Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 111: Bách quỷ tiến công

Giang Dược nhìn đồng hồ một chút, trong lòng vui vẻ.
Cuối cùng cũng đã qua không giờ, một ngày mới đã đến.
Giang Dược yên lặng nhìn trưởng ban La, lặng lẽ đưa tặng thẻ chúc phúc Dùng chung.
Cứ như vậy, hai anh em Giang Dược và trưởng ban La đều có vầng sáng Bách Tà Bất Xâm hộ thể.
Triệu Thủ Ngân làm sao biết Giang Dược có thủ đoạn thần kỳ này, mặc dù y có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải đặc biệt bối rối.
Dù sao cũng chỉ là thêm hai kẻ phàm phu tục tử mà thôi, đối mặt với oán linh quỷ dữ, nhân số nhiều hơn nữa cũng chỉ là món nhắm.
Sức mạnh của ma quỷ không phải thứ mà nhân số có thể bù đắp. Hơn nữa, đây cũng không phải thiên quân vạn mã, chỉ có hai người mà thôi.
Thấy Giang Dược tỏ ra vui vẻ, Triệu Thủ Ngân không khỏi lên tiếng trào phúng: “Ranh con, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng có thêm hai tên trợ thủ, ngươi có thể lật ngược tình thế chứ?”
"Tôi không cần biết có lật được tình thế hay không, tôi chỉ biết một điều, Triệu Thủ Ngân ông tội ác tày trời, hôm nay, chính là ngày tận thế của ông."
Triệu Thủ Ngân không khỏi cười như điên giương bàn tay lên, từng vệt sương mù màu đen lượn lờ từ năm đầu ngón tay.
Xoẹt!
Triệu Thủ Ngân cào vào không khí, năm vệt đen lao cuồn cuộn về phía Giang Dược.
Giang Dược cũng không lạ gì đòn công kích bằng vệt đen này. Lúc trước hắn giao thủ với con quỷ nô trên tầng ba tiệm bạc nhà họ Triệu, cũng từng gặp qua những vệt đen này.
Giang Dược lúc ấy cũng không sử dụng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm ngạnh kháng, mà là mượn trận đồ phong thủy làm tấm khiên, để cho quỷ nô ném chuột sợ vỡ bình.
Trước mắt, Giang Dược không có gì để mượn. Thế nên hắn khởi động vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, không lùi mà tiến, chủ động nghênh đón năm vệt đen kia.
Triệu Thủ Ngân cười quái dị một tiếng, trong lòng cười thầm:
"Thằng ranh này ỷ vào bản lĩnh gia truyền, lại bất chấp như thế, đây là tự nó muốn chết, không thể trách được ai.”
Y đang suy nghĩ thì mũi chân Giang Dược giẫm lên nóc đình Cửu Lý, cả người bay lên trời, ước chừng cao ba bốn thước, dùng một động tác tung người vọt qua năm vệt đen.
Động tác này cực kỳ đột ngột, Triệu Thủ Ngân còn chưa kịp phản ứng, Giang Dược đã vượt qua công kích của những vệt đen, áp sát đến trước mặt y.
Thủ đoạn của Triệu Thủ Ngân quả thật không kém, nhưng những thủ đoạn này đều là thành lập ở các loại thao tác quỷ thuật, còn nếu chỉ tính riêng khả năng cận chiến bằng thân thể, hiển nhiên không đáng chú ý, dù sao tuổi tác y cũng đã cao.
Thấy Giang Dược tiếp cận, Triệu Thủ Ngân biến sắc, rít lên một tiếng chói tai, một tay kết ấn, hai quỷ ảnh ẩn giấu ở chỗ tối đột nhiên lóe ra, chắn ở trước mặt.
Giang Dược vừa lại gần, móng tay như lưỡi dao sắc bén của hai con quỷ đã vồ tới mặt Giang Dược.
“Lão hồ ly!”
Giang Dược cứng rắn ngã nửa người trên ra sau, tránh được đợt công kích đột ngột này, trong lòng thì thầm mắng Triệu Thủ Ngân quỷ kế đa đoan, bố trí gì mà lắm hậu chiêu quá thể.
Ban đầu khi hắn tiếp cận bên ngoài đình Cửu Lý đã có mấy con quỷ quấy rầy chặn đánh, nếu không phải hắn thủ đoạn cao cường thì khi đó đã tèo.
Phá tan ngăn trở phía ngoài, xông lên đình Cửu Lý, Triệu Thủ Ngân lại tung màn quỷ ngăn cản. Đối mặt quỷ khí um tùm trong màn quỷ, cũng may là Giang Dược, đổi lại là người khác, ai đến cũng phải chết.
Phá được màn quỷ, Giang Dược vốn tưởng Triệu Thủ Ngân đã cùng đường mạt lộ, ai ngờ y lại còn có thể thao túng quỷ khí công kích. Còn chưa hết, bên người lão hồ ly này còn có hai con quỷ đang ẩn núp, làm phòng tuyến cuối cùng.
Hơn nữa, hai con quỷ này hiển nhiên cũng không tầm thường, Giang Dược nhìn phương thức chiến đấu của chúng, liếc mắt một cái đã nhận ra, hai con quỷ này giống hệt con quỷ nô trong tiệm bạc nhà họ Triệu.
Không thể tưởng được Triệu Thủ Ngân chẳng những nuôi nhốt quỷ nô, mà lại không phải chỉ một con.
Thực lực của hai con quỷ nô này không hề thua kém quỷ nô trong tiệm bạc. Hai con quỷ quấn lấy Giang Dược, cho dù kinh nghiệm chiến đấu của Giang Dược phong phú, nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân.
Tam Cẩu thừa dịp Triệu Thủ Ngân không chú ý, đã sớm lẻn vào trong đình Cửu Lý, theo cột trụ leo lên. Đừng nhìn Tam Cẩu còn nhỏ, nhưng nói đến bản lĩnh leo trèo nhảy nhót, Giang Dược cũng phải tự nhận không bằng cậu.
Đây chính là bản lĩnh cậu trui rèn ra được trong quãng thời gian quanh năm suốt tháng ở trên núi.
Triệu Thủ Ngân nhanh chóng chú ý tới Tam Cẩu trèo lên nóc đình, nhe răng cười nói:
"Nhóc con đã mọc lông hay chưa? Vội vã đến chịu chết vậy?”
Nói xong, y xòe ngón tay hung hăng cào một phát, lại là năm vệt đen đồng loạt xông ra, dệt thành một tấm lưới phẳng, vọt về phía Tam Cẩu.
"Tam Cẩu, coi chừng." Trưởng ban La còn chưa kịp đi lên, nhìn thấy những vệt đen kia, biết chúng đáng sợ, lập tức nhắc nhở, đồng thời tay ông đã sờ về phía thắt lưng, rút súng ra.
Tam Cẩu không giống Giang Dược, tuy thể chất của cậu cũng không tệ, nhưng còn chưa xuất hiện cường hóa rõ ràng, hoặc giả cường hóa còn chưa được kích phát, hiển nhiên không có khả năng nhảy vọt lên cao vài thước.
Nhưng Tam Cẩu phán đoán kinh người, cũng không thèm bận tâm mặt mũi, nhìn thấy lưới đen bao trùm tới, cậu không chút suy nghĩ trực tiếp nằm sấp xuống, vệt đen thấp nhất ước chừng ngang đầu gối. Cậu nằm sấp trên nóc đình, vừa lúc tránh qua vệt đen.
Triệu Thủ Ngân cười quái dị một tiếng, lại không để ý, đang định phất tay phát ra vệt đen tiếp thì…
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên!
Trưởng ban La đã bắn!
Triệu Thủ Ngân chỉ cảm thấy dưới người lạnh lẽo, tiếp đến là một cảm giác xé rách đáng sợ, bất chợt, sự đau đớn mãnh liệt giống như điện giật tràn ra khắp toàn thân.
Y cúi đầu nhìn thì thấy khu vực mẫn cảm mơ hồ xuất hiện một lỗ máu.
Một phát súng này bắn trúng ngay giữa hai quả trứng, không lệch một ly, chất lỏng dính dính và máu từ đũng quần tuôn ra.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt đến không thể chịu đựng nổi khiến Triệu Thủ Ngân thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tam Cẩu giỏi nhất là đánh chó rơi xuống nước, cậu canh chuẩn cơ hội, thân thể như đạn pháo hung hăng đánh tới Triệu Thủ Ngân.
Bộp!
Triệu Thủ Ngân bị Tam Cẩu đụng trúng, cả người bay lên, giống như diều đứt dây, trực tiếp ngã xuống từ trên đình Cửu Lý.
Một loạt biến cố này đến vô cùng đột ngột, cho dù Giang Dược cũng không ngờ tới. Hai con quỷ nô kia hiển nhiên cũng vừa mới kịp phản ứng, thê lương thét dài một tiếng, bỏ qua Giang Dược, trực tiếp nhào về phía Tam Cẩu.
Phản ứng đầu tiên của quỷ nô vĩnh viễn là hộ chủ!
Thấy chủ nhân bị xâm hại, phản ứng đầu tiên của chúng là bảo vệ chủ nhân, tiêu diệt kẻ gây họa cho chủ nhân của mình.
Giang Dược canh đúng thời cơ, tung ra một chiêu Thần Cương Diệt Quỷ Thủ, vừa lúc bắt được một trong số hai con quỷ nô.
Bặt!
Giang Dược tựa như tóm một quả bóng bay, nắm chặt lỗ khí của quỷ nô.
Con quỷ nô còn lại bất chấp sự sống chết của đồng bọn, trực tiếp vọt tới Tam Cẩu. Tam Cẩu chung quy chưa từng chính diện đối kháng quỷ dữ, hoàn toàn không đoán được tốc độ nhanh như quỷ mị của đối phương, còn chưa kịp phản ứng, móng quỷ sắc bén đã nhắm ngay đỉnh đầu cậu vỗ xuống.
Móng quỷ lạnh lẽo tựa như năm lưỡi dao sắc bén, nếu thật vỗ lên, đầu Tam Cẩu tuyệt đối sẽ vỡ vụn như dưa hấu ngay tại chỗ.
“Không!”
Trưởng ban La và Tam Cẩu đồng thời kêu lên.
Đã không còn kịp nữa rồi!
Đúng lúc này, vầng sáng Bách Tà Bất Xâm mà Giang Dược đưa tặng rốt cuộc cũng có thể phát huy hiệu quả, một tầng phòng hộ bằng không khí vắt ngang trên đỉnh đầu Tam Cẩu.
Móng vuốt sắc bén của quỷ nô vỗ xuống, chỉ cách đầu cậu có mấy phân, lại bị cứng rắn chặn lại, bất kể nó dùng sức tới cỡ nào, thủy chung không cách nào tiến thêm được mảy may.
Quỷ nô chưa bao giờ gặp qua chuyện quỷ dị như vậy, không khỏi rít gào. Một kích không thành, nó lại bỏ qua Tam Cẩu, nhào xuống trước mặt Triệu Thủ Ngân.
Triệu Thủ Ngân bị trúng đạn nơi yếu hại, máu chảy không ngừng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên đã mất đi hơn nửa sức chiến đấu.
Vào lúc này, khuôn mặt của y tràn đầy vẻ không cam lòng, đau đớn và thù hận.
Y tuyệt đối không thể tưởng tượng được, bố cục sâu như vậy, kết quả lại thua một viên đạn!
Nếu như y không phân tâm đối phó Tam Cẩu, nếu như hai con quỷ nô không bị Giang Dược dây dưa, viên đạn này tuyệt đối không bắn trúng y được!
Quỷ nô tuyệt đối sẽ ngăn trở viên đạn trước.
Nếu như màn quỷ không bị Giang Dược phá vỡ, viên đạn có mạnh hơn đi nữa cũng không có khả năng bắn xuyên qua màn quỷ!
Chẳng lẽ, đây thật sự là ý trời?
Ý trời để y đi tới bước cuối cùng, lại chung quy không thể bước qua được?
Triệu Thủ Ngân run rẩy bờ môi, cố hết sức nâng cánh tay lên, hai mắt bỗng nhiên lộ vẻ điên cuồng.
“Nếu các ngươi vội vàng đầu thai đến vậy, thì để ta đưa các ngươi xuống địa ngục trước!”
Cánh tay y nâng lên, đột nhiên lắc chuông bạc với một biên độ quỷ dị. Tiết tấu rung chuông này rõ ràng thay đổi so với lúc trước.
Đám quỷ vật vốn đang liều mạng kéo dây trước đình Cửu Lý, phảng phất như nhận được một khẩu lệnh khác, đồng loạt ngừng lại.
Bốn sợi xích quỷ cũng chợt lóe lên giữa không trung, chậm rãi biến mất.
Ấn phù bát quái ngưng tụ từ ánh sáng đỏ thật giống như lò xo bị kéo ra rồi đột nhiên co trở về, ẩn lại vào hư không.
Những con quỷ kia không động đậy, phảng phất đã quên mất vừa rồi chúng còn liều mạng lôi kéo thứ gì.
Ánh mắt chúng đồng loạt nhìn về phía Triệu Thủ Ngân, tựa hồ được triệu hoán, ánh mắt từng con quỷ đều lộ ra vẻ âm trầm hung dữ.
Tiếng chuông rung tựa như từng câu niệm chú thúc giục oán niệm của chúng, thúc giục sát ý của chúng, kích phát sự bạo ngược trong lòng chúng.
Chúng từng bước lắc lư, ánh mắt tràn ngập tử khí, vọt về phía Giang Dược.
Vèo!
Một con quỷ hóa thành bóng đen lướt tới.
Vèo vèo vèo!
Bóng quỷ liên tục không ngừng lướt qua, nháy mắt, sáu mươi bốn con quỷ đã vây quanh bọn Giang Dược. Tử khí đáng sợ bao phủ trên bầu trời đình Cửu Lý, ngăn cách tất cả sinh cơ.
Bóng đêm vốn đen kịt, nay lại càng âm trầm, càng lạnh lẽo.
Triệu Thủ Ngân cười thảm:
"Lũ ranh, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa các ngươi hết lần này tới lần khác muốn xông vào. Các ngươi không phải giỏi lắm sao? Có thể một hơi trấn áp bách quỷ hay không?”
Triệu Thủ Ngân vừa nói chuyện vừa lắc chuông như trước. Khuôn mặt già nua của y lộ ra vẻ dữ tợn đến mức gần như biến hình.
Tiếng chuông càng lúc càng bén nhọn chói tai.
Trong hư không, từng con ác linh quỷ dữ hô ứng lẫn nhau, quỷ khí vô biên tràn ra, triệt để khóa chết vùng trời này.
Dây xích quỷ mới nãy biến mất không thấy, giờ lại chợt lóe lên xuất hiện, gắn kết với từng con quỷ.
Mấy chục con quỷ bao vây hư không, dây quỷ trở thành cầu nối giữa bọn chúng. Dưới sự lay động của bách quỷ, dây xích phát ra tiếng kim loại chói tai.
Tình cảnh này thật giống như Hắc Bạch Vô Thường kéo xiềng xích câu hồn.
Quả nhiên là đàn quỷ được huấn luyện bài bản, nhất cử nhất động không có bất kỳ cử chỉ vượt quá giới hạn nào, nghiêm khắc nghe theo chỉ huy của tiếng chuông rung.
Cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng thú vị. Trước giờ vẫn luôn là một hai con quỷ đùa bỡn nhiều người, hiện tại cư nhiên quỷ nhiều người ít.
Lạ lùng hơn chính là, số lượng quỷ rõ ràng chiếm đa số, nhưng chúng lại không sử dụng chiến thuật biển người, à, đúng ra phải nói là chiến thuật biển quỷ, không có hè nhau xông tới, ngược lại chỉ vây quanh ba người bọn hắn ở giữa.
Nếu như bách quỷ cùng nhau xông lên, Giang Dược trái lại không quá e ngại. Vầng sáng Bách Tà Bất Xâm cũng không phải ngồi không, nếu không được, còn có thể ngưng kết Thần Cương Thể siêu cấp.
Nhưng những con quỷ này lại nhẫn nại như thế, kỷ luật nghiêm minh như thế, ngược lại khiến trong lòng Giang Dược luôn cảm thấy không yên tâm.
Rất hiển nhiên, Triệu Thủ Ngân đây là muốn cá chết lưới rách.
Trưởng ban La và Tam Cẩu đều tự giác dựa sát vào Giang Dược, ba người dựa lưng nhau, phía sau lấy một bức tường của đình Cửu Lý làm chỗ dựa.
Triệu Thủ Ngân cách đó không xa, con quỷ nô còn sót lại đứng bảo vệ bên cạnh y, một tấc cũng không rời, thỉnh thoảng phát ra từng đợt kêu rên, tựa hồ đang lo lắng cho thương thế của chủ nhân.
Những con quỷ khác rõ ràng không tri kỷ như quỷ nô. Chúng giống như con rối của Triệu Thủ Ngân, nhất cử nhất động đều chịu sự khống chế của y.
Tuy Triệu Thủ Ngân bị trọng thương, nhưng nhất thời cũng chưa chết ngay được.
Trưởng ban La vẫn còn đang nhắm súng trong tay vào Triệu Thủ Ngân, muốn bồi thêm một phát đạn nữa.
"Cậu Giang, nếu tôi giết chết Triệu Thủ Ngân, đám quỷ này có thể tự tiêu vong hay không?"
"Tiêu vong thì không, nhưng nếu Triệu Thủ Ngân đã chết, chúng nó sẽ không còn bị khống chế, hơn phân nửa là sẽ trở thành cô hồn dã quỷ."
"Tiết kiệm một chút đạn đi. Hiện tại lão ta đã có đề phòng, con quỷ nô kia chắc chắn sẽ không để ông bắn trúng chủ nhân của nó.” Giang Dược lại nhắc nhở trưởng ban La.
Trong lúc ba người thì thầm bàn tán, vòng vây của quỷ chợt bắt đầu thu nhỏ lại.
Dưới cử động của lũ quỷ, sợi xích quỷ càng phát ra tiếng chói tai.
Đột nhiên, Triệu Thủ Ngân lẩm bẩm trong miệng, những sợi xích trong tay đám quỷ kia bất chợt bắt đầu chuyển động, thật giống như từng con rắn dài điên cuồng bay múa giữa không trung.
Những sợi xích màu lục bốc lên khói đen kia càng ngày càng dài, càng ngày càng nhiều, bắt đầu không ngừng đan xen, kéo dài giữa hư không, nháy mắt đã kéo đến trước mặt bọn Giang Dược.
Đoàng đoàng đoàng!
Trưởng ban La bắn mấy phát liên tiếp.
Viên đạn bắn chính xác vào dây quỷ, tóe ra ánh lửa, phát ra tiếng ma sát càng chói tai hơn.
Nhưng mà, sau khi xích quỷ trúng đạn, đừng nói là bị đứt, ngay cả một chút vết trầy xước cũng không hề lưu lại.
Một sợi xích quỷ khác tựa như rắn độc bắn về phía bọn hắn. Giang Dược hơi nghiêng đầu, tránh qua một kích này.
Keng!
Tiếng va thanh thúy vang lên, xích quỷ đã cắm chặt trên mặt tường đình Cửu Lý.
Vèo vèo!
Tiếng xé gió liên tục vang lên. Từng sợi xích quỷ không ngừng ló ra bắn về phía bọn hắn.
Cũng may cả ba đều có vầng sáng Bách Tà Bất Xâm hộ thể, những sợi xích quỷ rõ ràng nhắm vào những nơi yếu hại như đầu, cổ, tim, nhưng hễ lao tới trước mặt lại giống như bị sức mạnh vô hình nào đó cản lại, chếch sang một bên.
Mặc dù là vậy, tuy cả ba người không bị tổn thương gì, nhưng xung quanh đã bị dây xích quỷ phong tỏa triệt để, xích quỷ cắm đầy bốn phía tường, khiến bọn hắn không còn chút không gian nào để xê dịch.
Gào gào!
Bách quỷ hiển nhiên cũng bị cảnh này dọa sợ, bọn chúng đương nhiên biết rõ uy lực công kích đáng sợ của sợi xích quỷ, vậy mà tất cả đều tự động tránh đi đối phương, khiến chúng vừa sợ vừa giận, nhao nhao rít gào.
Triệu Thủ Ngân tựa như một nhà chỉ huy, cứ mỗi lần rung chuông một cái là có mấy con quỷ lập tức xông lên.
Chỉ là, những công kích của đám quỷ này một khi tiếp cận phạm vi mười phân trước người đối phương, lại phải công cốc trở về.
Đừng nói Triệu Thủ Ngân giật mình, ngay cả Tam Cẩu và trưởng ban La cũng giật mình không thôi.
Nhất là trưởng ban La, tự ông biết mình cân lượng bao nhiêu, thân là sếp nhỏ trong ban ngành đặc biệt, cũng không có quá nhiều tiền vốn đi liều mạng với đám quỷ này, càng đừng nói đến chuyện đối mặt bách quỷ mà không sứt mẻ tí nào.
Tất cả những điều trước mắt, chỉ sợ chỉ có một lời giải thích, đó chính là Giang Dược!
Triệu Thủ Ngân thấy mình liên tục chỉ huy đàn quỷ công kích đều công cốc trở về, dứt khoát hạ lệnh bách quỷ đình chỉ công kích. Chuông trong tay y lại thay đổi tiết tấu.
Dưới tiết tấu này, biểu hiện của lũ quỷ bắt đầu trở nên khác lạ. Chúng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử âm trầm nhìn chằm chằm bầu trời đêm.
Ở nơi hoang vu này, cho dù là một con quỷ làm ra động tác quái dị như thế cũng đủ khiến da đầu tê dại. Mà nơi đây lại có tới mấy chục con quỷ đồng loạt làm như thế, quả thật đáng sợ rợn hết cả tóc gáy.
Giang Dược nhìn chăm chú, rất nhanh đã phát hiện những con quỷ đó hình như đang hấp thu âm khí từ thời khắc chí âm vào lúc nửa đêm, kết nối thứ gì đó với âm khí trong người chúng.
Sau một khắc, mắt miệng mũi của bọn quỷ chậm rãi phun ra một luồng khí đen, giống như một cột nước xông thẳng lên trời cao.
Mấy chục cột khí đen ngút trời, hình thành một khí trường khổng lồ giữa không trung, rồi dần dần hình thành một vòng xoáy màu đen.
Trong vòng xoáy, một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang chậm rãi ngưng tụ.
Giang Dược hoảng sợ biến sắc!
Đây là một trận pháp vòng xoáy để hội tụ quỷ khí âm trầm, tập hợp tinh hoa quỷ khí của bách quỷ để ngưng kết thành một luồng sức mạnh khổng lồ.
Quả nhiên, Giang Dược vừa mới nảy ra ý niệm trong đầu, vòng xoáy đen ngòm kia cư nhiên đã bắt đầu tạo hình.
Hình dạng rõ ràng là một bàn tay quỷ âm trầm, móng vuốt dài chừng mấy chục thước, một cái tát đủ để bao trùm cả đình Cửu Lý.
Tuy rằng nó còn chưa hình thành hoàn toàn, nhưng khí thế đáng sợ của nó lại vượt xa một hai con quỷ thông thường.
Giang Dược không hoài nghi chút nào, một khi nó triệt để hình thành, chỉ cần một trảo cũng đủ xét nát vầng sáng Bách Tà Bất Xâm như xé một trang giấy.
Vuốt quỷ khổng lồ ngưng kết từ tinh hoa quỷ khí của đàn quỷ, lực công kích tuyệt đối vượt xa cấp C, không phải vầng sáng Bách Tà Bất Xâm ở giai đoạn hiện nay có khả năng hóa giải!
E là chỉ có Thần Cương Thể siêu cường mới có hy vọng ngăn cản được một kích khủng bố này.
Giang Dược liếc mắt nhìn Triệu Thủ Ngân bên kia, thấy khóe miệng y toát ra nụ cười hung tàn thâm độc, Giang Dược càng thêm vững tin vào suy đoán của mình.
Đúng lúc này, Giang Dược bỗng nhiên cảm giác được một sự chấn động kịch liệt truyền ra từ trong túi.
Điện thoại di động của lão Khang?
Không đúng, biên độ rung của điện thoại tuyệt đối không lớn như vậy. Hơn nữa Triệu Thủ Ngân hiển nhiên cũng đã không cần phải gọi điện thoại làm gì nữa.
Nếu như không phải điện thoại, rốt cuộc là thứ gì đang rung đây?
Giang Dược đang tự hỏi thì thứ chấn động trong túi bỗng nhiên chủ động nhảy ra ngoài.
Hóa ra là hạt châu lúc trước chủ động bay ra từ tranh treo tường trong từ đường nhà họ Giang rồi đi theo Giang Dược đến giờ.
Hạt châu này dường như bị kích thích mãnh liệt gì đó, phát ra tiếng kim loại ong ong, sau khi lao ra khỏi túi liền ngưng lại trước mặt Giang Dược.
Bản thân hạt châu không ngừng run rẩy giữa không trung.
Sát khí, sát khí vô cùng mãnh liệt giống như bị ngưng tụ trong hạt châu bé nhỏ này.
Mà giờ phút này, sát khí của hạt châu hiển nhiên bị kích thích gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Tách!
Đột nhiên ánh sáng chói lọi nở rộ, chiếu rọi cả vùng trời, khiến cho tất cả mọi người lóa hết mắt, thiếu điều mở mắt không ra.
Oành!
Một tiếng rít tràn đầy sát khí, đâm thủng bầu trời đêm, vang qua những dãy núi, rồi lại hồi âm đến thung lũng, kéo dài không ngớt.
Hạt châu kia đột nhiên nổ tung, một lưỡi kiếm màu đỏ tản ra hơi lửa vô biên mạnh mẽ phóng lên trời, như mãnh hổ xuống núi, giao long vào biển, khí thế vô song.
Hạt châu này, đúng là một hạt kiếm châu.
Vỏ ngoài thì tròn trịa, mũi nhọn ẩn giấu ở bên trong.
Một khi ra khỏi vỏ, lập tức sát ý ngập trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận