Phổ la chi chủ

Chương 53: Kiếm sống 1

Lý Bạn Phong ngồi trong Tùy Thân Cư, nghiêm túc tổng kết lại những hành động điên rồ trước đó của mình.
Hắn đã tấn công những người của Cục Ám Tinh, tuy không biết Cục Ám Tinh là cơ quan gì, nhưng có chữ “Cục” thì chắc chắn là liên quan đến nhà nước.
Hắn đã đến một nơi không thể tưởng tượng nổi, còn vô tình trở thành một ám năng giả.
Nếu là ám năng giả bình thường thì cũng thôi, nhưng hắn lại còn kiêm tu hai đạo môn hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Bước tiếp theo phải làm gì?
Quay về Việt Châu ?
Tìm Hà Gia Khánh đang nằm trên giường bệnh?
Lấy gì để mua vé tàu ?
Ví, áo sơ mi, quần tây, giày da, tất cả đều để lại trong căn biệt thự cũ, Lý Bạn Phong cũng không thể quay lại lấy.
Toàn bộ tài sản hiện tại của hắn bao gồm: một chiếc mũ dạ, một chiếc mũ leo núi, một bộ đồ ngủ, một chiếc áo thun, một chiếc quần thể thao, một đôi giày thể thao, hai hộp mì ăn liền, một gói khoai tây chiên, một gói que cay còn thừa lại đôi chút, và hoa sen đồng của Hà Gia Khánh.
Bán hoa sen đồng để đổi vé tàu về Việt Châu?
Vấn đề là hoa sen đồng này đáng giá bao nhiêu? Bán phế liệu thì chắc không hợp lý.
Không bán hoa sen đồng, vậy thì kế tiếp ăn cái gì?
Trên người không còn một đồng nào.
Lý Bạn Phong ngủ một đêm trong Tùy Thân Cư.
Tùy Thân Cư rất yên tĩnh, hầu như không nghe thấy tiếng ồn nào, mặc dù không có cửa sổ nhưng không khí rất trong lành, ngoài bụi bẩn tích tụ lâu năm ra thì cũng không còn mùi gì khác.
Điều khiến Lý Bạn Phong tỉnh giấc là cơn đói và cơn khát.
Hôm qua chỉ ăn một gói mì ăn liền, nhưng lại không uống nhiều nước.
Bây giờ Lý Bạn Phong lại lục ra một gói mì ăn liền, chẳng biết phải nuốt xuống như thế nào nữa.
Nhai khô thì chắc chắn là không được, Lý Bạn Phong rời khỏi Tùy Thân Cư, trở lại con ngõ nhỏ, cất kĩ chiếc chìa khóa, tìm một nhà nào đó, gõ cửa.
Tuy lớn lên trong trại trẻ mồ côi, đã trải qua nhiều khổ cực, nhưng việc xin nước uống… Vẫn có chút ngại ngùng.
“Chị hai, phiền chị cho một chén nước uống, tôi không cần ăn, chỉ cần một chén nước thôi.”
Lý Bạn Phong đặc biệt nhấn mạnh rằng mình không cần ăn, cô chị kia cũng thật sự cho một chén nước, nhưng ánh mắt của cô ấy khiến Lý Bạn Phong cảm thấy như bị đâm vào mặt mấy chục mũi kim.
Bây giờ là xin nước, nhưng còn bao lâu nữa mới phải đi ăn xin?
Mì ăn liền chỉ còn hai hộp.
Phải tìm cách kiếm sống.
Lữ giả mỗi ngày ít nhất phải đi hai mươi dặm, Lý Bạn Phong ăn một cái bánh, đi dạo dọc theo con đường Nội Câu.
“Tin nóng đây! Tin nóng đây! Nhị tiểu thư Sở gia mưu sát chồng đêm tân hôn không thành, đã bỏ trốn, nhà chồng treo thưởng ba trăm vạn!
Tiên sinh, mua một tờ báo đi, hôm nay có thêm tin nóng, tin chấn động luôn, năm hào!”
Năm hào, một giọt còn không có chứ đừng nói là năm hào.
Lý Bạn Phong mỉm cười nhìn cậu bé bán báo.
Hay là anh đi bán báo với cậu?
Việc bán báo cũng không dễ tìm, có rất nhiều đứa trẻ kiếm sống bằng nghề bán báo.
Nhưng Lý Bạn Phong vừa không hiểu giá cả thị trường của báo giấy, lại không biết kỹ thuật bán báo, trong ấn tượng của hắn, báo giấy đã biến mất khỏi tầm mắt của đại chúng từ mười năm trước.
Lý Bạn Phong tìm thấy hai nhà tuyển nhân công ở thị trấn, một là cửa hàng nội thất, một là cửa hàng gạo.
Yêu cầu của Lý Bạn Phong cũng không cao, làm việc lặt vặt vài ngày, kiếm đủ tiền mua vé tàu là được.
Nhưng cả hai cửa hàng đều không tuyển Lý Bạn Phong, vì cách ăn mặc của Lý Bạn Phong có chút kỳ quặc.
Áo thun tay ngắn kết hợp với mũ dạ, theo cách nhìn của Lý Bạn Phong thì cũng không đến nỗi kỳ quặc như vậy, nhưng chủ cửa hàng lại cảm thấy hắn không giống người đứng đắn.
Đến trưa, bụng lại réo lên, Lý Bạn Phong lại xin một chén nước, ăn một cái bánh, đến lúc này, đồ ăn chỉ còn lại một gói khoai tây chiên.
Khó khăn, quả thật quá khó khăn.
Nội Câu không tìm được việc làm, Lý Bạn Phong đi thẳng đến vùng ven thị trấn, đi về phía Ngoại Câu.
Diện tích của Ngoại Câu phải rộng lớn hơn so với Nội Câu rất nhiều.
Tình hình ở Ngoại Câu cũng phức tạp hơn Nội Câu không kém.
Đi dọc theo đường đất ra ngoài, Lý Bạn Phong nhìn thấy nông dân đang làm việc, nhìn thấy những ngôi nhà dân cư thấp tầng, cũng nhìn thấy những khu rừng sâu hun hút không bóng người.
Lang thang cho đến hoàng hôn, hộp mì ăn liền cuối cùng đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, khoai tây chiên cũng ăn hết luôn rồi.
Tin vui duy nhất là Lý Bạn Phong cảm nhận được từng trận rung động liên tục của ý niệm.
Đây là cảm ứng đặc thù của tu giả, đây là lời nhắc nhở Lý Bạn Phong rằng hắn đã đi được hai mươi dặm, đáp ứng đủ cơ sở tu hành hằng ngày của lữ tu.
Trạch tu cũng có cảm ứng tương tự, nhưng nhẹ nhàng hơn, mỗi khi ở trong Tùy Thân Cư đủ hai tiếng, Lý Bạn Phong đều có thể cảm nhận được một luồng khí mát lạnh dễ chịu.
Phía trước có một tiệm cơm rất nhỏ, mái nhà bằng ngói đen như mực, bày ra năm cái bàn, trước cửa dán một tờ thông báo, nói là tuyển tiểu nhị.
Lý Bạn Phong định đến thử vận may, bỗng nghe thấy trong quán ăn có người gọi:
“Anh Lý, là anh đúng không!”
Lý Bạn Phong quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên béo tốt đang ăn mì, trên bàn đặt ba tô mì và ba cái tô trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận