Phổ la chi chủ

Chương 41: Căn nhà cực phẩm 1

Người bán hàng rong chỉ ra con đường đầu tiên, là để Lý Bạn Phong an cư trực tiếp ở nơi hung hiểm.
Thoạt nhìn thì đây là một phương án rất tốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì tuyệt đối không hợp thói thường.
Nếu nói nó tốt, là bởi vì nó có thể giải quyết vấn đề, an cư ở nơi hung hiểm, có thể hoàn hảo giải quyết vấn đề phải qua đêm ở một nơi hung hiểm để thăng cấp của lữ tu.
Đừng nói một đêm, muốn ở bao nhiêu đêm thì ở bấy nhiêu đêm, trốn ở trong nhà của chính mình có thể tăng xác suất sống sót ở nơi hung hiểm.
Nếu nói nó không hợp với lẽ thường, là bởi vì những ngày sau đó thì sống kiểu gì?
“Chẳng lẽ sống hết đời ở nơi hung hiểm hay sao?”
Người bán hàng rong an ủi Lý Bạn Phong:
“Đừng bi quan như vậy chứ, chỉ cần cậu có thể dưỡng ra trạch linh thì địch nhân bình thường không thể vào được nhà của cậu, như vậy cậu có thể sống an nhàn ngày qua ngày.”
“Tôi còn có thể dưỡng ra trạch linh sao?”
“Đương nhiên là có thể! Nơi hung hiểm nhiều oan hồn, oan hồn là thứ phù hợp nhất để tẩm bổ cho trạch linh, lấy ví dụ như Liên Âm Cốc của Dược Vương Câu, toà sơn cốc đó có âm khí rất nặng, tẩm bổ không ít oán linh, chẳng biết có bao nhiêu người đã mất mạng ở trên núi, đây chính là nơi hung hiểm điển hình.
Nơi này khá tốt, thanh tĩnh, người bình thường lại không dám quấy nhiễu, nếu cậu xây nhà ở trong Liên Âm Cốc, sống ở đó trên nửa năm, gầy dựng căn cơ thì có thể dưỡng ra trạch linh, trạch linh hấp thụ oán linh sẽ trở nên ngày càng cường đại, cũng có ích đối với con đường tu hành của cậu sau này.”
Lý Bạn Phong suy tư một lát, hỏi một vấn đề mà nhìn như dễ hiểu nhưng lại rất quan trọng:
“Oán linh là cái gì?”
Người bán hàng rong chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc nói:
“Không phải cậu từng học cao đẳng sao? Oán linh là cái gì sao lại hỏi tôi? Oán linh cũng chỉ là quỷ hồn mà thôi, là loại quỷ hồn có oán khí cực mạnh.”
Hoá ra là quỷ hồn.
Lông mày Lý Bạn Phong giãn ra, tận lực khống chế cảm xúc mà lộ ra vẻ tươi cười.
Ngẫm lại về cuộc sống sau này, ở trong một tòa sơn cốc tĩnh mịch thâm thúy, chung sống với rất nhiều oán linh, khoảng thời gian đó không biết sẽ ấm áp đến cỡ nào đây.
Có lẽ cũng không chỉ là một khoảng thời gian, trạch tu tu hành ở trong nhà, nếu không cẩn thận có khi còn phải sống cả đời ở trong sơn cốc.
Lý Bạn Phong nhìn người bán hàng rong, nghiêm túc nói:
“Oán linh trong sơn cốc có hại tôi hay không?”
“Đúng là một câu hỏi hay…”
Người bán hàng rong nghiêm túc trả lời:
“Oán linh hại người là điều đương nhiên, nhưng nếu cậu có trạch linh, trạch linh sẽ ngăn cản oán linh xâm nhập cậu.”
“Nếu như trạch linh không ngăn cản được thì sao?”
Vẻ mặt của người bán hàng rong càng nghiêm túc:
“Cậu phải có lòng tin, cậu phải tin tưởng sức mạnh của trạch linh, cậu phải tin tưởng ý chí của mình, cậu phải tin tưởng rằng trên đời này không có khó khăn nào không thể vượt qua, mặc kệ cậu có tin tưởng bản thân hay không, tôi tin tưởng cậu! Cậu có thể làm được!”
Lý Bạn Phong nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của người bán hàng rong rất có đạo lý, nhưng hắn vẫn còn một vấn đề nữa:
“Trước khi có trạch linh thì ai sẽ là người giúp tôi ngăn cản oán linh?”
“À thì….”
Vấn đề này trúng phóc trọng tâm, người bán hàng rong lấy một xấp giấy vàng ra, trên giấy vàng có các loại phù văn:
“Những phù chú này đủ để giúp cậu ngăn cản oán linh được ba đến năm tháng, đến lúc đó thì cũng tu luyện được trạch linh rồi.”
“Sau đó thì sao? Dù cho tôi có trạch linh đi nữa thì cũng không thể ru rú ở trong nhà được, tôi vẫn phải ra ngoài mua đồ ăn đúng chứ? Tôi không phải lữ tu sao? Tôi vẫn còn phải đi khắp nơi còn gì? Một khi tôi ra khỏi nhà thì làm thế nào để đối phó với oán linh?”
“Nếu cậu có thể chạy nhanh một chút…”
Người bán hàng rong cứng họng, đổi sang đề tài khác:
“Thật ra cũng không bắt buộc phải ở trong Liên Âm Cốc, vẫn còn chỗ khác…”
“Chỗ khác thì sao? Tôi là lữ tu, còn phải đi ra ngoài để tu hành, nếu làm theo biện pháp của ông, tôi vừa bước chân ra khỏi cửa nhà thì chầu ông bà mất rồi.”
Nếu là một lần hai lần thì cũng được, nhưng sống ở nơi hung hiểm, đến cả đi ra ngoài mua thức ăn cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao mà sống được.
Người bán hàng rong thở dài một tiếng:
“Thật ra rèn luyện ở nơi hung hiểm cũng có ích đối với lữ tu, nhưng nếu cậu không chịu thì thôi vậy, tôi còn có một cách khác.”
Người bán hàng rong vỗ thùng đựng hàng, mở một ngăn kéo ra, bên trong là các loại đồ vật to nhỏ khác nhau.
Tìm kiếm gần nửa ngày, người bán hàng rong mới lấy ra một chiếc chìa khoá mang theo màu xanh loang lổ của đồng thau, to chỉ bằng ngón trỏ.
“Nếu cậu không muốn sống ở nơi hung hiểm thì tôi sẽ tặng cho cậu một căn nhà.”
“Nhà như thế nào?”
Lý Bạn Phong cho rằng loại nhà nào cũng không thể giải quyết sự khác biệt giữa trạch tu và lữ tu.
“Căn nhà này rất đặc biệt, là bảo vật vô giá của thế gian, nếu không phải là vì tôi coi trọng quy củ và thanh danh thì tôi chắc chắn không tặng nó cho cậu.”
Người bán hàng rong cầm chìa khoá đưa về phía trước, xoay ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, như thể đang mở một cánh cửa thực sự.
Gã dùng chìa khoá để mở một cánh cửa không khí.
Động tác của người bán hàng rong như thật, như thể trước mặt gã có một cánh cửa thật sự.
Gã quay đầu nhìn Lý Bạn Phong, vẫy tay với hắn:
“Qua đây, tôi dẫn cậu đi xem phòng ở.”
Đi vào.
Đi vào đâu?
Trước mặt chỉ có không khí thôi mà.
“Mau tới đây!”
Vẻ mặt của người bán hàng rong còn vô cùng nghiêm túc.
Lý Bạn Phong bước đến bên cạnh người bán hàng rong, vẫn không có gì cả.
Vẻ mặt của người bán hàng rong vẫn nghiêm túc như cũ.
Lý Bạn Phong nhìn người bán hàng rong nói:
“Tôi quen biết một bác sĩ họ Vương ở viện tâm thần Việt Châu số 3, tính cách cũng rất dễ chịu, hay là tôi giới thiệu cho ông…”
Người bán hàng rong đẩy Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong loạng choạng đi về phía trước vài bước.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, hoang dã, đại thụ, đống lửa trại, thùng đựng hàng, chiếu rơm, không thấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận