Phổ la chi chủ

Chương 63: Hoa sen đồng, ngươi muốn làm cái gì? (1)

Lúc hoàng hôn, người của tiệm thuốc đã rời khỏi chỗ đất trống này, đi đến địa điểm tiếp theo.
Họ đi rồi, chứng tỏ Xà Ban Cúc ở nơi này căn bản đã bị nhổ sạch.
Lão Yên Bào hút một hơi thuốc, thở ra làn khói, tiếp tục đi theo người của tiệm thuốc.
Mọi người lặn lội hơn một giờ đồng hồ mới cùng với người của tiệm thuốc tìm được địa điểm tốt thứ hai, đây là một khu rừng không rậm rạp cho lắm, lại càng hoang vu hơn, hoa cũng nhiều hơn.
Nhưng nhiều hoa, năng suất của mọi người lại giảm xuống.
Sương mù trên Núi Khổ Vụ đang gặm nhấm từng người một, bao gồm cả những người của tiệm thuốc, tất cả mọi người đều trở nên yếu ớt và chậm chạp.
Tiểu Bàn chịu ảnh hưởng ít nhất, Lý Bạn Phong chịu ảnh hưởng nặng nhất, hắn cảm thấy chân tay tê dại, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Đến tối, sương đêm càng dày đặc thêm, tình hình của mọi người càng thêm gian nan.
Cô nương Du Đào có một chiếc đồng hồ bỏ túi, nhìn thời gian đã hơn chín giờ, cô không thể chống đỡ thêm được nữa.
“Hay là chúng ta rút lui đi, lần này cũng coi như hòa vốn rồi.”
Du Đào hái tổng cộng ba mươi lăm gốc Xà Ban Cúc, có thể bán được hai ngàn chín trăm bảy mươi lăm tệ, cũng thật sự coi như hòa vốn.
Lý Bạn Phong hái nhiều hơn Du Đào hai gốc, cũng không khác mấy so với mong đợi, hơn nữa, Lý Bạn Phong cảm thấy nếu không xuống núi thì cái mạng nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu Bàn không chịu đi, cậu ta hái ít hoa nhất, chỉ có mười sáu gốc, theo giá của tiệm thuốc đưa ra, có thể bán được hơn một ngàn ba trăm tệ.
Bớt đi các khoản chi phí trên đường đi, cậu ta còn có lãi không?
Cũng coi như có lãi, nhưng ít hơn một chút.
Tiểu Bàn không cam tâm lắm.
Xà Ban Cúc ở nơi thứ hai này rõ ràng dễ tìm hơn nơi thứ nhất.
Mà tình hình sức khỏe của Tiểu Bàn cũng rõ ràng tốt hơn người khác, theo dự tính của cậu, kiên trì đến khi trời sáng cũng không có vấn đề gì, lúc này đang phấn khởi tiến lên, cơ hội tốt để kiếm thêm nhiều tiền.
Cậu ta không chịu đi, tiểu nha đầu Thảo Diệp cũng không chịu đi, cô bé chống đỡ dựa vào kẹo thuốc, sức khỏe tạm thời cũng không có gì đáng ngại.
Lão Yên Bào lại hút hai bao thuốc, như lời của lão nói, chỉ cần có thuốc hút là có thể chống đỡ được.
Bọn họ đều không đi, cô nương Du Đào cũng không đi nữa, cô cũng có chút không cam tâm.
Nhìn hai quả đào dưới eo cô sắp không đong đưa được nữa, Lý Bạn Phong thật muốn khuyên cô hai câu.
Nhưng hắn không còn hơi sức nói chuyện, dưới sự choáng váng mãnh liệt, nói thêm mấy câu chỉ sợ sẽ nôn ra bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa, hắn và cô nương Du Đào như bèo nước gặp nhau, người hắn lo lắng hơn cả là Tiểu Bàn.
Nhưng Tiểu Bàn sống chết không chịu đi, Lý Bạn Phong chỉ có thể một mình xuống núi.
Trước khi đi, Thảo Diệp bước đến dặn dò một câu:
“Bạch Sa đại ca, nếu như anh thật sự là hoan tu, quay về nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng, hoan tu thân thể hư nhược, chịu sương độc này tổn hại nặng nhất.
Nếu như anh là đạo môn khác, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba đến năm ngày. Nếu như anh là trạch tu, vậy thì coi như em chưa nói.”
Lý Bạn Phong đang nghe đến điểm mấu chốt, Du Đào ở bên cạnh bất ngờ nói chen vào:
“Em gái, trạch tu sao thế?”
Thảo Diệp trợn tròn mắt nói:
“Chị, lẽ nào chị là trạch tu?”
Cô nương Du Đào cười:
“Chị chỉ hỏi bừa thôi.”
Thảo Diệp hạ thấp giọng nói:
“Cho dù là trạch tu chưa có trạch linh, chỉ cần quay về nhà, ngủ bảy đến tám tiếng là có thể giải độc rồi, nếu như có trạch linh, ngay cả bảy đến tám tiếng cũng không cần, đây chính là bản lĩnh của trạch tu, chỉ cần có thể quay về nhà, trạch tu chẳng sợ gì cả.”
Du Đào thở dài một tiếng:
“Nếu như chị là trạch tu thì tốt rồi.”
Thảo Diệp lắc đầu nói:
“Chị, bình thường trạch tu cũng sẽ không tùy tiện xuất hiện đi lại, lẽ nào chị thật sự là…”
Trong lúc nói, Thảo Diệp luôn nhìn Du Đào, hình như rất có hứng thú với đạo môn của cô.
Du Đào nhéo má của Thảo Diệp:
“Đợi làm xong vụ làm ăn này, em đến nhà của chị ngồi, chẳng phải sẽ biết chị có phải là trạch tu hay không sao?”
Lý Bạn Phong không có tâm tư ở đây tốn hơi thừa lời, căn dặn hai câu bên tai Tiểu Bàn:
“Cậu ở đây hái hoa, đừng đổi nơi khác nữa, hái thêm mấy đóa rồi nhanh chóng xuống núi!”
Tiểu Bàn thuận miệng đồng ý một tiếng.
Sẽ không đổi địa điểm nữa, hoa ở nơi này quả thực không ít.
Nhưng sẽ không đi tùy tiện, Tiểu Bàn định thức đến buổi sáng hôm sau.
Người đeo kính gọng vàng đã nói, Xà Ban Cúc nở hoa, thời gian không chắc chắn, nhưng chắc chắn nở một ngày một đêm.
Bảy giờ sáng nay nở nhiều hoa, ắt phải đợi đến bảy giờ sáng mai mới tàn, sau một đêm này, chắc chắn còn có thể hái hai mươi gốc nữa.
Đợi ngày mai trời sáng rồi xuống núi, miệng nôn trôn tháo, cũng chịu khổ mấy ngày, ăn thêm hai bữa ngon là bồi bổ lại rồi.
Nhìn cậu ta chăm chú hái hoa, Lý Bạn Phong ra khỏi khu rừng, giấu chìa khóa ở một nơi trên đường núi vắng lặng, quay lại Tùy Thân Cư của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận