Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 110: Quỷ dời núi
Triệu Thủ Ngân chẳng những nửa đêm dừng chân ở đình Cửu Lý, còn leo lên tận nóc đình. Thoạt nhìn thì có vẻ khí khái, nhưng thực chất là miệt thị người khác.
Giang Dược nhìn thấy cảnh này, bất chợt nổi giận. Nếu trong tay có súng, Giang Dược tuyệt đối không ngại cho y một viên đậu phộng ngay tại chỗ.
Triệu Thủ Ngân đang đung đưa lục lạc trong tay, híp mắt như đang ngủ, lại giống như đang nhập định, miệng lẩm bẩm, khuôn mặt tà ác lộ ra một vẻ say mê nồng đậm, giống như mấy tên yêu đạo thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết.
Điều khiến Giang Dược cảm thấy ngoài ý muốn chính là Triệu Thủ Ngân lại tập trung toàn bộ tinh thần, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn Giang Dược bên này một cái. Cũng không biết là do y quá mức nhập tâm không phát hiện Giang Dược, hay do y cố ý làm như không thấy.
Dù là tình huống nào thì cũng đã không còn quan trọng. Quan trọng là, kẻ chủ mưu phía sau màn rốt cuộc đã xuất hiện.
Giang Dược không sợ Triệu Thủ Ngân hiện thân, hắn chỉ kiêng kỵ Triệu Thủ Ngân âm thầm gây sự.
“Triệu Thủ Ngân!”
Đã đến nước này mọi chiêu trò gì cũng đều vô nghĩa. Giang Dược từ xa xa quát một tiếng, như thể sấm sét vang lên giữa đất bằng, tạo thành từng vòng hồi âm giữa thung lũng trập trùng.
Triệu Thủ Ngân vốn đang trong trạng thái nhập tâm nhập thần, bị một tiếng quát này gây gián đoạn, tâm thần như bị sét đánh, nhất thời chỉ thấy trời đất đảo điên, thiếu chút nữa tán loạn tinh thần đâm đầu ngã xuống đình Cửu Lý.
Y lảo đảo miễn cưỡng đứng vững lại, tay áo lơ đãng lau sạch máu tươi tràn ra từ khóe miệng một chút, rồi mới quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Dược.
Y có chút ngoài ý muốn với sự xuất hiện của Giang Dược, lại tựa hồ như có dự liệu trước.
"Ngươi biết ta?" Ánh mắt Triệu Thủ Ngân tựa như ác quỷ chui ra từ địa ngục, hoàn toàn không một chút tình cảm hay cảm xúc của loài người.
"Tôi chẳng những biết ông, tôi còn biết cả mẹ của ông là Cung Uyển Ngọc, càng biết ông đang làm chuyện thương thiên hại lý."
"Có phải không?" Triệu Thủ Ngân hơi mỉm cười một cách quỷ dị:
"Thương thiên hại lý? Ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, thói đời này thật đúng là có thiên lý đấy chứ?”
"Tôi có ngây thơ hay không cũng không quan trọng. Thiên lý hay gì đó, tôi cũng không quan tâm. Nhưng mà, ngọn núi Đại Kim này, thôn Bàn Thạch Lĩnh này, là nơi tổ tiên tôi sinh sống ngàn đời, ông muốn giương oai ở đây, phá hư an bình nơi đây, với tư cách là con cháu nhà họ Giang, tôi tuyệt đối không cho phép.”
"Ồ? Nhà họ Giang? Ngươi là con cháu của Giang Vân Hạc?” Triệu Thủ Ngân trái lại có chút kinh ngạc:
"Khẩu khí cũng không nhỏ đấy nhỉ. Nói như vậy, việc hủy trận đồ phong thủy của ta, giết những quân cờ của ta, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của ta, có một phần của ngươi?”
"Ông cảm thấy thế nào?" Giang Dược cười như không cười nhìn chằm chằm Triệu Thủ Ngân.
"Ta cảm thấy?" Triệu Thủ Ngân bỗng nhiên nở nụ cười:
"Ta cảm thấy, ngươi kỳ thật cũng không khác mấy gì lũ sâu bọ ở thị trấn Vân Khê, đơn giản là có khả năng nhảy nhót nhiều hơn một chút mà thôi.”
"Giết mấy quân cờ của ta cũng chẳng thể khiến ta thương gân động cốt. Hủy trận đồ phong thủy của ta, cùng lắm chỉ là trì hoãn kế hoạch của ta mà thôi, ngươi cho rằng ngươi có thể thay đổi được đại thế?”
"Có điều, ngươi có thể sống sót từ thú triều, điều này ngược lại khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn! Bằng cách nào mà người làm được điều đó vậy?” Triệu Thủ Ngân cư nhiên sinh ra một chút hiếu kỳ không nên có.
"Ông muốn biết?" Giang Dược trêu chọc.
Triệu Thủ Ngân sầm mặt xuống, ánh mắt dữ tợn, giống như sói dữ nhìn chằm chằm con mồi.
Đột nhiên, khuôn mặt y xuất hiện một nụ cười chế giễu.
"Ta năm nay đã bảy mươi bảy tuổi, một tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi lại muốn khêu gợi lòng hiếu kỳ của ta?"
Triệu Thủ Ngân nói xong, nhẹ nhàng lắc chuông trên tay một cái, một tiếng chuông quỷ dị vang lên leng keng leng keng giữa màn đêm, giống như tiếng chuông gọi hồn.
"Ranh con, ngươi không phải luôn miệng muốn bảo vệ núi Đại Kim, bảo vệ Bàn Thạch Lĩnh sao? Ngươi nói ta xem thử, ngươi tính bảo vệ như thế nào? Những hồn ma của Bàn Thạch Lĩnh này, ngươi có thể để cho bọn họ sống lại hay sao? Long mạch của núi Đại Kim, ngươi có thể gìn giữ được sao?”
Giọng nói của Triệu Thủ Ngân vô cùng đắc ý, tay áo vung lên, khoảng không phía trước đình phảng phất mở ra một cánh cửa âm u, sương mù màu xanh lục âm trầm khủng bố lượn lờ, bao vây toàn bộ đình Cửu Lý bên trong.
Càng quỷ dị hơn chính là có bốn hàng quỷ ảnh đứng xếp chỉnh tề ở phía trước đình Cửu Lý.
Đúng vậy, những cái bóng toàn thân đẫm máu quấn đầy hơi quỷ kia, cũng không phải là người, mà là quỷ.
Cũng không hiểu sao những con quỷ này lại giống như được huấn luyện quân sự, đứng nghiêm thành bốn hàng,
Mỗi hàng đều có mười sáu con quỷ, hàng lối chỉnh tề, nếu như không phải trên người rách nát, toàn thân đầy máu, đội hình này thậm chí có thể so với đội ngũ duyệt binh được huấn luyện bài bản.
Triệu Thủ Ngân lại tiếp tục lay động lục lạc, những con quỷ vậy mà bắt đầu thu gọn đội hình lại, khoảng cách giữa các con quỷ càng lúc càng gần nhau.
Rất nhanh, đội hình của chúng đã trở nên gọn gàng hơn lúc nãy rất nhiều, mà vẫn giữ được sự ngăn nắp chỉnh tề.
Triệu Thủ Ngân tựa hồ đang khoe khoang kỹ năng của mình, không ngừng lay động chuông, đội hình của đám quỷ không ngừng biến hóa, tựa như đội ngũ được trải qua huấn luyện nghiêm khắc đang luyện tập, không có nửa điểm rối loạn.
Giang Dược hồi tưởng lại tiếng hô đều nhịp xa xa nghe được lúc trước, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang đường trước nay chưa từng có. Chẳng lẽ những con quỷ này đang huấn luyện?
Mà Triệu Thủ Ngân chính là huấn luyện viên của chúng.
Cái chuông trong tay y tương đương với còi và khẩu lệnh của huấn luyện viên?
Giang Dược đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc lão hồ ly này có thể điều khiển quỷ. Có điều hắn cũng không ngờ y lại có thể khống chế đám quỷ thành thạo đến mức này.
Đây quả thực là sai khiến như cánh tay.
Ngay lúc Giang Dược đang thầm giật mình, bỗng cảnh tượng quỷ dị hơn xuất hiện.
Tiết tấu chuông trong tay Triệu Thủ Ngân rõ ràng biến đổi, trở nên dồn dập.
Cánh tay cầm chuông lắc ở hư không liên tục điểm bốn phía, bốn hàng quỷ trước đình Cửu Lý lại xuất hiện bốn sợi dây xích quỷ phát sáng mờ ảo, to cỡ chừng cánh tay trẻ con.
Bốn sợi xích quỷ, một đầu không ngừng kéo dài, buộc quanh đình Cửu Lý, hai sợi quấn ở trên, hai sợi quấn ở dưới.
Phương thức buộc này cũng rất kỳ lạ, thoạt nhìn cũng không giống như buộc vào cột trụ, cũng không có buộc vào trên xà ngang, thậm chí không có buộc vào bất kỳ một viên gạch nào của đình Cửu Lý, chỉ là buộc một cái nút ngay giữa hư không, mắt thường nhìn qua rõ ràng không có bất cứ điểm tựa nào, cũng không có khả năng mượn lực.
Nhưng tình huống cứ quỷ dị như thế, thoạt nhìn không có bất kỳ điểm mượn lực nào, vậy mà bốn sợi xích quỷ lại rõ ràng mượn được lực.
Bởi vì, đầu còn lại của bốn sợi xích quỷ nằm trong tay bốn hàng quỷ, hai tay bọn chúng vác dây xích trên vai, thân thể nghiêng về phía trước, động tác nhịp nhàng, bắt đầu phát lực tiến về phía trước.
Nương theo lũ quỷ phát lực, sợi xích quỷ vốn đang uốn lượn như rắn, chậm rãi bị kéo thẳng ra.
"Một, hai, một, hai..."
Miệng những con quỷ này lại một lần nữa phát ra khẩu hiệu chỉnh tề.
Cả bốn hàng quỷ, mỗi hàng mười sáu con, tổng cộng sáu mươi bốn con quỷ! Đều khiêng bốn sợi xích quỷ kỳ quái, giữa đêm hôm khuya khoắt, trong chốn thâm sơn cùng cốc, dưới sự khống chế của Triệu Thủ Ngân, đi làm công việc lao động tay chân!
Sai khiến quỷ làm lao động tay chân, chắc chỉ có lão già này mới nghĩ ra được.
Có điều Giang Dược không hiểu ra sao cả.
Triệu Thủ Ngân rốt cuộc đang làm gì?
Đây là muốn phá hủy đình Cửu Lý sao?
Nếu là muốn tháo dỡ đình Cửu Lý, chỉ cần một cái máy xúc là đủ rồi! Nhất thiết phải dấy động can qua lớn như vậy?
Cho dù không tiện xài máy xúc, Triệu Thủ Ngân khống chế nhiều Kẻ sao chép như vậy, cả đám đều có sức lực vượt xa người bình thường, nhân công tháo dỡ cũng hoàn toàn không thành vấn đề, có cần phải làm ra thế trận lớn đến vậy hay không?
Cố ý mưu hại nhiều người như vậy, chế tạo nhiều quỷ như vậy, chỉ vì phá hủy đình Cửu Lý?
Đây hoàn toàn là pháo phòng không đánh muỗi, chuyện bé xé ra to.
Ngay lúc Giang Dược nghi hoặc khó hiểu, đình Cửu Lý bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Bản thân toàn bộ đình tựa hồ hoàn toàn không bị lũ quỷ lôi kéo ảnh hưởng, cũng không xuất hiện tình huống dao động nền tảng.
Nhưng rõ ràng là có sự thay đổi.
Trong bóng tối, xung quanh đình Cửu Lý chậm rãi xuất hiện một lớp màn sương mù phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm, nhìn từ xa, đình Cửu Lý thật giống như một chiếc đèn lồng thật lớn, lóe ra ánh sáng đỏ, hơn nữa ánh đỏ này càng lúc càng nóng, thật giống như một người đang nghẹn hơi, càng nghẹn thì mặt càng đỏ.
Cạch!
Đột nhiên, bên tai Giang Dược vang lên một tiếng động, phảng phất như có một cơ quan trong đình Cửu Lý bị chạm vào, một chùm sáng màu đỏ ẩn giấu trong bóng đêm lại bị sợi xích quỷ này chậm rãi lôi ra.
Loại tình huống này vô cùng quỷ dị, cái loại cảm giác này thật giống như là ngăn kéo chậm rãi bị lôi ra.
Giang Dược lúc này cuối cùng cũng thấy rõ, bốn sợi xích quỷ quả nhiên không phải quấn lấy bản thân đình Cửu Lý, mà là quấn vào chùm sáng đỏ giấu trên không đình Cửu Lý.
Theo chùm sáng đỏ không ngừng bị kéo ra, đường nét của nó cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Nó có hình dạng bát quái màu đỏ khổng lồ!
Mặc dù chỉ lộ ra một bộ phận nhỏ, nhưng cũng đủ để cho người ta tưởng tượng ra được toàn cảnh của nó.
“Một, hai, một, hai…”
Theo tiếng chuông lắc càng ngày càng trầm trọng của Triệu Thủ Ngân, đám quỷ cũng trở nên hăng hái hơn, càng kéo càng hung mãnh.
Chỉ sau vài hơi thở, chùm sáng đỏ ngưng kết thành hình thù bát quái thật lớn đã bị kéo ra một phần ba.
Phía trên mặt hình thù bát quái kết đầy ấn phù giống như nòng nọc, rậm rạp chằng chịt, có vẻ cực kỳ thần bí mênh mông, rõ ràng ẩn chứa thâm ý kinh người.
Nhưng mà, dưới sự lôi kéo của lũ quỷ, khí thế của bát quái rõ ràng bắt đầu giảm xuống, lúc sáng lúc tối, dần dần trở nên ảm đạm.
Giang Dược cũng không ngốc, cho dù hắn không hiểu bát quái này rốt cuộc có ý nghĩa sâu xa gì, cũng đoán được nó hơn phân nửa là pháp trận trấn áp số mệnh của đình Cửu Lý.
Bóc ra bát quái này từ trên không đình Cửu Lý, cũng giống như rút gân cốt ra khỏi cơ thể người, đồng nghĩa với việc phá hủy đình Cửu Lý từ tận gốc rễ!
Nghĩ thông suốt điểm này, Giang Dược nào còn dám chần chừ thêm, hắn toàn lực chạy nước rút, chớp mắt đã tăng tốc đến cực hạn, vọt tới đình Cửu Lý, hai tay bám lên một cây cột đình, hai chân thuận thế quấn lấy.
Mượn lực từ cột đình, hắn lật người một phát, nhảy vọt lên nóc đình.
“Dừng tay!”
Giang Dược hét lớn một tiếng, xông thẳng về phía Triệu Thủ Ngân.
Triệu Thủ Ngân cười hề hề, ánh mắt tràn ngập đùa cợt và khinh miệt, thật giống như nhìn thấy một con kiến muốn lay cây, không biết tự lượng sức mình, như thể y chỉ cần duỗi một đầu ngón tay là có thể nghiền chết Giang Dược vậy.
Chỉ thấy y nhẹ nhàng vung tay áo lên, trước mặt liền xuất hiện một tấm màn đen tỏa ra quỷ khí âm trầm, tựa như một lớp thủy tinh màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngăn cách giữa hư không, mơ hồ hiện ra từng làn sóng gợn, nhìn như thực chất, lại giống hư vô, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Giang Dược không hiểu tại sao sinh ra một loại trực giác, mặc dù trước đây hắn chưa từng thấy qua loại màn đen quỷ dị này, nhưng đầu óc hắn lại xuất hiện tin tức về nó, đây là tấm màn của quỷ ngưng kết từ khí trường, nhìn như vô hình vô chất, kì thực sâu không lường được.
Tuy nhiên, nó vẫn không thể ngăn cản quyết tâm tiến lên phía trước của Giang Dược.
Sau khi thăng cấp, quầng sáng Bách Tà Bất Xâm bắt đầu khởi động toàn lực, Giang Dược đâm đầu thẳng vào màn đen.
Trong màn đen, vô số luồng khí đen tựa như bạch tuộc phun ra mực, bốn phương tám hướng nhào tới Giang Dược, giống như là muốn bao phủ hắn trong quỷ khí âm trầm này.
Từng làn sóng gợn màu đen nhìn như không có thực chất kia lại giống như cỏ nước không ngừng quấn quanh thân thể Giang Dược.
Thoạt nhìn Giang Dược thật giống như kẻ ngốc chủ động chạy đến tặng đầu người. Triệu Thủ Ngân nhìn cảnh này với ánh mắt trêu ngươi nhạo báng.
Nhưng...
Ngay sau đó, nụ cười đùa cợt của y đọng lại trên khóe miệng.
Trong lớp màn đen chứa đầy quỷ khí kia, người trẻ tuổi trước mắt lại không hề hóa thành nước đen, tan biến vào cõi hư vô như y mong đợi. Ngược lại, hắc khí trong lớp màn quỷ lại tựa như hơi nước gặp phải nhiệt độ cao, phát ra tiếng xèo xèo, không ngừng bốc hơi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Triệu Thủ Ngân chấn động trong lòng, ánh mắt toát ra vẻ khó tin.
Lẽ nào lại như vậy?
Thế giới ngày nay, người trần mắt thịt làm sao có thể ngăn cản được quỷ khí nồng đậm như thế?
Cũng bởi vì Giang Dược là hậu nhân của nhà họ Giang, Triệu Thủ Ngân nghe qua danh tiếng của lão thần tiên Vân Hạc, cho nên y cũng không quá khinh thường Giang Dược dù trông hắn rất trẻ tuổi, vừa ra tay chính là tấm màn quỷ đáng sợ.
Tấm màn quỷ này chính là tinh luyện quỷ khí của mấy chục con quỷ dữ mới kết thành, người bình thường đụng phải quỷ khí của một con quỷ, hơn nữa còn vào nửa đêm lúc âm khí nặng nhất, dương khí yếu nhất, có khi chết ngay tại chỗ.
Mà tên ranh này, đối mặt với tấm màn quỷ ngưng kết từ quỷ khí của mấy chục con quỷ, hình thành khí trường mạnh mẽ như vậy, chẳng những không có bị giam cầm, không có nhanh chóng tiêu tán, ngược lại còn có năng lực cắn trả tấm màn nồng đậm quỷ khí này?
Chỉ mới qua vài lần hô hấp, lớp màn quỷ trước mặt Triệu Thủ Ngân đã mỏng như tơ lụa, y rõ ràng có thể thấy được thân ảnh Giang Dược, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua.
Triệu Thủ Ngân quả thực giật mình không ít, rốt cuộc không rảnh tay lắc chuông nữa, mà treo nó vào bên hông. Y đưa tay về phía con dao bạc bên hông, ánh bạc bay múa về phía cổ Giang Dược trong tấm màn đen.
Mặc dù Giang Dược đang ở trong lớp màn quỷ, nhưng có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm đối kháng quỷ khí, bản thân hắn kỳ thật cũng không cần chú ý màn quỷ quá nhiều, cho nên hắn đương nhiên thấy rõ nhất cử nhất động của Triệu Thủ Ngân.
Thấy dao bạc chém về phía cổ mình, Giang Dược cũng không ẩu tả, lắc mình một cái tránh qua đòn trí mạng này, đồng thời thân hình bổ nhào một phát, triệt để chui ra khỏi màn quỷ.
Hai mắt Giang Dược sáng ngời nhìn chằm chằm Triệu Thủ Ngân. Triệu Thủ Ngân cũng giống như sói dữ nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Ranh con, ngươi rốt cuộc là ai? Giang Vân Hạc rốt cuộc là gì của ngươi?”
"Ông còn có gan nhắc đến ông nội tôi? Nếu ông nội còn ở đây, bao giờ mới đến lượt ông giương oai Bàn Thạch Lĩnh?”
Đứng gần như vậy, Giang Dược cuối cùng cũng đã nhìn ra. Trong những con quỷ kéo dây xích kia, hiển nhiên có cả người của Bàn Thạch Lĩnh. Kể cả mấy con quỷ chặn đường lúc nãy, rõ ràng đều là người của Bàn Thạch Lĩnh.
Nói cách khác, người của Bàn Thạch Lĩnh cũng không phải bỏ đi hết, mà có một phần đã bị Triệu Thủ Ngân sát hại!
"Ông đối phó với người vô tội ở Trấn Vân Khê đã là táng tận lương tâm. Mà người dân Bàn Thạch Lĩnh càng không hề có thù oán gì với ông cả, vậy mà ông cũng có thể nhẫn tâm hạ độc thủ được?”
Giang Dược thực sự có chút tức giận.
"Ha ha, vậy cha mẹ ta lúc trước có thù oán gì với ai? Ranh con, ngươi cũng đừng ở đó nói lý lẽ. Những người dân Bàn Thạch Lĩnh này chết, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.”
"Như thế nào, ông tạo nghiệt, còn muốn đẩy lên người tôi sao?"
"Ta vốn chỉ muốn giết người ở trấn Vân Khê, chỉ cần thêm tám người nữa là đủ rồi. Còn lại giết hay không, hoàn toàn có thể xem tâm tình của ta hoặc mẹ ta. Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác, phá hỏng kế hoạch của ta ở trấn Vân Khê làm chi? Số lượng quỷ bên đó không đủ, ta đành phải khai đao với người dân Bàn Thạch Lĩnh. Cho nên, nếu như ngươi không phá hư kế hoạch ở trấn Vân Khê của ta, những người dân Bàn Thạch Lĩnh này vốn có thể không chết. Ngươi nói, đây có phải là tội nghiệt do ngươi tạo ra hay không? Ha ha ha, những người dân Bàn Thạch Lĩnh này chính là chết thay cho người của thị trấn Vân Khê đấy!”
Những lời tà thuyết ngụy biện này lại được Triệu Thủ Ngân nói liền mạch rõ ràng, lý lẽ hùng hồn, Giang Dược thậm chí lười biện minh.
"Triệu Thủ Ngân, những lời lẽ ngụy biện này ông đi lừa gạt con nít lên ba còn được, chứ ở trước mặt tôi thì bớt đi nhé. Trận đồ phong thủy của ông có hình tượng rồng gãy xương sống, rõ ràng là muốn phá hư long mạch của núi Đại Kim, phá hoại phong thủy của một phương. Sát nghiệt mà ông muốn tạo, cũng không phải đơn giản mấy chục người, mà là mỗi một sinh linh sống trong khu vực quanh đây. Ông cho rằng chút trò vặt đấy của mình có thể gạt được ai?”
Những lời này, Giang Dược kỳ thật cũng chỉ là đang suy đoán, chưa có chứng cớ xác thực.
Ai ngờ Triệu Thủ Ngân nghe vậy cư nhiên không phản bác, khóe miệng nở nụ cười âm trầm, ngược lại càng có thêm vài phần đắc ý.
"Ranh con, ta ngược lại xem thường ngươi. Xem ra, lão già Giang Vân Hạc kia quả thật có chút bản lĩnh. Ông ta có một đứa con gái được gả vào thị trấn phải không? Ta thi triển nguyền rủa với toàn bộ trấn Vân Khê, cư nhiên lại ngăn không được nó, để nó chuồn mất. Hiện tại xem ra hẳn là bản lĩnh gia truyền của các ngươi?”
"Triệu Thủ Ngân, ông tính toán chi li, cuối cùng cũng không tính được sẽ bị người khác nhìn thấu tất cả chứ?"
Triệu Thủ Ngân đúng là không tính được, có điều ngoài miệng y không có khả năng thừa nhận, sầm mặt nói:
"Nhìn thấu thì đã sao? Quá trễ rồi! Long mạch núi Đại Kim đã nứt, Chu tước đình Cửu Lý gãy xương sống, đừng nói là tên ranh nhà ngươi, cho dù ông nội ngươi có từ âm tào địa phủ bò ra, cũng không thể ngăn cản được đại thế này. Khoan hẵng nói những chuyện khác, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có thể ngăn cản bách quỷ dời núi sao?”
Đình Cửu Lý vốn cũng không phải tự nhiên mà có, mà là do người kiến tạo, lấy hình bổ thế, ý định thay cho một ngọn núi, hình thành cục diện phong thủy năm sao tụ hội.
Triệu Thủ Ngân hiển nhiên đã sớm biết rõ điểm này.
Bách quỷ dời núi!
Giang Dược bừng tỉnh hiểu được, đây mới là mục đích thật sự của Triệu Thủ Ngân.
Đình Cửu Lý trong thế phong thủy tương đương với một ngọn núi, lấy hình bổ thế.
Hiện giờ xem ra, muốn từ phương diện vật lý phá hủy đình Cửu Lý chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nếu không, Triệu Thủ Ngân đã sớm làm như thế. Cần gì phải dấy động can qua?
Lúc đình Cửu Lý được xây dựng, khả năng có kèm theo trận pháp trấn thủ. Mà bách quỷ dời núi, nói trắng ra chính là muốn phá hư trận pháp, nhổ bỏ trận pháp khỏi đình Cửu Lý.
Chỉ có như thế, mới có thể phá hủy đình Cửu Lý tận gốc!
Một khi đình Cửu Lý bị phá hủy, thế phong thủy của núi Đại Kim sẽ bị đảo ngược, chỉ sợ rốt cuộc cũng không thể trấn áp các loại yêu tà đang ẩn núp được nữa, chúng sẽ ngang trời xuất thế, từ nay về sau thiên hạ đại loạn...
Triệu Thủ Ngân tính kế dài lâu như vậy, giết nhiều người như vậy, chế tạo ra đủ loại cục diện quỷ dị đến thế, rốt cuộc cũng bại lộ ý đồ cuối cùng.
“Anh hai!”
Đúng lúc này, trưởng ban La và Tam Cẩu rốt cục chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng bách quỷ dời núi trước mắt, trưởng ban La và Tam Cẩu trợn tròn mắt tại chỗ. Số lượng ma quỷ nhung nhúc này, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến da đầu tê dại a.
Tam Cẩu cảm thấy hoa cúc căng thẳng, nhiều quỷ như vậy, cho dù mình có đi tiểu từ tối đến sáng, từ sáng đến tối, chỉ e là vẫn không đủ xài a.
Triệu Thủ Ngân có chút ngoài ý muốn nhìn trưởng ban La và Tam Cẩu, như thế nào còn có cá lọt lưới?
Bách quỷ xua thú, tân tân khổ khổ vận động dã thú trong vòng trăm dặm hình thành thú triều, lại không tiêu diệt được bất kỳ ai trong số ba tên khốn kiếp ở Bàn Thạch Lĩnh?
Chẳng lẽ ba tên này đều mọc cánh hay sao?
Triệu Thủ Ngân chung quy vẫn là con người, không thể tính ra chuyện xảy ra ở khoảng cách quá xa, lại thêm có núi che chắn, y hiển nhiên cũng không rõ ràng vừa rồi cụ thể đã xảy ra cái gì ở Bàn Thạch Lĩnh.
Giang Dược trái lại vui vẻ, giúp đỡ tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận