Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 105: Rung chuyển đất trời

Theo như lời trưởng ban La nói, đây cũng là một phương hướng trong thời gian sắp tới.
Giang Dược rất rõ ràng, cục diện thế giới biến hóa lớn như vậy, tương lai muốn an an ổn ổn lên đại học, thuận lợi tốt nghiệp, con đường này chỉ sợ hy vọng xa vời.
Dưới cục diện này, con đường trước kia vốn dĩ nước chảy thành sông, hiện tại hiển nhiên đã thành quá mức bị động. Thế giới biến đổi lớn, nhất định phải chủ động đối mặt, chủ động thích ứng, chủ động chấp nhận tình thế hỗn loạn này.
Ít nhất phải chuẩn bị một đường lui dự phòng, giống như đề nghị vừa rồi của trưởng ban La, sâu trong nội tâm Giang Dược cảm thấy có thể thử một lần.
Tất nhiên, giờ vẫn còn quá sớm để nói những việc này.
Việc cấp bách trước mắt chính là làm sao có thể tóm được lão già Triệu Thủ Ngân kia.
Lão hồ ly này nhất định đang trù tính đại sự gì đó ở Bàn Thạch Lĩnh, nếu không thể nghiền nát âm mưu của đối phương, liệu bọn hắn có thể nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai hay không còn chưa biết, càng không cần phải nói đến ba chuyện hợp tác gì đó.
Lúc này, điện thoại di động của lão Khang lại rung lên liên hồi. Giang Dược cầm nó ra một chỗ hẻo lánh, rồi ấn nút trả lời.
"Lão đại?" Vẫn là số lạ gọi nhỡ lúc nãy, tuy Giang Dược không có bất kỳ chứng cớ gì, nhưng trực giác mách bảo hắn biết, đây nhất định không phải là người quen thông thường của lão Khang mà chính là cái tên Triệu Thủ Ngân nọ.
Cho nên khi Giang Dược vừa ẩn vào bóng tối liền nháy mắt sao chép thành lão Khang, giọng nói tự nhiên cũng không ngoại lệ.
"Sao ngươi có thể đoán được là ta?" Thanh âm của Triệu Thủ Ngân trong điện thoại nghe có vẻ âm u, làm cho người ta có cảm giác như một lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén ẩn núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào có thể đâm từ phía sau lưng.
"Lão đại, ngoại trừ ngài còn có ai nữa. Nếu là người quen biết của ký chủ, hẳn là nên có tên tuổi trên danh bạ điện thoại. Lão đại, ngài bảo tôi đêm nay tới Bàn Thạch Lĩnh là có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia lại trầm mặc một lúc thật dài.
Hồi lâu, Triệu Thủ Ngân mới lạnh lùng nói:
"Bảo ngươi đến thì ngươi cứ đến, hỏi lắm lời vậy làm gì?”
Tút tút tút!
Điện thoại đầu bên kia cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút.
Đúng là lão già thối kiêu căng.
Giang Dược thầm mắng một câu, thu hồi điện thoại, trở về hình dáng ban đầu.
Hiện tại hắn thật hoài nghi tính khả thi của việc dùng điện thoại lão Khang lừa gạt Triệu Thủ Ngân. Lão hồ ly này quả thực quá giảo hoạt, qua những cuộc điện thoại liên tiếp vừa rồi, chỉ sợ trong lòng y đã sinh ra nghi ngờ.
Từ nội dung đối thoại, gián tiếp cũng có thể thấy được Kẻ sao chép đích thị không đáng một đồng trong mắt Triệu Thủ Ngân, không khác gì quân tốt thí trên bàn cờ.
Cũng giống như chơi cờ vua, bị ăn mất tốt thì thôi, chẳng việc gì phải đau lòng. Chỉ cần quân xe quân hậu quân vua không chết, liền không ảnh hưởng đến toàn cục.
"Trưởng ban La, Tam Cẩu, mặc kệ có đủ người hay không, chúng ta nhất định phải tìm ra lão hồ ly Triệu Thủ Ngân kia."
Hiện tại hoàn toàn có thể xác định, lão hồ ly kia đang ở Bàn Thạch Lĩnh. Thậm chí có thể nói, khoảng cách giữa hai bên có lẽ nhiều lắm chỉ vài trăm mét.
Chỉ là ở nơi thôn núi hoang sơ thế này, lại đang lúc buổi tối mờ mịt, chỗ nào cũng có thể ẩn thân, muốn tìm được một người giảo hoạt như hồ ly quả thật không dễ dàng.
Thế nhưng không tìm lại không được. Trong nhóm chat của Kẻ sao chép, Triệu Thủ Ngân đã nhiều lần nhấn mạnh đêm nay là đêm mấu chốt nhất.
Rất rõ ràng, Triệu Thủ Ngân đêm nay muốn làm đại sự.
Tuy rằng Giang Dược đã tiêu diệt toàn bộ Kẻ sao chép, tám danh ngạch mà Triệu Thủ Ngân yêu cầu không được hoàn thành. Nhưng Giang Dược cũng không cách nào xác định liệu có phải thiếu tám danh ngạch này thì Triệu Thủ Ngân sẽ bó tay hết cách?
Hắn hoài nghi về điều đó.
Lấy tính nết của một lão hồ ly như Triệu Thủ Ngân, y quyết không có khả năng đặt tất cả trứng gà trong cùng một giỏ. Nói không chừng, y còn lưu lại hậu thủ nào đó thì sao?
Đối phó với loại lão hồ ly này, bất kỳ một chút sơ suất nào cũng đều có thể là trí mạng.
"Anh hai, Bàn Thạch Lĩnh lớn như vậy, Triệu Thủ Ngân là người ngoài, cũng không có khả năng quen thuộc hơn em chứ? Em không tin mình không thể tìm thấy lão ta!”
Ở địa bàn nhà mình, Tam Cẩu cũng quyết không chịu thua kém, cậu không cho phép người ngoài giương oai ở Bàn Thạch Lĩnh.
Đoạn Tam Cẩu cầm thanh đao bổ củi sắc bén ở góc cửa lên, dẫn đầu bước ra ngoài cửa.
"Trưởng ban La, ông hãy đi với Tam Cẩu, còn tôi sẽ hành động một mình.”
Trưởng ban La cũng không khách sáo, chỉ gật gật đầu.
"Triệu Thủ Ngân hiện đang nắm giữ mấy chục con oán linh, vạn sự cẩn thận." Giang Dược cũng không lo lắng Tam Cẩu, ngược lại là trưởng ban La, tuy rằng là người lãnh đạo của ban ngành đặc biệt, nhưng ông không có vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, chưa chắc đã chịu nổi số lượng oán linh lớn như vậy.
Đương nhiên, thân là người lãnh đạo của ban ngành đặc biệt, hẳn ông cũng có chút lá bài tẩy chứ?
Binh chia làm hai đường, ước định tập hợp ở đầu cửa thôn bên kia.
Cảnh đêm của thôn làng miền núi yên tĩnh, thôn núi mùa này gió thổi khắp nơi, hít thở bầu không khí trong lành của xóm núi, lắng nghe tiếng côn trùng hòa vang với tiếng ếch kêu, cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng buổi tối hôm nay, ánh trăng trắng lạnh mông lung, ngẫu nhiên rơi vào góc căn nhà loang lổ rách nát, tự nhiên lại tăng thêm vẻ khủng bố khôn cùng.
Mỗi một tia gió thổi, mỗi một chút cỏ lay, mỗi một con côn trùng nhảy qua, phảng phất đều tự mang theo bầu không khí khủng bố.
Giang Dược bước không nhanh không vội trên con đường nhỏ của Bàn Thạch Lĩnh.
Con đường thôn quê miền núi, đã qua mười, hai mươi năm, chỉ thay đổi rất nhỏ, rất nhiều thứ ở đây vẫn còn y nguyên như thời ông nội còn sống.
Có một câu hỏi rất lớn trong đầu Giang Dược.
Rõ ràng là Triệu Thủ Ngân cũng biết đã có người ngoài xông vào Bàn Thạch Lĩnh, càng biết những người ngoài này đến đây là nhằm vào phía mình.
Vậy tại sao y còn chưa động thủ?
Y đang nắm giữ mấy chục con oán linh quỷ dữ, vì sao không sử dụng?
Bóng đêm buông xuống, dương khí còn sót lại không nhiều lắm, ngược lại âm khí không ngừng sinh sôi nảy nở, không phải là thời điểm cực tốt để oán linh quỷ dữ xuất hiện sao?
Những con quỷ đó đâu cả rồi? Tất cả đang trốn ở đâu?
Mỗi lần đi ngang qua một hộ gia đình, Giang Dược đều dừng lại, cũng không tới gần, mà chỉ lẳng lặng đứng trước cửa, nghểnh lỗ tai nghe kỹ trong chốc lát.
Đáng tiếc, cho dù là những căn nhà nhìn tương đối mới, trên lý thuyết hẳn là có người cư ngụ, mà hắn cũng không nghe được nửa điểm thanh âm hoạt động nào của dân làng.
Về phần những ngôi nhà rõ ràng không được tu sửa, thì càng không cần phải nói. Ngoại trừ rắn rết chuột bọ ra, căn bản không có một chút khói lửa, không có khả năng có người ở.
Quái lạ!
Giang Dược nhíu mày.
Hắn nhớ tới lúc trước khi tiến vào trấn Vân Khê, đi qua những trang trại đơn sơ ở ngoại ô thị trấn, có một đám gia súc, còn có côn trùng, rắn, ếch, chuột, thỏ hoang đang đua nhau bỏ chạy.
Cảnh tượng đó rõ ràng khác biệt với Bàn Thạch Lĩnh.
Những rắn rết ếch chuột hoang dã này lại không rời khỏi Bàn Thạch Lĩnh. Chẳng lẽ sinh vật nơi đây không e ngại oán linh ác quỷ?
Hoặc giả đám oán linh kia kỳ thật không ở Bàn Thạch Lĩnh?
Nếu như những con quỷ ấy không ở Bàn Thạch Lĩnh, vậy chúng đi đâu cả rồi? Chúng không ở mà Triệu Thủ Ngân lại ở Bàn Thạch Lĩnh, đây là logic quỷ quái gì a?
Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu Giang Dược, chẳng mấy chốc mà hắn đã đi tới cửa thôn.
Tam Cẩu và trưởng ban La đi một con đường khác cũng vừa vặn chạm mặt với hắn.
Hai bên không nói gì với nhau, chỉ cần từ ánh mắt là có thể phán đoán không thu hoạch được gì.
Phía ngoài cửa thôn chính là con đường chính của Bàn Thạch Lĩnh thông ra bên ngoài, bình thường người trong thôn ra vào đều sẽ lựa chọn con đường này, bởi vì nó tương đối rộng rãi, miễn cưỡng có thể thông xe cơ giới.
Ba người đang do dự, Giang Dược bỗng nhiên nhúc nhích vành tai, nghiêng tai lắng nghe không khí, đồng thời đưa tay ra dấu bảo Tam Cẩu và trưởng ban La yên lặng.
Động tác này của hắn khiến Tam Cẩu và trưởng ban La kinh ngạc, tỏ vẻ kỳ quái nhìn hắn.
"Hai người không nghe thấy gì sao?"
"Cái gì cơ?" Trưởng ban La cẩn thận nghe một hồi, nhưng vẫn không nghe được cái gì.
Tam Cẩu xuất thân người miền núi, cũng coi như tai thính mắt tinh, nghe kỹ một hồi cũng không có phát hiện nào mới.
"Lại nghe tiếp." Biểu tình Giang Dược trở nên vô cùng ngưng trọng, giọng nói của hắn giống như bị đè nén từ trước tới nay chưa từng có, thậm chí còn xen lẫn một ít khẩn trương.
Tam Cẩu chưa từng thấy anh hai mình nghiêm túc đến vậy, biết tuyệt đối có chuyện gì đó đã xảy ra, nên cũng không xen vào, nghiêm túc dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
"Có tiếng rộn ràng như có thiên quân vạn mã đang chậm rãi tiến gần về phía Bàn Thạch Lĩnh..." Giang Dược lạnh giọng nói.
"Từ bên kia đường lớn sao?" Tam Cẩu không nhịn được hỏi.
"Không! Từ mọi hướng!”
Mọi hướng?
Trưởng ban La ngây người.
Bàn Thạch Lĩnh là một thôn núi, có phải là tâm điểm giao thông bốn phương thông suốt đâu? Xung quanh cùng lắm chỉ có vài con đường mòn quanh co, mà còn là đường núi cực kỳ khó đi nữa.
"Cậu Giang, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Có tiếng bước chân!" Giang Dược nhíu mày nói.
"Tiếng bước chân? Có ai đến hả?”
"Tuyệt đối không phải là người! Bước chân của con người không thể đạt tới tốc độ và tần suất này.”
"Không phải con người?" Trưởng ban La toát mồ hôi hột, giật mình nói:
"Triệu Thủ Ngân rốt cuộc gọi đám oán linh mà y đang khống chế tới?”
"Cũng không phải quỷ! Quỷ mị di động nhanh như chớp, phiêu hốt bất định, tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh có thể nghe được từ khoảng cách xa như thế.”
Trưởng ban La rất muốn nói mình chẳng hề nghe được tí động tĩnh nào cả, nhưng ông cũng hiểu là Giang Dược tuyệt đối sẽ không đùa giỡn như vậy.
Hắn nói có động tĩnh, vậy tuyệt đối không sai. Trong khoảng thời gian này, đối mặt với các loại sự kiện linh dị, Giang Dược chỉ cần mở miệng tất đều sẽ trúng đích.
Nhưng nếu chúng không phải người, cũng không phải quỷ, vậy rốt cuộc chúng là thứ gì?
"Em cũng nghe được rồi!" Tam Cẩu bỗng nhiên mở miệng:
"Đây là tiếng dã thú, hơn nữa không phải một hai con, mà là một đàn thú, rất rất rất nhiều con!”
"Còn có cả côn trùng rắn rết..."
Tam Cẩu lẩm bẩm, giọng cậu còn sợ hãi hơn cả khi gặp quỷ. Ngay cả Tam Cẩu từ trước đến nay vốn lười biếng, không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì, giờ cũng hoảng sợ biến sắc.
"Anh hai, đây có phải là thú triều không? Em nghe động tĩnh này, làm sao có cảm giác dã thú trong phạm vi trăm dặm đều xuất động? Có phải bọn chúng nhằm vào chúng ta hay không?”
Cũng không trách Tam Cẩu có phản ứng này, người dân miền núi nghe chuyện yêu ma quỷ quái thì cũng chỉ coi như nghe chuyện ma, nhưng hễ nhắc đến dã thú hung mãnh, bọn họ trái lại sẽ đặc biệt nghiêm túc.
Tại sao?
Yêu ma quỷ quái hại người gì đó, nhiều lắm chỉ là nghe đồn, tai nghe là giả mắt thấy mới là thật. Mà thú dữ hại người lại từng thật sự xảy ra trên núi.
Sinh sống trên núi, kiếm ăn trong núi, bắt gặp thú dữ hung tàn là chuyện thường tình. Một khi đụng phải, tất nhiên là cục diện không chết cũng bị thương.
Gấu tha người, đàn sói vào làng đả thương người, lợn rừng húc người...
Đây mới là cuộc sống trên núi thực thụ, tuyệt không phải là nói chuyện giật gân.
Trước mắt những dã thú này lại giống như thiên quân vạn mã hội tụ về phía Bàn Thạch Lĩnh, tạo thành thế bao vây, Tam Cẩu làm sao có thể không khẩn trương?
Sự kiện này tuyệt đối còn kỳ lạ hơn bị ma quỷ ám nhiều. Bởi vì đời đời tổ tiên từ xưa tới nay chưa từng xảy ra, thậm chí còn chưa từng nghe qua bao giờ!
"Gào gào!"
"Gầm gừ!"
Ngay trong lúc bọn họ đang kinh ngạc, thôn núi trống trải đồng thời vang lên vài tiếng hống dài đan xen cùng một chỗ, tràn ngập dã man và bạo ngược, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của thôn làng.
Giang Dược và Tam Cẩu hoảng sợ biến sắc, âm thanh này đúng là tiếng hổ gầm!
Tiếng gầm vờn quanh thôn núi, kéo dài không dứt.
Tựa như bầu trời mây mù dày đặc, tiếng sấm đầu tiên vang lên, báo hiệu bão táp đang sắp tới.
Tiếp theo, bách thú đồng loạt gầm rú, tiếng vang chấn động cả trời xanh. Núi non xung quanh nhất thời như có sấm đánh cuồn cuộn, hồi âm không dứt.
Cho dù đang giữa đêm tối, ngay khoảnh khắc này, ba người cũng có thể cảm giác được sự khủng bố đến mức khiến cả đất trời rung chuyển, bọn hắn không nhịn được toàn thân nổi da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận