đánh Tiêu Chính Công, Tiêu Chính Công có thể ép Trần Trường Thụy ra khỏi Cục Ám Tinh. Trần Trường Thụy biết tâm cơ của Tiêu Chính Công, nếu là ngày thường, không để ý đến y là được. Nhưng hiện tại đang làm nhiệm vụ, lừa đầu giòi đang làm loạn trong công trường, Trần Trường Thụy không muốn dây dưa với Tiêu Chính Công. Thấy lão Trần không lên tiếng, Tiêu Chính Công cười, đang định tiếp tục khiêu khích thì điện thoại đột nhiên vang lên. Người gọi đến là đường chủ Hải Cật Lĩnh, Tống Ngọc Vĩ. Tống Ngọc Vĩ vẫn còn ở ngoại châu, hắn ta cũng vừa nhận được tin tức:
"Bang chủ, đường khẩu Hải Cật Lĩnh bị người ta diệt rồi."
Đầu Tiêu Chính Công vang lên ong ong. Lại mất một đường khẩu! Lão Trần là khuy tu, âm thanh trong điện thoại nghe rất rõ ràng, ông ta ân cần hỏi:
"Tiêu bang chủ, bang phái của các cậu xảy ra chuyện?"
Tiêu Chính Công đặt điện thoại xuống, nhìn lão Trần:
"Tôi muốn gặp Cục trưởng."
Lão Trần cười nói:
"Đi đi, không cần xin phép tôi, gặp Cục trưởng thì đừng có khóc, mất mặt lắm."
Tiêu Chính Công lái xe đi, lão Trần dẫn người đi đối phó với lừa đầu giòi.
Trong Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong mồ hôi đầm đìa, nhẹ nhàng vuốt ve máy hát:
"Nương tử, chậm một chút."
"Ai da! tướng công."
Máy hát dịu dàng nói:
"Mới một chút đã không được rồi sao?"
"Được chứ, sao ta có thể không được, ta chỉ muốn nghỉ một lát..."
"Nam nhi đại trượng phu không thể nói như vậy, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải thắng, tướng công mau dậy nào, chúng ta làm tiếp, chuyện tấn thăng này phải làm liền một mạch!"
Vừa nói, máy hát lại hút đầu Lý Bạn Phong vào trong miệng loa. Lần tấn thăng này vô cùng dài, trong môi trường ẩm ướt, Lý Bạn Phong không ngừng co giật, mãi đến khi nghe thấy tiếng hát ngọt ngào của nương tử, cả người đang run rẩy mới từ từ thả lỏng. "Mùa đông đã đến tuyết trắng xóa, Áo ấm may sẵn tặng tình lang, An Cư Lạc Nghiệp muôn đời kiếp, Lại vì quan nhân thêm một phòng."
Tùy Thân Cư đã có tám căn phòng, tuy rằng mỗi phòng đều có bố cục giống nhau, nhưng Lý Bạn Phong nôn nóng muốn đi xem thử bát phòng như thế nào. Đứng lên hai lần, hắn không đứng dậy được, máy hát vội vàng khuyên nhủ:
"Ai da! tướng công, chàng vừa mới tấn thăng, không thể tùy tiện đi lại, trước tiên nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, nghe thiếp nói về kỹ pháp trạch tu tầng bảy. Kỹ pháp trạch tu tầng bảy có tên là An Cư Lạc Nghiệp, kỹ pháp này không phải đến từ tiểu thiếp, mà đến từ căn nhà của chúng ta."
An Cư Lạc Nghiệp, kỹ pháp đến từ căn nhà. Nghe có vẻ trừu tượng. Nương tử giải thích:
"Có câu, an cư thì mới lạc nghiệp, nói thẳng ra là làm hài lòng ngôi nhà, kiếm vận may."
Vận may! kỹ pháp này ngon! "Làm thế nào để lấy lòng ngôi nhà?"
"Ai da! tướng công, ở nhà an cư chính là lấy lòng ngôi nhà, chàng và nhà của chúng ta ở chung hòa thuận, chỉ cần luôn ở nhà, ngôi nhà đương nhiên sẽ mang đến vận may cho chàng."
Nghe vậy, Lý Bạn Phong không còn phấn khích như trước, hắn không thể lúc nào cũng ở nhà được. "Mỗi ngày phải ở nhà bao lâu?"
"Tướng công đã là trạch tu tầng bảy, thông thường một ngày có hai mươi tư tiếng, ít nhất phải ở nhà hai mươi tiếng."
Hai mươi tiếng? Vậy thì không được! Tu hành lữ tu hàng ngày cũng không đáp ứng được. Nương tử nói tiếp:
"Nhà của chúng ta rộng lượng hơn một chút, điểm này cũng không quá câu nệ, nhưng tiểu thiếp đã tính toán, chàng một ngày ít nhất cũng phải ở nhà mười hai tiếng. Chỉ cần ở nhà quá mười hai tiếng, mỗi một tiếng tăng thêm, vận thế sẽ tăng một phần, nếu không đủ mười hai tiếng, thiếu một tiếng, vận thế sẽ giảm một phần."
Mười hai tiếng, thời gian này cũng không ngắn, Lý Bạn Phong là lữ tu tầng bảy, theo hắn ước tính, nếu như không phải ở trong tình huống nguy hiểm hay cũng không phải tu hành, thời gian mỗi ngày ở bên ngoài đi lại bình thường cũng không thể ít hơn mười hai tiếng. Ngộ nhỡ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ở bên ngoài không về được, chẳng phải sẽ mất vận thế hay sao? Mâu thuẫn giữa lữ tu và trạch tu bắt đầu trở nên rõ ràng. Có cách giải quyết nào không? Chuyện tu hành lữ tu có thể dùng đan dược để duy trì, nhưng đây không phải là kế sách lâu dài. Thông qua việc sử dụng đan dược trong thời gian dài, Lý Bạn Phong đã rút ra một quy luật, sau khi sử dụng đan dược, quả thực có thể bù đắp cho một khoảng thời gian tu hành cơ bản, nhưng thời gian này là có hạn. Ba đến năm ngày không ra khỏi cửa, tình trạng vẫn ổn, quá năm ngày, Lý Bạn Phong sẽ cảm thấy đau đớn, tứ chi và thân thể sẽ có cảm giác muốn tách rời nhau, rất giống với tình trạng tu vi phản phệ, thời gian càng dài, triệu chứng càng nghiêm trọng. Nếu như hơn mười ngày không ra khỏi cửa thì sẽ như thế nào? Lý Bạn Phong chưa thử qua, ví dụ về Kiều Duyệt Sinh vẫn còn đó, đây chính là vấn đề liên quan đến tính mạng. Còn cách nào khác để duy trì chuyện tu hành của lữ tu không? Có. Xem ảnh, xem phim, đều có thể mang đến hiệu quả tu hành nhất định cho lữ tu, nhưng hiệu quả này rất hạn chế. Cách của lữ tu không nhiều, trạch tu có cách nào hay không? "Ngoài việc ở nhà, còn cách nào khác có thể lấy lòng ngôi nhà?"
"Ai da! tướng công, chàng đã là trạch tu tầng bảy rồi, không ở nhà với thiếp, chàng còn muốn ra ngoài gặp con ả nào nữa?"
"Ra ngoài không nhất định là vì phụ nữ, có thể là vì mua thức ăn, lỡ như gặp phải món ăn hơi cứng, không về nhà được, vận thế lại còn giảm, chẳng phải vi phu sẽ bị ăn thiệt thòi lớn hay sao?"
"Tướng công nói đúng, vẫn có cách để lấy lòng ngôi nhà, chàng có thể mua thêm nội thất."
"Nội thất gì?"
"Cái này khó nói lắm, phải xem ý của ngôi nhà, mua đúng đồ, cho dù chàng không về nhà một ngày, vận thế vẫn sẽ dồi dào. Nếu mua sai đồ, ngôi nhà không thích, cho dù ngày nào chàng cũng ở nhà, cũng sẽ bị ngôi nhà ghét bỏ."
Việc này có rủi ro! Tùy Thân Cư thích gì? Nó là tàu hỏa, tàu hỏa cần gì? Đường ray sao? Thứ đó quá đắt, hai đường ray còn đắt hơn cả Bách Lạc Môn. Vấn đề là không có chỗ mua. Việc này phải suy nghĩ kỹ. Nghỉ ngơi nửa ngày, ra khỏi Tùy Thân Cư, tắm rửa ở khách sạn một lượt, Lý Bạn Phong và La Chính Nam đi đến quán cơm. Ở Hải Cật Lĩnh, người ta rất dễ đói, hai người ăn hết ba bát lớn bánh bao thịt dê. Ăn uống no nê, Lý Bạn Phong và La Chính Nam đến ga tàu, cả hai đều mua vé hạng nhất, mỗi người một phòng riêng. Trên sân ga, Lý Bạn Phong mua một tờ báo, tin tức về Giang Tương Bang đã chiếm hết trang nhất. "Thật sự rất hiếm."
La Chính Nam khẽ thở dài, hiếm khi có người quan tâm đến Giang Tương Bang như vậy. Trên tàu, Lý Bạn Phong hỏi La Chính Nam:
"Có quen thuộc đường khẩu Hắc Thạch Pha không?"
"Quen."
La Chính Nam gật đầu, vẽ vị trí các đà khẩu trên bản đồ. Trên bản đồ có một ít vết máu, đây là máu do đường khẩu Hải Cật Lĩnh lưu lại. Đường chủ của đường khẩu Hải Cật Lĩnh không có ở đó, nhưng các anh em dưới trướng đều đã chết. Giang Tương Bang ở Phổ La Châu, tổng cộng có hai mươi hai đường khẩu, Lý Bạn Phong đã diệt hai cái. Đường khẩu Hắc Thạch Pha nhất định cũng phải diệt, đây là địa bàn của Lý Bạn Phong, tuyệt đối không thể dung túng cho Giang Tương Bang tồn tại. Báo thù này thật sảng khoái, La Chính Nam tin chắc mình đã đi theo đúng người, hắn ta kể tỉ mỉ về từng đà khẩu của Hắc Thạch Đường. "Thất gia, người của Hắc Thạch Pha rất liều lĩnh, Giang Tương Bang làm ăn không thuận lợi, đường khẩu của bọn họ không lớn, tổng cộng chỉ có hai đà khẩu..."
Trong Cục Ám Tinh, Cục trưởng Thân Kính Nghiệp đang khuyên nhủ Tiêu Chính Công:
"Chính Công à, cậu và Trường Thụy có mâu thuẫn gì thì có thể báo cáo với Cục, cậu có yêu cầu gì cũng có thể đề xuất với Cục. Nhưng khi đang chấp hành nhiệm vụ, cậu và Trường Thụy cãi nhau trước mặt đội viên, ảnh hưởng rất xấu. Cục đã thảo luận và cảm thấy cần phải xử lý nghiêm túc việc này, Chính Công, Cục cảm thấy cậu không thích hợp tiếp tục ở lại đội trị an."
Tiêu Chính Công nhìn Thân Kính Nghiệp nói:
"Ông cảm thấy việc này là lỗi của tôi?"
"Chúng ta tạm thời không nói việc này là lỗi của ai, quan hệ giữa cậu và Trường Thụy đã đến nước này, tiếp tục làm việc cùng nhau cũng không có lợi cho công việc. Cục đã sắp xếp cho cậu vị trí thích hợp hơn, cấp bậc chức vụ cao hơn, đãi ngộ cũng tốt hơn."
"Nói đùa hay sao vậy?"
Tiêu Chính Công cau mày:
"Tôi quan tâm đến cấp bậc và đãi ngộ sao? Tôi không đi, tôi sẽ ở lại đại đội trị an, không đi đâu hết. Tôi tới tìm ông, thứ muốn giải quyết không phải mâu thuẫn giữa tôi và Trần Trường Thụy."
Thân Kính Nghiệp hỏi:
"Cậu nói là chuyện của Phổ La Châu? Chuyện này tôi cũng vừa mới nghe nói. Tôi không hiểu rõ hoàn cảnh Phổ La Châu lắm, cũng không biết quá nhiều về chuyện giúp đỡ cậu. Chuyện này tôi đã nói cho Quan Phòng Sứ, tin rằng ông ta có thể cho cậu một câu trả lời hài lòng."
"Khi nào tôi có thể nhận được câu trả lời chắc chắn?"
Thân Kính Nghiệp cau mày:
"Chính Công, làm việc phải có quy trình..."
"Tôi không muốn chờ quy trình gì hết! Tôi mất hai đường khẩu, nhà tôi ngay cả cái quần lót cũng sắp không còn!"
Tiêu Chính Công lấy từ trong ngực ra một con dấu:
"Tôi muốn dùng Ấn Cân Bằng, tôi yêu cầu lập tức bắt Hà Gia Khánh, hơn nữa bắt cả thuộc hạ của hắn ở Phổ La Châu!"
Thân Kính Nghiệp nhìn con dấu trong tay Tiêu Chính Công:
"Cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Tiêu Chính Công gật đầu:
"Tôi suy nghĩ rất kỹ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận