Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1271:

Chương 1271:
Dù sao thứ này chỉ có Bose mới xem hiểu được!
Mà bây giờ gặp được Giang Ninh, cơ hội khó có được, mình sao có thể bỏ qua?
Không khỏi đưa tay ra với Giang Nam: "Vậy hợp tác vui vẻ? Chúc ngươi còn sống trở lại Hoa Hạ!"
Giang Nam: …
Hai tay bắt với nhau! Giao ước đạt thành!
Vừa bắt tay Di Dạ liền nhíu mày, tay lại bắt đầu không an phận mà xoa xoa bàn tay của Giang Nam...
Giang Nam:
"Nói thật! Ngươi có phải đã nhìn trúng ta hay không?"
Di Dạ đỏ mặt, hất tay Giang Nam ra, nói: "Phi! Ta mà lại thích Nam nhân sao? Chê cười!"
"Chỉ... Chỉ là xúc cảm sờ lên làm cho ta nhớ tới một người mà thôi!"
Giang Nam run rẩy, mẹ nó?
Trách không được Di Dạ luôn là lạ, cũng chỉ dựa vào xúc cảm cũng có thể nhận ra?
Ngươi thích Lan Lan đến mức nào chứ?
Mình nên cẩn thận một chút, một khi lộ ra dấu vết, sợ là không cần Đạo Thiên khác tới, chỉ riêng Di Dạ đã nhất quyết phải xé ta đi!
Chuyện phiên dịch chú văn cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể làm xong!
Di Dạ đưa ổ cứng chứa chú văn cho Giang Nam, chờ Giang Ninh phiên dịch xong lại đưa về cho mình là được!
Dù sao sau này Hoa Hạ còn phải ở kiếm cơm trong Thâm Uyên, mình ngược lại không sợ họ chạy mất!
Sau khi đạt thành ước định, Giang Nam vô cùng lo lắng dẫn người rời khỏi hải đăng!
Một là sợ Di Dạ phát hiện bí mật nhỏ của mình, hai là thời gian tha thứ sắp tới!
Trên Thiên Ngưu, Giang Nam bỏ mũ xuống thở phào nhẹ nhõm, một cọng cỏ xanh "viu" một tiếng nở rộ!
Nhưng mà đúng lúc này, Giang Nam cảm thấy tóc gáy cả người dựng thẳng!
Một bàn tay nhỏ bé như thạch từ trong hư không thò ra, lao thẳng về phía cỏ xanh!
Giang Nam bị dọa vội vàng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất!
"Ninh Ninh, không thể nhổ được, sẽ chết người đó!"
Giang Ninh mang vẻ mặt mất mát: “Không thể nhổ được thật sao?"
Chung Ánh Tuyết che miệng cười trộm: "Nhổ rồi, Tiểu Nam sẽ không được mọi người yêu thích nữa!:"
Giang Nam run rẩy, đâu chỉ có vậy!
Đến lúc đó sợ là đến cả đàn Thiên Ngưu này cũng đều muốn xả pháo về phía ta, cần phải bảo vệ cho tốt!
Một đường mang theo đoàn xe Thiên Ngưu chạy tới doanh địa thám hiểm Hoa Hạ!
Trên đường không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người chú ý, mấy ánh mắt mờ mịt đảo qua, lập tức biến mất ở trong đám người!
Giang Nam tự nhiên chú ý tới!
Hiển nhiên hiện giờ nhất cử nhất động của mình đều bị các quốc gia giám thị!
Nhưng có Di Dạ cam đoan, trong lòng Giang Nam ít nhiều có chút nắm chắc.
Đến doanh địa, Giang Nam liền chỉ huy nhóm Tiểu Ngưu Phê vòng quanh doanh địa một vòng!
Vậy nơi này chật như nêm cối, kiên cố!
Nếu ai dám đến thăm dò, tất nhiên phải thừa nhận hỏa lực đả kích!
Giang Nam vừa dẫn người vào cánh cổng doanh địa!
Liền nghe được hai tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến!
"Ầm ầm!"
Một đạo bóng dáng hùng tráng trực tiếp từ trong sân vọt ra, tựa như đạn pháo, lao thẳng tới Ngô Lương!
"Bảo bối!"
Ánh mắt Ngô Lương tràn đầy kinh hỉ, mở rộng hai tay!
"Diệu Diệu!"
"Kim Chung Tráo, mắt đỏ!"
Đối mặt với Thiết Ngưu vọt tới, Ngô Lương trực tiếp mở hết tuyệt chiêu của mình ra!
"Ầm!"
Một tiếng trầm đục vang lên, Thiết Ngưu đụng vào trong ngực Ngô Lương, tiếng xương nứt thanh thúy truyền đến!
Ngô Lương mở to hai mắt, một ngụm máu liền vọt lên, nhanh chóng nghẹn trở về!
Chỉ thấy Thiết Ngưu đâm Ngô Lương ngã xuống đất, chu môi lên liền hôn xuống!
Hôn một lần còn chưa đủ, giờ khắc này Thiết Ngưu tựa như máy khoan đất, điên cuồng hôn Ngô Lương!
Ngây người hôn ra tiếng "ầm ầm ầm" trầm đục!
Trên mặt đất đều bị nện ra hố to!
Giang Nam: …
Lăng Phong nuốt một ngụm nước miếng: "Chuyện... Chuyện gì thế này? Địch tập kích sao?"
Giang Nam nuốt một ngụm nước miếng: "Không, em dâu của ta, đây là giải nỗi khổ tương tư!"
Vương Bá há to miệng, mẹ nó? Người còn cường tráng hơn cả trâu bò lại là một cô gái?
"Thật... Thật... là một cô nàng hoang dã!"
Thiết Ngưu đỏ mặt: "Bảo bối, ta nhớ ngươi quá!"
"A... đúng... không đúng, ta hôn ngươi bị thương rồi! ta... ta không phải cố ý, ta..."
Giờ phút này Thiết Ngưu giữ chặt ngón tay, vẻ mặt áy náy!
Giang Nam che mặt!
Ngô Lương lau máu trên mặt, ăn một gốc nhân sâm nhỏ, một tay ôm Thiết Ngưu vào trong ngực!
"Diệu Diệu, ta cũng nhớ ngươi!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều rùng mình một cái!
Ngô Lương! Ngươi quả là một dũng sĩ!
Đúng lúc này, Giang Nam chợt ngẩn ra, Thiết Ngưu tới, vậy...
Ánh mắt tìm kiếm trong đám người, quả nhiên thấy được người mình nhớ!
Chỉ thấy Sơn Miêu mặc chiếc áo màu trắng, phía dưới là quần jean bó sát người màu xanh nhạt, giày chiến thuật!
Một mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, đang ở trong đám người cười cười nhìn mình!
Ánh mắt Giang Nam tràn đầy kinh hỉ, liền nhào một phát vào trong ngực cô!
"Chị Sơn Miêu!"
Thần sắc Sơn Miêu không thay đổi: "Hắc Cương!"
"Bang!"
Một tiếng giòn vang, trán Giang Nam nện ra một cục u lớn!
Sơn Miêu trực tiếp mở linh kỹ phòng ngự.
Không có ôn hương nhuyễn ngọc như trong tưởng tượng!
Giang Nam ôm chặt Sơn Miêu: "Ngươi không nhớ ta sao? Ta liền ôm, thật nhớ ngươi!
Sơn Miêu đỏ mặt: "Cái này... có nhiều người , ta ngại quá, ngươi buông ra!"
Giang Nam: "Lấy cớ! Ngươi rõ ràng không nhớ ta, cũng không cho ta ôm!"
Sơn Miêu vội la lên: "Ai nói ta không... A... hừ!"
Nhưng vẫn là cởi bỏ phòng ngự linh kỹ, Giang Nam điên cuồng cọ một trận!
Thân thể Sơn Miêu cứng đờ đứng tại chỗ như cột điện, vành tai đỏ bừng, có chút không biết làm sao!
"Ai? Tiểu Nam, trên đầu ngươi mọc mầm cỏ kìa!"
Lúc phản ứng lại thì mầm cỏ đã bị lôi xuống!
Thân thể Giang Nam cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Sơn Miêu, chỉ thấy gò má của cô dần dần phồng lên!
"Nhớ ta? Ngươi cũng không gửi tin nhắn cho ta, điện thoại cũng không gọi!"
"Ta cũng không biết ngươi tới Thâm Uyên! Ngươi mấy ngày này chạy đi đâu! Tức chết đi!"
Trong lúc nói chuyện, hai tay đã nắm lấy gò má Giang Nam xoa bóp một trận!
Đều bị xoa biến dạng!
Giang Nam:
Lại nhìn về phía ánh mắt những người khác khi nhìn mình cũng không đúng, toàn bộ thành viên đều đỏ mắt, thậm chí có người đã bắt đầu vuốt cánh tay, xắn tay áo!
Mà ba vạn đầu Cuồng Khí Thiên Ngưu vừa nhìn Giang Nam, họng pháo dần dần điều chuyển về hướng Giang Nam!
Giang Nam đều sợ trắng bệch mặt: "Chị Sơn Miêu, nửa giờ sau ta sẽ trở lại thăm ngươi!"
Nói xong nhanh như chớp liền chạy không thấy bóng dáng!
Chết tiệt! Suýt chết!
Nếu không chạy, nơi này tuyệt dối sẽ biến thành dung nham địa ngục a!
Ở trên đường điên cuồng thuấn di, một đường chạy đến góc đường hẻm nhỏ, Giang Nam vẫn cảm giác không an toàn!
Dù sao hiện tại mình bị không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, trên người còn mang theo hai hạch tâm!
Vạn nhất nếu có mấy Đạo Thiên lao xuống bắt mình đi chẳng phải là lỗ chết sao?
Giang Nam nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt dừng ở trên nắp giếng ở hẻm nhỏ!
Không khỏi cười hắc hắc!
Thuấn di một cái liền tiến vào cống thoát nước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận