Quang Âm Chi Ngoại
Chương 5: Dị chất (1)
Nhưng, cũng có thể là một cái bẫy.
Ánh mắt Hứa Thanh lộ vẻ suy tư, trầm ngâm.
Những ngày này bên trong phế tích thành trì, hắn biết rõ được những thứ bị khí tức Thần Linh ô nhiễm, hóa thành dị thú, mỗi một con đều vô cùng hung tàn, lực lớn vô hạn.
Nhưng có lẽ nguyên nhân là do cấm khu còn chưa hoàn toàn hình thành, lúc ban ngày thì những dị thú này thường ngủ say.
Trừ phi như lúc lần trước hắn thu hoạch thẻ tre, xâm nhập khu vực gần chỗ chúng nó ngủ say.
Bằng không mà nói, ngày bình thường cẩn thận một chút thì cũng không đáng lo.
Mà đối với chúng nó, Hứa Thanh càng cảnh giác với người sống hơn, bởi vì có những thời điểm, nhân tâm so với hung thú thì càng hiểm ác.
Vì vậy sau khi suy tư, ánh mắt của hắn chậm rãi lạnh lùng trở lại, bất kể có phải người sống hay không, phải chăng là cạm bẫy, khu vực đó...
Hắn muốn chuẩn bị đến một lần nữa.
Chỉ bất quá lúc đến, cần chuẩn bị tốt mười phần.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh nắm chặt thẻ tre tu hành trong tay.
Đã tu luyện mấy ngày qua, biến hóa của thân thể để cho hắn đã có một chút tự tin, trong đầu cũng không khỏi hiện ra nội dung trong thẻ tre, ngoại trừ công pháp, còn có giới thiệu đối với tu hành.
Tu hành, đã truyền thừa từ thời cổ xưa, không biết qua bao nhiêu năm tháng trước khi nửa khuôn mặt của Thần Linh đến.
Bây giờ tuy có cải biến, nhưng tổng thể vẫn là kéo dài theo hệ thống đã có.
Chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh.
Về phần cảnh giới sau Nguyên Anh, có lẽ đã là cảnh giới rất cao, trên thẻ trúc cũng không ghi chép.
Nhưng trên đó lại chỉ ra rõ ràng chỗ bất đắc dĩ trong quá trình tu hành của tu sĩ.
Bởi vì khí tức của Thần Linh xâm nhập vào linh năng, khiến cho linh năng bị ô nhiễm, loại ô nhiễm này đối với vạn vật mà nói thì như là kịch độc.
Không biết từ lúc nào, mọi người gọi khí tức của Thần Linh là dị chất.
Hứa Thanh rất rõ ràng, lúc trước khi chính mình tu hành cảm nhận được băng hàn, trên thực tế nguyên nhân chính là hút vào linh năng, mà bên trong linh năng có hỗn hợp dị chất.
Một khi trong người tích lũy loại dị chất này tới mức độ nhất định, sẽ khiến cho tu sĩ bị dị hoá, hoặc là chết bất đắc kỳ tử rồi trở thành huyết vụ, hoặc là hóa thành dị thú không có thần trí.
Mà khu vực bị Thần Linh mở mắt ra nhìn, mật độ của dị chất lập tức bạo tăng, trên thực tế chính là xúc tác, khiến sự biến hóa lập tức tăng tốc nhanh hơn mà thôi.
Tu hành, tồn tại mối nguy hiểm.
Nhưng nếu không đi theo con đường tu hành mà nói, tại thế giới mạt thổ tràn đầy khí tức Thần Linh ô nhiễm thế này, tuổi thọ bình quân của mọi người đều giảm xuống, vả lại tỷ lệ phát sinh bệnh hiểm nghèo ngày càng cao, như là sống trong Cửu U luyện ngục, hầu như không có người nào có thể chết già.
Cho nên tu hành cũng trở thành con đường duy nhất để cầu sinh, không còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy trong vô số năm qua, mọi người căn cứ theo truyền thừa đã phát triển ra nhiều phương pháp tu luyện, cải biến qua từng thời kỳ và thế hệ.
Phương pháp đang truyền lưu bây giờ, là hấp thu linh năng nhưng đồng thời dùng công pháp để phân tách hỗn tạp dị chất trong linh năng ra, rồi áp súc tại một vị trí trong thân thể.
Vị trí này, được gọi là điểm dị hoá.
Bởi vậy, tỉ lệ phân tách dị chất cũng đã trở thành tiêu chuẩn trọng yếu, dùng để phân chia ưu khuyết của công pháp.
Vả lại hầu như tất cả công pháp có tỉ lệ phân tách cao, đều bị thế lực hoặc là gia tộc lớn nắm giữ, đó xem như tài nguyên trọng yếu của bọn họ, điểm này thì bất kể là Thần Linh đã đến hay không, trên thực tế xưa nay đều là như vậy.
Mà căn cứ công pháp sở tu khác biệt, trình độ phân tách dị chất không giống nhau, bởi vậy khu vực tồn tại điểm dị hoá cũng khác biệt.
Nhưng vô luận như thế nào, chỉ cần tu luyện thì sẽ có dị chất, sẽ từ từ hình thành điểm dị hoá.
Mà điểm dị hoá trên lý luận là không thể nghịch, mặc dù có thể thông qua một số đan dược để hóa giải, nhưng cũng là trị ngọn không phải trị gốc.
Về phần phương pháp hoàn toàn tinh lọc điểm dị hoá, bên trong thẻ tre cũng có chép một câu.
Trong thế giới mạt thổ, ngoại trừ Nam Hoàng Châu, vẫn tồn tại đại lục dồi dào sung túc hơn, tên là Vọng Cổ.
Chỗ đó là vùng đất khởi nguyên của nhân tộc, mặc dù cũng bị sự ô nhiễm từ khí tức Thần Linh, nhưng dường như đã tìm được phương pháp có thể hoàn toàn tinh lọc .
Nhưng hiển nhiên loại biện pháp này không thể phổ biến, chỉ có người cực kỳ tôn quý mới có thể được thừa hưởng.
Tu sĩ tầm thường, có thể muốn nhưng không thể cầu.
Về phần tán tu cấp thấp với số lượng nhiều nhất, thì càng không có khả năng lấy được.
Mà phần lớn công pháp của tán tu, thì trình độ phân tách cũng cực thấp, cho nên chẳng những tu luyện khó khăn, mà mạo hiểm bị dị hoá cũng càng lớn.
Mặc dù rủi ro khi tu hành là rất lớn, nhưng đối với đa số người mà nói, vẫn thường thấy thân ảnh của tu sĩ.
Ví dụ như Hứa Thanh, hắn biết rõ mình bây giờ, cũng có thể coi như là một tán tu.
Tuy rằng dựa theo ghi chép trên thẻ trúc, tu sĩ ở thế giới mạt thổ, mỗi người đều là đang đi trên một con đường khó khăn và hung hiểm không lối về, tựu như phàm nhân tiến ra ngoài biển sâu, chạy về phía xa không thể chạm bờ bên kia.
Bình thường cũng chưa kịp thấy về bờ bên kia như trong truyền thuyết, đã kiệt lực mà chết.
Nhưng xóm nghèo nơi Hứa Thanh lớn lên, khiến hắn cảm thụ sâu sắc được rằng, một cuộc xung đột hay một trận tật bệnh, cũng sẽ cho người mất đi sinh mệnh.
- Cho nên nếu phải lo lắng tương lai bị dị hoá, chẳng bằng lo lắng ngày mai còn sống hay không.
Hứa Thanh thì thào, sờ lên vết thương trên ngực, nhìn sắc trời ngoài khe hở.
Giờ phút này bên ngoài cách hừng đông cũng không lâu, tiếng gào thét cùng âm thanh thê lương cũng ít hơn rất nhiều.
- Nếu như vẫn luôn còn mây máu, mà vẫn không tìm được ánh sáng tím, sẽ phải cân nhắc rời khỏi nơi đây để đến những thành trì khác tìm kiếm dược thảo.
Hứa Thanh cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình.
Bởi vì khí tức Thần Linh tràn ngập cùng với mây máu bao phủ liên tục, hầu như tất cả vật phẩm bên trong thành trì đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, dược thảo cũng ở trong đó, rất thiếu thốn tài nguyên.
Hứa Thanh giơ tay lên, ấn xuống một cái lên vết thương trên bộ ngực mình, máu loãng rịn ra một chút.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, thở sâu rồi cởi quần áo bên trong áo da ra, từ phía sau lưng quấn vòng quanh người, sau khi bó chặt miệng vết thương của mình, hắn giữ vững tinh thần, lặng lẽ chờ đợi hừng đông.
Không lâu sau, tiếng gào thét thê lương bên ngoài càng ngày càng ít.
Cho đến hoàn toàn biến mất, Hứa Thanh nhìn xuyên qua khe hở thấy sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, giờ phút này có thể ra ngoài.
Nhưng hắn cũng không lập tức khởi hành, mà đứng lên vận động nhúc nhích thân hình có chút cứng ngắc.
Cho đến khi có nhiệt lượng ấm áp, hắn dịch chuyển những vật hỗn loạn đã lấp khe cửa, mượn nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu đến, mở ra túi da của mình, sửa soạn lại một phen.
Một thanh dao găm rỉ sét, được hắn cột vào bên cạnh bắp chân.
Cây que sắt đen nhánh thì hắn đặt ở sau cùng, chỗ vị trí thuận tay có thể cầm ra.
Còn có một cái đầu rắn được hắn dùng vải bố bọc lại, cẩn thận mở ra kiểm tra một chút, rồi lại cẩn thận cất kỹ.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh nhắm mắt lại, mấy hơi thở sau chợt mở ra, ánh mắt đã rất tỉnh táo.
Hắn lao nhanh chui ra khe hở, dừng lại tại lối đi ra.
Sau khi cảnh giác xem xét mọi nơi, xác định không có chướng ngại gì, Hứa Thanh chợt vọt lên giữa trời sắc dần dần sáng hơn, đến bên ngoài.
Vội vã chạy về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận