Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 104: Trưởng ban La tiết lộ thông tin mật

Giang Dược nhặt điện thoại di động của Triệu Thủ Ngân lên, lấy thẻ sim ra, bẻ đôi chiếc điện thoại thành hai nửa, rồi tiện tay ném vào bụi cỏ.
Nếu Triệu Thủ Ngân đã ve sầu thoát xác, vứt bỏ cái điện thoại này, vậy không thể lưu lại cho y nhặt về lần nữa.
Sau khi ba người rời đi, một bóng người bước ra từ trong bóng tối cách đó không xa, ánh mắt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người Giang Dược đã đi xa.
Y muốn đuổi theo, nhưng lại không dám.
Đêm tối mịt mù, y cũng không phán đoán được ba người này có lai lịch gì. Nhưng nghe khẩu khí của người nói chuyện điện thoại, hiển nhiên là nhân vật quyền lực ở Tinh Thành.
Quả nhiên, vẫn là bị người của Tinh Thành để ý!
Chỉ thiếu một bước, một bước cuối cùng vào đêm nay!
Triệu Thủ Ngân cực kỳ không cam lòng!
Y không phục, lửa giận chưa từng có từ trước đến nay bốc lên trong lòng. Tâm trí y đã sớm bị phẫn nộ và cừu hận che đậy, lại một lần nữa tiến vào trạng thái điên cuồng.
"Bọn bây đây là muốn ép ta, buộc ta dùng một chiêu cuối cùng kia. Vậy thì sao? Bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản ta! Quy tắc trò chơi của thế giới này đã thay đổi, ta sẽ là người đặt nét bút đầu tiên!”
Giang Dược và Tam Cẩu mang theo trưởng ban La rời khỏi địa bàn nhà họ Cung.
Đi khoảng chừng trăm bước, ba người đều rất ăn ý lách vào góc tối, khom lưng giấu người, lẳng lặng chờ đợi.
Ba phút, năm phút, mười phút trôi qua.
Con đường nhỏ bên kia vẫn không có một chút động tĩnh nào, đừng nói bóng người, đến cả một con chuột cũng chưa từng chui ra.
"Đều nói người già thành tinh, lão núp lùm Triệu Thủ Ngân này quả thật đã thành tinh rồi."
Bọn hắn cố ý rời đi, là muốn dẫn Triệu Thủ Ngân ra ngoài, hấp dẫn y theo dõi bọn hắn.
Bọn hắn tính toán rất khá, đáng tiếc Triệu Thủ Ngân căn bản không mắc lừa, hoàn toàn không đi theo tiết tấu của bọn hắn.
Mãi đến địa phận nhà họ Giang, Tam Cẩu mới nhịn không được hỏi:
"Trưởng ban La, chú gọi nhiều người đến như vậy, lỡ đâu lại gặp phải quỷ đả tường gì đó, ba giờ chưa chắc họ đã tới kịp được a!”
“Tam Cẩu, sao em hỏi một câu ngây thơ thế? Trưởng ban La chỉ là đang phô trương thanh thế, đánh rắn động cỏ, hù dọa Triệu Thủ Ngân, hòng quấy rầy tiết tấu của đối phương, bộ em tưởng thật sự gọi người sao?”
"Hả?" Tam Cẩu trợn tròn mắt.
Người ta đều nói thành phố nước rất sâu, nhưng đây là ở nông thôn, tại sao nước vẫn còn sâu như vậy?
Xác định Triệu Thủ Ngân không đi theo phía sau, Giang Dược mới lấy điện thoại của lão Khang ra, quả nhiên trông thấy một con số xa lạ.
Giang Dược dùng ngón chân cũng có thể nghĩ đến, đây nhất định là Triệu Thủ Ngân dùng điện thoại khác gọi tới.
"Cái lão hồ ly này đích thật là giảo hoạt."
Thời điểm đó Triệu Thủ Ngân gọi điện thoại tới, dụng ý không thể rõ ràng hơn, rõ ràng chính là hoài nghi điện thoại di động của lão Khang đã rơi vào tay đối thủ.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh vừa rồi Triệu Thủ Ngân nhất định cũng đang ẩn núp trong một góc nào đó nhìn trộm bọn hắn ở phụ cận ngôi nhà rách nát của nhà họ Cung.
Nếu lúc đó Giang Dược làm động tác móc điện thoại, Triệu Thủ Ngân nhất định sẽ nhìn thấy, cũng biết điện thoại của lão Khang đã rơi vào tay đối thủ.
Người xưa từng nói thỏ khôn có ba hang, Giang Dược phỏng đoán Triệu Thủ Ngân hẳn cũng chuẩn bị rất nhiều chiếc điện thoại.
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì đã đi tới cửa ngôi nhà cũ của Giang Dược.
Căn nhà vẫn khóa cửa cài then như cũ, không có gì khác biệt so với lần trước rời đi.
Loảng xoảng mở khóa cửa, Giang Dược ngăn Tam Cẩu bật đèn.
Đã về đến nhà mình, không bật đèn cũng chả sao.
Cũng không biết có phải là do nguyên nhân thân thể được cường hóa hay không, Giang Dược phát hiện thị lực của mình hình như tốt hơn rất nhiều, cho dù là đêm tối đưa tay không thấy năm ngón, Giang Dược vẫn có thể duy trì tầm mắt nhất định.
Huống chi lúc này sao đầy trời, hơn nữa còn có nửa vầng trăng treo trên cao, ít nhiều vẫn có chút ánh sáng, cho nên thị lực cơ bản có thể đảm bảo.
Tam Cẩu trời sinh mắt âm dương, đêm tối ảnh hưởng đến thị lực của cậu cũng ít hơn người bình thường rất nhiều.
Ngược lại là trưởng ban La nhìn ban đêm kém nhất trong số ba người ở đây. Có điều việc này cũng không làm khó dễ được ông, ông mở ba lô móc ra một bộ kính mắt nhìn đêm chuyên dụng.
"Cậu Giang, đây chính là quê quán của cậu?" Trưởng ban La có chút tò mò.
"Bây giờ ông đã biết dân thôn quê bọn tôi khổ sở bao nhiêu rồi chứ? Trưởng ban La, tốt xấu gì chúng tôi coi như đã vài lần lập công, có phải nên thưởng cho một căn nhà gì đó hay không?” Giang Dược đùa giỡn.
"Dễ thôi, dễ thôi." Trưởng ban La cười hắc hắc:
"Cậu Giang, với bản lĩnh của cậu, đừng nói là nhà ở, cho dù há mồm đòi biệt thự, Tinh Thành cũng có hàng tá cơ hội.”
Tam Cẩu tiến lên cười ha ha nói:
"Ý chú là làm con rể hả? Anh hai tôi ra lệnh một tiếng, mười vạn tướng sĩ chạy tới... Bố mẹ vợ quỳ lạy nghênh đón?”
Tên nhóc này hiển nhiên là bị trúng độc tiểu thuyết, truyện tranh rất sâu, vừa mở miệng chính là những tình tiết nhảm nhí khiến cho người ta nổi hết cả da gà.
Trưởng ban La không rõ ý tứ Tam Cẩu, chỉ là có chút thần bí kề sát Giang Dược, thấp giọng nói:
"Cậu Giang, thế giới biến dị, khắp nơi đều xảy ra đủ loại chuyện linh dị quái đản. Ban ngành đặc biệt của chúng tôi ít nhiều hơi có lòng mà không có sức, hiện tại phía trên đang cân nhắc phải chăng nên tăng cường khai thác tiềm lực ở trong dân. Có thể tuyển dụng đều phải tận lực tuyển dụng, còn nếu không thể tuyển dụng, nghe nói cũng phải tận lực giữ mối quan hệ hợp tác..."
Giang Dược có thâm ý liếc mắt nhìn trưởng ban La một cái.
Ý ông là sao? Muốn tuyển dụng luôn cả tôi hả?
Giang Dược không quá nhiệt tình cho lắm với chuyện gia nhập ban ngành đặc biệt. Không phải là hắn không muốn cống hiến cho nước nhà, mà là hắn không muốn có quá nhiều trói buộc.
Nhất là khi mình ở tuyền đầu đổ mồ hôi xương máu, phía sau lại có đồng đội heo kéo chân sau, đây là chuyện mà Giang Dược chỉ cần ngẫm lại thôi cũng đã cảm thấy muốn nhồi máu não.
Hắn hoàn toàn không chịu nổi cơn ấm ức như thế.
Ví dụ như nhiệm vụ Kẻ sao chép lần này, Tinh Thành bên kia cứ khăng khăng nhất định phải lưu lại người sống. Không phải là để lại một vài con quái vật để nghiên cứu, mà là để lại tất cả.
Để lại nhiều quái vật như vậy làm cóc khỉ gì?
Nghĩ đến việc sau khi gia nhập chính phủ phải ngửa mặt lên nhìn sắc mặt của loại người này, tuân theo giọng điệu của loại người này làm việc, Giang Dược không nhấc lên được tí tẹo tinh thần nào.
Những lời vừa rồi của trưởng ban La quả thật có ý thăm dò, nhưng thấy bộ dạng thiếu hứng thú của Giang Dược, ông đại khái cũng đoán được tâm tư của hắn.
Loại nhân tài kiệt xuất có thể giải quyết vấn đề như Giang Dược chính là người mà ban ngành đặc biệt khát cầu nhất.
Nghe cái tên ban ngành đặc biệt tựa hồ rất xịn xò, kỳ thật bên trong đại đa số cũng chỉ là người thường, phần lớn thời gian, bọn họ cũng chỉ làm việc chăm chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết và lòng nhiệt tình.
Chỉ có điều, việc bọn họ xử lý càng linh dị, càng cổ quái, càng khoa trương hơn mà thôi.
Tình hình thế giới mới bắt đầu biến dị, loại ban ngành đặc biệt như bọn họ, ngoại trừ quyền hạn lớn hơn một chút ra, kỳ thật cái gì cũng thiếu thốn, đặc biệt là thiếu nhân tài. Đó là lý do tại sao họ vẫn luôn cố gắng lôi kéo Giang Dược và Tam Cẩu.
"Cậu Giang, cậu thấy sao?" Trưởng ban La có một ưu thế, chính là da mặt dày, thấy Giang Dược không đáp lời, ông cũng không ngại, còn chủ động hỏi thăm.
"Trưởng ban La, chúng ta làm bằng hữu không phải rất tốt đấy sao? Chắc hẳn ông cũng hiểu suy nghĩ của tôi chứ?”
“Đúng, đúng, tôi biết cậu nhìn như ngoài mặt hiền hòa, kỳ thật trong lòng có một khí chất không giống người khác. Không phải cao ngạo, không phải kiêu căng, cũng không phải thô tục, mà là một loại tính cách độc đáo. Loại người như cậu, muốn tiếp nhận các loại ước thúc, quả thật không dễ dàng. Tất cả chúng ta đều là người một nhà, tôi sẽ tiết lộ cho cậu một ít nội tình. Cậu có thể không cần gia nhập chúng tôi, nhưng cậu nên xem xét đến việc hợp tác.”
“Hợp tác?”
"Đúng vậy, mấy ngày nay, các nơi trên toàn thế giới liên tiếp xảy ra những sự kiện kỳ lạ. Nước Đại Chương chúng ta cũng không ngoại lệ. Lãnh tụ nước Đại Chương rất coi trọng, quyết định cơ cấu lại ban ngành đặc biệt, đổi tên thành cục Hành động Siêu nhiên. Người đứng đầu cục chính là một trong những lãnh đạo chóp bu của nước Đại Chương.”
“Vậy thì tôi phải chúc mừng các ông rồi?”
"Về cơ bản thì nhân viên vẫn như cũ, đơn giản chỉ là đổi cái tên mà thôi, công việc vẫn như cũ. Không có gì đáng chúc mừng cả, nhiều nhất là quyền hạn cao thêm được một chút mà thôi. Tôi nói hợp tác là có ý khác.”
“Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy mà tôi nhận được, các cấp lãnh đạo cao nhất của nước Đại Chương đã có kế hoạch khuyến khích những kỳ nhân dị sĩ không muốn gia nhập chính phủ có thể tự phát huy khả năng của mình, khuyến khích các đoàn thể hay công ty liên quan đến sự kiện siêu nhiên trong dân gian khởi nghiệp, tuy rằng quyền hạn của các công ty hiệp hội này không thể lớn như cục Hành động Siêu nhiên, nhưng có thể độc lập tiếp nhận nhiệm vụ, điều tra độc lập, giải quyết độc lập, về nguyên tắc quốc gia tuyệt đối sẽ không can thiệp... Ngoại trừ những trường hợp siêu nhiên hệ trọng mà chính phủ chỉ định không thể nhúng tay, bất kỳ nhiệm vụ nào cũng có thể tiếp nhận. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tuân thủ luật pháp của Đại Chương, và tất cả các hành động về nguyên tắc không được gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia. Với năng lực của cậu, cứ tiếp những nhiệm vụ có thù lao cao, chẳng phải là kiếm tiền dễ dàng hay sao? Còn cần phải lo lắng về chuyện nhà cửa?”
Nghe có vẻ hay đấy nhỉ?
Nhưng Giang Dược vẫn không yên tâm lắm.
“Ông nói nhiều như vậy, tựa hồ vẫn không đề cập tới hợp tác a!”
"Cậu vẫn chưa rõ sao? Sự kiện quỷ dị quá nhiều, nhân lực và vật lực của cơ quan chính phủ cuối cùng cũng có hạn, nếu điều tra không được, thuê một ít đoàn thể tư nhân làm cũng rất bình thường chứ?”
“Nếu muốn thuê ngoài, tự nhiên phải thuê những đoàn thể tư nhân có thực lực manh, chuyên nghiệp, đáng tin cậy có đúng không?
Đây là thuê ngoài trong truyền thuyết?
"Đương nhiên, loại thuê ngoài này về nguyên tắc cùng một nhiệm vụ chỉ có thể thuê ngoài một lần, quyết không cho phép bên được thuê ngoài lại cho bên khác thuê ngoài tiếp, bằng không rất có khả năng sẽ bị thu hồi tư cách hành nghề."
Thuê ngoài nhiều tầng là một cái hố trời, người trung gian ăn tiền chênh lệch quá nhiều, đến cuối cùng chẳng những không đảm bảo được chất lượng, còn rất có khả năng phá hỏng đại sự. Đây là một căn bệnh rất phổ biến trong bất kỳ ngành nghề nào.
Giang Dược đăm chiêu, hắn cũng không vội vàng tỏ thái độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận