Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1309:

Chương 1309:
Di Dạ thản nhiên nói: "Người ta đều chỉ có một tầng, ai bảo Giang Nam thu hoạch được cả hai tầng chứ?"
Dương Kiên hít sâu một hơi: "Không thể nể mặt Giang Nam mà hạ giá nữa sao?"
Dương Kiên không có chiêu chỉ có thể ra đòn sát thủ!
Di Dạ vừa nghe, lập tức trừng mắt!
"Lại còn nhắc hắn với ta? Nhắc đến hắn thì 40% lợi nhuận!"
"Bị sương mù bao phủ hơn nửa tháng, ta còn chưa keeo các ngươi bồi thường tiền đâu!"
Dương Kiên:
Chuyện này... Chuyện này sao lại không giống trong tưởng tượng a?
Mặt mũi Giang Nam đắt tới như vậy sao? Ngược lại còn bị tăng giá?
Trong lúc nói chuyện, Dương Kiên lấy bật lửa từ trong túi ra châm lửa!
Di Dạ nhíu mày: "Ngươi làm gì? Hút thuốc sao? Đừng hút thuốc trong phòng! Ta không thích mùi thuốc lá!
Dương Kiên lắc đầu: …
"Không có... con đường này tối quá, ta thắp chút ánh sáng..."
Di Dạ:
Mị: Phụt ~
Dương Kiên vò đầu: "Ngươi như vậy thì cũng không có gì để bàn! Đều xấp xỉ 50 - 50? Chúng ta còn phải bỏ ra nhân lực vật lực, ngươi thì chỉ ngồi đó thu tiền?"
Di Dạ không nói lời nào, đưa tay chỉ vào hạch tâm mà Mị cõng!
Nắp nồi trong tay, ta có Thâm Uyên!
"Khụ... Ngươi không bàn được thì liền không bàn với ngươi, ngươi đi gọi Giang Lan tới nói chuyện với ta!"
"Ta mà cao hứng, nói không chừng sẽ giảm giá?"
Dương Kiên ngạc nhiên: "Giang Lan? Cô ta là ai? Bên phía chúng ta có người này sao?"
"Khụ ~ ngươi đi tìm Giang Nam mà hỏi, hắn biết người này!"
Dương Kiên mang vẻ mặt mơ hồ ra khỏi phòng họp, tìm được Giang Nam!
"Cô ấy chỉ định phải tìm Giang Lan nói chuyện, ngươi biết cô ấy sao?"
Trán Giang Nam đổ mồ hôi, Di Dạ làm cái quỷ gì nữa vậy?
Cô ấy không phải biết Giang Lan chính là của ta sao?
Là muốn ta giả gái tới chỗ cô?
Chết tiệt! Hành động này của Di Dạ rõ ràng là đang muốn ủn củ cải trắng!
Giang Nam nuốt một ngụm nước bọt: "Biết thì biết, nhưng..."
Dương Kiên vội la lên: "Nhưng cái gì cơ? Mau gọi cô ấy tới cứu giá đi?"
"Dù nói gì cũng phải kéo hoa hồng xuống còn 20%, ngươi có biết chỉ nhiều thêm hơn 10%, hàng năm sẽ bị tổn hao bao nhiêu tỷ USD sao?"
Giang Nam che mặt: "Đúng là có thể kêu tới!"
"Nhưng mà Kiên ca, ngươi nhất định không được quên sự hy sinh và cống hiến của ta đối với ngành khốn linh của quốc gia chúng ta a!"
Dương Kiên nặng nề vỗ vỗ vai Giang Nam: "Tiểu tử ngươi cứ yên tâm đi, đều sẽ nhớ kỹ!"
"Cô gái kia ở đâu? Có xa không? Có cần ta phái máy bay đi đón không?"
Giang Nam lắc đầu: "Không cần! Cho ta ba phút, ta đi đón cô ấy!"
Trong lúc nói chuyện Giang Nam liền biến mất, Dương Kiên lại mang vẻ mặt mơ hồ, mình sao lại không nhớ rõ có một người tên là Giang Lan?
Nhưng mà cũng không lâu lắm, một cô gái thanh thuần mặc áo hoodie màu hồng nhạt, áo gi-lê màu trắng, đầu đội mũ nỉ màu hồng nhạt liền đi vào phòng khách!
Hạ thân mặc quần legging, phía sau còn đeo ba lô thỏ trắng!
Một cỗ khí tức thanh thuần đáng yêu đập vào mặt!
Dương Kiên chỉ nhìn thoáng qua, không khỏi cứng đờ, cảm giác tim đập nhanh hơn!
Cái loại cảm giác nội tâm rung động này, thậm chí khiến cho Dương Kiên nhớ lại mối tình đầu của mình!
Cô gái này thật dễ khiến người ta yêu thích a, thế này cũng quá đáng yêu đi?
Dương Kiên giơ tay liền tát cho mình một phát!
Vợ, ta không xứng đáng với ngươi, đã lớn tuổi rồi, lại động tâm với cô gái khác?
Một phát tát này của Dương Kiên, ngược lại khiến cho Giang Lan hoảng sợ, chuyện gì nữa vậy?
"Chú Dương? Nam Thần bảo ta tới đây là có chuyện gì sao?"
Dương Kiên hai mắt hình trái tim!
Lập tức mạnh mẽ véo đùi của mình!
Cái này... nghiệp chướng a!
Dương Kiên đè ép rung động trong lòng, quay đầu sang một bên không dám nhìn Giang Lan!
"Chuyện... chuyện đàm phán với nữ vương liền giao cho ngươi, nhớ kỹ nhất định phải ép giá hoa hồng xuống!"
Giang Lan: "Ai? Đàm phán với nữ vương sao? Ta... ta sợ..."
"Chú Dương? Sao ngươi không nhìn thẳng vào mắt người ta?"
Thanh âm mềm mại đáng yêu truyền vào trong lỗ tai Dương Kiên, khiến hắn run rẩy một cái!
Cái này... Cái này ai chịu nổi a!
"Đừng... Đừng sợ, ngươi cứ việc đi đi, chỉ cần chuyện này thành công, muốn khen thưởng cái gì ngươi cứ việc nói!"
Ánh mắt Giang Lan sáng lên, ta chỉ chờ những lời này mà thôi!
"Lan Lan cái gì cũng không cần, ta không phải loại cô gái vật chất như vậy!"
"Phần thưởng kia của ta coi như cứ tính cho Nam Thần là được, giúp hắn thăng quan tốt, nhét chút bảo bối gì đó là được, Nam Thần vui vẻ, ta cũng liền vui vẻ!"
"Lan Lan sẽ cố gắng đàm phán!”
Dương Kiên vẻ mặt cảm động!
Hiện tại kiếm được một cô gái tốt như vậy ở đâu chứ?
Có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng, không cầu hồi báo?
Nếu chuyện này thành công, nhất định phải thưởng cho Giang Nam thật nhiều, cũng không thể để cho cô gái người ta thương tâm!
Yên tâm, chú Dương nói được làm được!"
Trong lòng Giang Lan cười cạc cạc, đây chính là dùng acc nhỏ chuyển gạch vào trong acc lớn trong truyền thuyết đó sao?
Xem ra luyện thêm mấy acc cũng không tệ!
Được Dương Kiên hứa hẹn, Giang Lan cũng không chậm trễ, quay đầu đi về phía phòng khách!
Dương Kiên thì thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô nương người ta đã tới, Giang Nam đâu rồi?
Đưa đầu nhìn ra ngoài, trong hành lang căn bản không có ai? Lại chạy đi đâu rồi?
Trong phòng khách, Giang Nam chậm rãi đẩy cửa ra, thăm dò nhìn vào!
Trong phút chốc, ánh mắt của Di Dạ liền sáng lên, không nhịn được tim đập gia tốc!
Rốt cục gặp được a!
"Cục cưng nhỏ? Mau tới chỗ chị gái, ta gửi cho ngươi nhiều tin nhắn như vậy mà không trả lời? Ngươi có biết chị gái nhớ ngươi cỡ nào hay không?"
Vừa nói, vừa vẫy tay với Giang Lan!
Giang Lan có chút mê mang, Di Dạ bị gì vậy?
Thái độ này không đúng lắm!
Tuy nói hiện trại mình mang bộ dáng Giang Lan, nhưng trên bản chất vẫn là Giang Nam a!
Di Dạ so với ai khác đều rõ ràng hơn, như thế nào vẫn...
Giang Lan yếu ớt nói: "Bọn họ hình như bảo ta tới bàn chuyện hoa hồng ~"
Di Dạ: "Trước mặc kệ chuyện này, chỉ cần ta thích, chuyện gì cũng dễ nói!"
Giang Lan chậm rãi đi tới trước mặt Di Dạ, sau khi bị biết thân phận thật sự, ngược lại chân tay có vẻ luống cuống!
Chỉ thấy Di Dạ ôm eo Giang Lan, thuận thế kéo vào trong ngực của mình!
Nhìn Giang Lan với ánh mắt thâm tình rồi nói: "Ngươi căn bản không biết ta nhớ ngươi cỡ nào!"
Giang Lan nuốt nước miếng một cái!
Lời còn chưa kịp nói ra, môi Di Dạ đã in lên, cực kỳ có tính chiếm hữu!
Giang Lan mở to hai mắt, trái tim cũng sắp ngừng đập rồi!
A!
Cô ấy thật sự hôn?
Di Dạ cũng đã biết chân tướng, như thế nào còn hôn?
Giang Nam theo bản năng muốn giãy thoát, bàn tay nhỏ bé không ngừng đẩy!
Nhưng mà Di Dạ căn bản không chịu, ôm rất chặt!
Bên trái ba vòng, bên phải ba vòng, Giang Nam cảm giác đầu óc choáng váng, khí lực cả người cũng không có!
Mị che mặt!
Nữ vương thật to gan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận