Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1492

Chương 1492
Chương 1492
Chỉ cần thỏ túi một ngày còn sống trong Hư Không Hải, sẽ không tránh khỏi số phận bị khi dễ!
Vì thế Giang Nam sinh ra ý nghĩ mang hết chúng nó ra khỏi Hư Không Hải...
Nhưng hiện nay cánh cổng không gian đã đóng lại, linh kỹ của mình còn chưa có tin tức, cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác.
Cũng không thể trơ mắt nhìn đám thỏ bị đánh thêm nửa tháng nữa đi?
Đây chính là thỏ kho báu, mỗi một con đều vô cùng trân quý!
Chỉ thấy Giang Nam điên cuồng móc ra sầu riêng kim cương từ trong túi, đảo mắt đã móc ra hơn một ngàn quả!
"Đến đây! Tất cả mọi người lại đây nhấn, nổ vàng bản thân rồi sẽ không bị đánh!"
Một đám thỏ túi ôm sầu riêng kim cương với vẻ mặt vui sướng!
Món đồ sáng lấp lánh, chúng thích nhất!
Chợt nghe tiếng nổ "ầm ầm ầm" liên tiếp truyền đến, sầu riêng kim cương nổ tung, thịt quả bay đầy trời!
Lông tơ của đám thỏ túi dính đầy thịt quả, cả người thỏ đều trở nên ố vàng!
Cả đám bị thối chảy nước mắt, không ngừng gào khóc!
Cả thảo nguyên đều tràn ngập mùi thơm say lòng người!
Giang Nam không ngừng cười hớ hớ, cho dù đám Duệ Hư Long Thu còn không bằng cầm thú, nhưng đám thỏ túi đã thối thành cái dạng này, hẳn sẽ không xuống tay nổi đi?
Tử Diên bóp mũi rùng mình!
Đây là loại thao tác lưu manh gì vậy?
Giống như ta có một ly trà sửa, người bên cạnh vừa định uống ké một ngụm thì ta liền nhổ nước bọt vào ly!
Nhìn đám thỏ túi bị thối tới trợn trắng mắt sùi bọt!
Khóe miệng Lưu Mãng co giật, phương thức bảo kê của ngươi có cần thô bạo tới như vậy không?
So với bị đánh, bị thối đến mức duỗi chân cũng không khá hơn chút nào!
Chung Ánh Tuyết ôm thỏ con lưu luyến không muốn buông tay!
"Tiểu Nam! Ta có thể nuôi nó sao? Thỏ mẹ mất rồi, không có thỏ nào có thể chăm sóc nó."
"Ngay cả tên ta cũng đặt xong rồi, gọi là Tiểu Gạo Nếp!"
Bởi vì thỏ con trông giống như một cục gạo nếp!
Thỏ túi nhỏ dường như rất thích vòng tay của Chung Ánh Tuyết, cọ xát trong lòng cô một hồi...
Giang Nam cười nói: "Tất nhiên là được rồi! Dù sao cũng phải dẫn ra ngoài!"
Lập tức chuyển đề tài: "Chỉ là trước đó, vẫn nên giúp nhóm thỏ túi trút giận trước!"
"Năng lực khứu giác truy tung của bánh bích quy cẩu cẩu còn chưa có biến mất, ta có thể ngửi được vị trí của Quỷ Diện Thú!"
"Lần này! Nó đừng hòng chạy mất!"
Nói xong ở trước mặt tất cả thỏ túi, thân thể huyễn hóa một trận, khôi phục về hình thái nhân loại!
Nhìn đám thỏ túi trừng mắt há to miệng!
Cái này~
"Các ngươi cho rằng một thân bản lĩnh của ta đều là học uổng phí cả sao? 72 phép biến hóa thần thông đều là hết sức bình thường!"
"Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn ta là nhân loại, nhưng bản chất của ta vẫn là thỏ lão đại của các ngươi, đều hiểu rõ cả sao?"
"Hình dạng con người thích hợp để hành động hơn!"
Nhóm thỏ túi mơ màng màng gật đầu!
Tuy rằng nghe không hiểu thỏ lão đại đang nói cái gì, nhưng thoạt nhìn cũng rất lợi hại nha!
Giang Nam vung tay lên: "Hiện tại thỏ lão đại muốn đi trút giận cho các ngươi, thành thật chờ chúng ta khải hoàn đi!"
Nói xong liền dẫn đám người Chung Ánh Tuyết thuấn di đuổi theo Quỷ Diện Thú!
Căn cứ theo mùi biểu hiện, hiện giờ Quỷ Diện Thú đang ở trên một tòa đảo nổi khổng lồ!
Còn gạo nếp thì bị Chung Ánh Tuyết đá thẳng vào túi mang theo.
……
Trên đảo nổi khổng lồ, giờ phút này Quỷ Diện Thú cũng đang tìm kiếm tung tích nhân loại xung quanh!
Nếu có thể gặp được nhân loại lần trước thì không thể tốt hơn, đến lúc đó trực tiếp thông tri lão đại giết chết bọn họ!
Nhưng tìm cho tới trưa một bóng người cũng không thấy đâ.
Chỉ là khi Quỷ Diện Thú thuấn di một phát lại đột nhiên ngẩn ra, trên một thân cây thấy được một ký hiệu đặc thù dùng đao khắc ra!
Không khỏi cười một cách âm hiểm!
Ký hiệu do con người để lại sao? Trùng hợp!
Vì thế một đường thuận theo ký hiệu mà truy tung!
……
Nơi di tích trung tâm đảo nổi, trải qua năm sáu trăm kẻ săn trộm không ngừng cố gắng!
Nơi này đã hoàn toàn bị đào ra, tấm bia thủy tinh cũng đã tìm được hơn chín mươi khối!
Còn thiếu ba khối là có thể hoàn toàn ghép lại hoàn chỉnh, nhưng chất đá quá cứng, không dám tạo ra động tĩnh lớn, cho nên vẫn tiến triển chậm chạp.
Nếu không đã sớm tìm đủ rồi!
Mà giờ phút này mọi người đã hoàn toàn đình công, không khí trong sân cực kỳ khẩn trương!
Bởi vì Trần Đạo Nhị dẫn theo sâm vệ nương theo ký hiệu đuổi tới, đồng thời phát hiện ra di tích còn có bia đá thủy tinh!
Trần gia là đại tộc truyền thừa từ thời cổ đại đến nay, nắm giữ rất nhiều bí mật không muốn người biết!
Cáo già Trần Đạo Nhị tự nhiên nhìn ra bia thủy tinh kia không tầm thường!
Dù thế nào cũng không nghĩ tới, vốn chỉ muốn chạy tới tìm Giang Nam, thế mà lại phát hiện ra thu hoạch ngoài ý muốn?
Kim Hạo gắt gao che chở tấm bia đá, sắc mặt khó coi: "Đoạn đường này ta đã cẩn thận từng li từng tí, tiêu trừ tất cả dấu vết đi qua!"
"Làm sao ngươi tìm được chúng ta?"
"Đừng đùa nữa, còn chẳng phải do người của các ngươi để lại ký hiệu trên khắp các cây ven đường, chỉ dẫn chúng ta tới đây sao?"
Kim Hạo cắn răng: "Không có khả năng! Hay cho Trần Đạo Nhị ngươi, không tin ta? Sắp xếp người nằm vùng trong đám người của chúng ta đúng không?"
"Nói! Là ai khắc ký hiệu trên cây?"
Đông đảo kẻ săn trộm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhao nhao lắc đầu!
Trần Đạo Nhị cười lạnh: "Đừng coi mình quá cao, sắp xếp nằm vùng trong đám kẻ săn trộm sao?"
Kim Hạo cả giận nói: "Còn không thừa nhận? Vậy ký hiệu là do ai để lại chứ?"
Trương Tam ở bên cạnh yên lặng giơ tay!
"Đừng cãi nhau nữa! Là ta để lại!"
Ký hiệu rõ ràng như vậy, đám người Nam Thần sao vẫn chưa thấy?
Ngược lại bị Trần Đạo Nhị thấy được?
Nhưng mà căn bản không ai chú ý tới Trương Tam cùng với lời hắn nói!
Ánh mắt Trần Đạo Nhị rơi vào trên bia thủy tinh!
"Hiện tại nói cái này đã không trọng yếu, bia thủy tinh! Trần gia ta muốn!"
"Ta có thể trả ngươi một tỷ!"
Kim Hạo nhếch miệng cười: "Một tỷ? Đuổi ăn mày à?"
"Muốn! Thì lấy ra đủ thành ý!"
Sắc mặt Trần Đạo Nhị không thay đổi: "Ba tỷ! Ra ngoài liền thanh toán cho ngươi!"
"Ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời, kỳ thật ta vẫn có thể không bỏ ra một phân tiền nào vẫn có thể lấy đồ tới tay, ngươi hiểu ta đang nói cái gì mà!"
"Tiền là thứ tốt, không ai ngại nhiều cả, nhưng cũng phải có mệnh để tiêu!"
Nói tới đây, ánh mắt Trần Đạo Nhị dần dần trở nên nguy hiểm!
Kim Hạo híp mắt, ngay sau đó cười ha ha: "Được thôi! Trần nhị gia hào phóng, nhưng trước khi nhận được tiền, tấm bia đá này vẫn nên đặt ở trong tay ta thì tốt hơn!"
"Ngài nói đúng không?"
Hừ hừ! Ba tỷ? Ra tay thật đúng là hào phóng, ngươi ra giá càng cao, lão tử liền biết thứ đồ chơi này càng đáng giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận