Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 116: Kiểu chết kinh dị, mây đen giăng kín

Không biết vì sao, Giang Dược nghe đại sư Liễu nói những lời này, chẳng những không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy đương nhiên.
Đây mới là bộ mặt thật của cái tên giả thần giả quỷ này chứ?
Vẻ đạo mạo và rộng lượng trước đó, chẳng qua là diễn xuất để duy trì thiết lập bề ngoài của mình mà thôi.
Trưởng ban Cao cười âm u nói:
"Tôi vẫn hy vọng bọn hắn sẽ đi vào.”
"Cậu Cao, cậu xấu tính thật đó."
"Ha ha, như nhau, như nhau."
"Cậu Cao, trước đó chúng ta đã nói xong, phí ra sân cũng không thể hàm hồ."
"Lo lắng cái gì? Sếp Diêm đều đã quyết, ông còn lo lắng tiền chạy mất hay sao? Cứ yên tâm ở bên trong đợi năm sáu tiếng, lại đi ra ngoài bàn giao nhiệm vụ. Chín chữ số rơi vào túi, chẳng phải là vui vẻ?”
"Hừ, chia theo đầu người thì tôi cũng chỉ nhận có một phần năm." Đại sư Liễu nói với vẻ không tình nguyện cho lắm.
“Một phần năm ông còn chê ít à?” Trưởng ban Cao có chút không vui.
"Quên đi, không nhắc chuyện này nữa. Không phải cậu nói có quán cà phê trên tầng ba sao?”
"Qua đoạn này là tới rồi. Có điều chúng ta phải tận lực không gây ra tiếng động, đừng đánh động mấy tên khốn kiếp kia. Phải để bọn hắn chết cũng làm ma hồ đồ.”
Động tĩnh của bọn họ kỳ thật rất nhỏ. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, vách tường này có tai, mà còn là cách vài bức tường, hơn nữa còn là một cái thuận phong nhĩ.
Tuy rằng đối thoại không dài, nhưng Giang Dược nghe xong mà trợn mắt há hốc mồm.
Tam quan của hắn đã được đổi mới một lần nữa.
Nghe khẩu khí này, đại sư Liễu rất có khả năng là hàng lởm, là kẻ thông đồng với trưởng ban Cao để lừa gạt phí ra sân.
Hơn nữa, rất có thể sếp Diêm bên kia cũng có phần.
Nếu không, phí ra sân cao như vậy, mấy trưởng ban Hành động đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sếp Diêm này lại rất khẳng khái, vung tay lên liền đồng ý.
Tuy rằng nói là dùng tiền của Nhà nước, nhưng chà đạp như vậy, cũng quá lộ liễu đi chứ?
Cái tướng ăn này không khỏi quá khó coi.
Hơn nữa, đây là vụ án lớn liên quan đến mấy trăm người.
Nếu chỉ tiến vào một vòng lại lấy thù lao cả trăm triệu, không xử xong vụ án, đến lúc đó làm sao giải thích được? Làm thế nào để thuyết phục người khác?
Chẳng lẽ nói, đại sư Liễu này không phải là hàng lởm, y thật sự nắm chắc xử lý xong vụ này?
Giang Dược ngẫm lại, vẫn cảm thấy không có khả năng.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được bất kỳ đầu mối nào. Nhìn như tìm được một chiếc đồng hồ của chị cả, nhưng nó cũng không thể nói cho Giang Dược biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ có thể khẳng định một điều, người nhà hắn nhất định đã gặp phải biến cố gì đó.
Giang Dược thật sự nghĩ không ra, đến lúc đó bọn họ làm sao ngang nhiên nhận lấy thù lao hơn trăm triệu này?
Phí ra sân của ông đắt, ok, không thành vấn đề.
Vấn đề là, nếu ông chẳng hề làm gì mà đòi lấy tiền, vậy cũng quá khinh thường người khác.
Cho dù Cục Hành động Siêu nhiên rất có tiền, nhưng cũng không phải mở nhà từ thiện. Cả trăm triệu tệ chảy ra, không thể không có một chút kiểm toán nào. Tốt xấu gì cũng phải có bàn giao miễn cưỡng chấp nhận được chứ?
Theo tiếng bước chân không ngừng tiếp cận, bốn người đã lên tầng ba, đi ra cầu thang bộ, xuyên qua cửa thoát hiểm, tiến vào một quán cà phê đối diện chếch lên trên.
Giang Dược nhìn xuyên qua cửa thủy tinh và khe hở giữa mớ quần áo, nhìn thấy bốn người đối diện ở phía trên tầng ba.
Ngoại trừ trưởng ban Cao cùng đại sư Liễu ra, nữ trợ lý kia một tấc cũng không rời.
Còn lại một người, chính là tâm phúc của trưởng ban Cao.
Quả nhiên là thiếu một vị đội viên khác. Đại sư Liễu không phải nói đây là chỗ thập tử vô sinh hay sao? Trưởng ban Cao làm sao có thể yên tâm bỏ lại một tên thủ hạ tâm phúc của mình?
Chẳng lẽ đội viên kia đã chết?
Nhìn thần thái của mấy người này, hiển nhiên cũng không giống như có đồng đội vừa chết. Cho dù bọn họ không quá coi trọng tính mạng đồng đội, nhưng cũng không thể tỏ ra đắc ý như thế.
Giang Dược âm thầm tức giận.
Rừng lớn quả nhiên chim gì cũng có.
Cục Hành động Siêu nhiên vừa có người làm thật như trưởng ban La, vừa có loại sâu mọt như họ Cao này.
Nhìn bộ dáng coi thường mạng sống mấy trăm người của trưởng ban Cao, liệu có thể trông cậy vào việc gã gánh vác trọng trách hay không? Có thể trông cậy gã đi cứu giúp nhân dân vào những lúc dầu sôi lửa bỏng?
Còn lâu! Gã chỉ quan tâm tới việc làm sao đục khoét của công, đút đầy túi riêng của mình.
Giang Dược đang tức giận thì phía cầu thang thoát hiểm đối diện lại truyền ra tiếng bước chân.
Rất nhanh, tay thủ hạ lúc trước mất tích không thấy cũng tìm đến quán cà phê.
"Trưởng ban Cao, tôi đã cúp cầu dao tổng. Bây giờ toàn bộ trung tâm mua sắm, trừ những khu vực có máy phát điện riêng, còn lại đều đã mất điện.”
"Rất tốt, cậu Lục, cậu và cậu Khương núp trong tối, chú ý quan sát kỹ. Một khi phát hiện mấy người kia, không nên kinh động mà phải lập tức báo cho tôi.”
"Vâng."
Giang Dược nghe mà đau đầu. Coi bộ đối phương muốn đợi năm sáu tiếng đồng hồ trong quán cà phê thật. Thế nhưng Giang Dược nào có tâm tư cù nhây với bọn ấy?
Nhưng nếu giờ hắn ra khỏi cửa hàng, trừ phi biết tàng hình, bằng không thì nhất định sẽ bị phát hiện, vì ngoài cửa hàng hoàn toàn là khoảng trống, căn bản không có bất kỳ vật gì che chắn tầm mắt, đối phương chỉ cần liếc từ trên xuống là thấy ngay.
Giang Dược ngồi quay mặt vào trong, mở điện thoại di động nhanh chóng gửi tin nhắn cho trưởng ban La.
Trưởng ban La nghe nói trưởng ban Cao và cái tay đại sư Liễu kia lại muốn mưu hại tính mạng bọn họ, khuôn mặt đơ của ông cũng trở nên đằng đằng sát khí.
"Các ông ở chỗ này chờ tôi, trước tiên cứ án binh bất động, để tôi ra ngoài một chút."
Giang Dược lại khom lưng bò ra khỏi quầy thu ngân, chậm rãi di động về phía nơi trưng bày các mẫu quần áo. Vị trí này quần áo treo đầy, căn bản không sợ bị nhìn thấy.
Giang Dược đứng phía sau chậu hoa, quan sát ra bên ngoài.
Hai người kia đích thực là thủ hạ của trưởng ban Cao. Một người đang tuần tra, còn người kia tất nhiên đang ẩn núp trong bóng tối để quan sát.
Sau một lát bọn họ lại đổi ca, cứ thế thay phiên nhau, một tĩnh một động, cực kỳ ăn ý.
Giang Dược quan sát một hồi, cuối cùng cũng tìm được một ít quy luật tuần tra của đối phương. Vị trí hiện tại của mình, cách cánh cửa thoát hiểm gần nhất chỉ hơn mười mét.
Hiện tại hắn cần phải tránh khỏi tai mắt của hai người kia, đến được cánh cửa đó.
Thế nhưng, muốn thuận lợi vượt qua khoảng cách mười mấy mét này mà không bị phát hiện, độ khó rất lớn.
Giang Dược cố gắng tĩnh tâm lại, không nóng không vội.
Lúc này, tuyệt đối không thể đánh cỏ động rắn.
Ước chừng trôi qua mười lăm phút đồng hồ, Giang Dược thật sự chờ được một cơ hội.
Trưởng ban Cao trong quán cà phê lại đi ra cửa dặn dò một thủ hạ sang bên một cửa hàng ẩm thực khác lấy thức ăn.
Còn lại một tên quan sát, tuyệt đối không thể bao quát toàn trường mọi lúc mọi nơi được.
Quả nhiên, khi kẻ còn lại đi về phía một hướng khác, Giang Dược thuận lợi nắm lấy cơ hội, cơ hồ chỉ mất hai giây là hắn đã lắc mình đến cánh cửa thoát hiểm kia.
Cánh cửa này vừa vặn nằm đối diện với mấy người đối phương. Khoảng cách ở giữa, là không gian trống rỗng.
Chỉ có điều, Giang Dược là ở tầng hai, đối phương là ở tầng ba.
Giang Dược vào cánh cửa này, không cần lo lắng bị đối phương phát hiện.
Hắn lập tức nhanh chóng đi xuống tầng một, đi tới cầu thang thoát hiểm ngay phía dưới quán cà phê trên tầng ba, liên hệ Trí linh, thi triển kỹ năng Sao chép!
Hư không xuất hiện một làn sóng gợn khó thể phát hiện, và thế là Giang Dược đã biến thân trở thành sếp Diêm đầu hói bụng phệ.
Học theo điệu bộ phách lối của sếp Diêm, Giang Dược chậm rãi đi lên lầu.
"Sếp Diêm?"
Nhân viên họ Khương hiển nhiên cũng nghe được tiếng bước chân ở cầu thang, núp ở một bên quan sát. Nhìn thấy sếp Diêm lên lầu, hiển nhiên cũng kinh ngạc.
"Cậu Cao đâu rồi?" Giang Dược học theo giọng điệu của sếp Diêm.
"Dạ thưa sếp, trưởng ban đang ngồi trong quán cà phê, để tôi đi thông báo một tiếng."
"Cậu dẫn đường đi." Giang Dược thản nhiên nói.
Sếp Diêm đã lên tiếng, vị đội viên này cũng không dám ngỗ nghịch, dẫn Giang Dược đi tới quán cà phê.
Trưởng ban Cao đang thì thầm bàn tán với đại sư Liễu trong một gian phòng, bỗng nhiên nhìn thấy sếp Diêm giá đáo, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
"Sếp Diêm, sao ngài lại tới đây một mình?”
"Thế nào? Tôi không thể vào được sao?” Giang Dược nói với vẻ thâm ý sâu xa.
"Không, không phải! Chỉ là không ngờ lại phải kinh động ngài tự mình vào đây.” Trưởng ban Cao có chút xấu hổ, vội vàng nhường chỗ cho Giang Dược.
Đại sư Liễu tựa hồ cũng có chút khó chịu.
Vừa nãy đại sư đã dựng nên hình tượng cao cả của mình, còn đòi thù lao tới ba trăm ngàn mỗi phút, vậy mà giờ phút này lại ngồi ở đây uống cà phê, quả thực có chút xin lỗi với chủ thuê.
Có điều đại sư chung quy vẫn là đại sư, sau một thời gian ngắn lúng túng, liền tìm được lý do thích hợp.
"Sếp Diêm, cục diện cơ bản đã được khống chế."
"Ồ?"
Trưởng ban Cao vội vàng tiếp lời:
"Chúng tôi đã tìm ra lý do thích hợp, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì."“.
"Lý do gì?" Giang Dược không biết trong hồ lô bọn họ rốt cuộc bán thuốc gì, chỉ đành mượn gió bẻ măng, thuận theo lời bọn họ.
"Vâng, là như vậy, đại sư Liễu trải qua một phen khảo sát chuyên nghiệp, phát hiện Quảng trường Thời đại Vân Sơn này tồn tại vết tích còn sót lại của một trận pháp khổng lồ. Trận pháp này cực kỳ khủng bố, sinh linh ở bên trong sẽ bị di chuyển đến một nơi không biết nào đó trong nháy mắt, không rõ sống chết. Loại trận pháp dịch chuyển này, nghe nói là chỉ tồn tại ở thời đại viễn cổ. Tình huống cụ thể như thế nào, còn phải nhờ đại sư Liễu tiến hành giải thích chuyên nghiệp.”
Đại sư Liễu thận trọng uống một ngụm cà phê.
"Từ xưa thiên cơ bất khả lộ. Uy lực của trận pháp này... Tôi chỉ có thể nói, sâu không lường được! May mắn là phạm vi che phủ của nó chỉ nằm trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn nho nhỏ này, hơn nữa thời gian hiệu lực của nó dường như chỉ kéo dài trong mười hai giờ. Nếu như trận pháp này nhằm vào toàn bộ Tinh Thành, cũng không phải chỉ mất tích mấy trăm người đơn giản như vậy. Cho nên, bổn đại sư cảm thấy, sự kiện lần này tuy bất hạnh, nhưng trong cái rủi cũng có cái may.”
"Vậy nhỡ trận pháp này lại khởi động lần nữa thì sao?"
"Không tồn tại!" Vẻ mặt đại sư Liễu dâng trào chính khí:
"Bổn đại sư hao phí tâm huyết thật lớn, không tiếc hy sinh nhiều năm đạo cơ để phá hư hoàn toàn tàn tích còn sót lại của trận pháp này. Tôi bảo đảm nó tuyệt đối sẽ không khởi động lần nữa. Từ giờ trở đi, Quảng trường Thời đại Vân Sơn đã tuyệt đối an toàn!”
Nghe đại sư Liễu làm bộ làm tịch một hồi, tựa hồ có chuyện như vậy thật, Giang Dược thiếu chút nữa thì tin.
Cái gì mà hy sinh đạo cơ của chính mình, sao không thấy ông thiếu mất một sợi lông nào? Lại còn có tâm tư ngồi đây uống cà phê nhàn nhã như vậy?
Rồi còn cái gì mà trận pháp dịch chuyển? Đây không phải dịch chuyển không gian thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết sao?
Giang Dược kỳ thực cũng mới trông thấy trận pháp lần đầu tiên từ cái đợt trở về Bàn Thạch Lĩnh vừa rồi, cũng không phải đặc biệt sành sỏi cho lắm. Tuy nói thế giới này đã bị quỷ dị xâm lấn, nhưng chỉ mới được mấy ngày, làm sao có thể xuất hiện cả trận pháp dịch chuyển không gian? Cho dù là trong tiểu thuyết tiên hiệp, đó cũng là hàng cao cấp, bình thường phải đến trung hậu kỳ mới xuất hiện a.
Chẳng lẽ bây giờ quỷ dị xâm lấn không cần theo trình tự tiến dần từng bước gì sao? Trực tiếp đẩy nhanh vào hậu kỳ?
Hoàn toàn là nhắm mắt nói mò!
"Sếp Diêm, danh tiếng của đại sư Liễu trong ngành rõ như ban ngày. Đại sư đã nói trận pháp sẽ không khởi động lại, người ngoài khẳng định sẽ tin tưởng. Tôi nghĩ cách nói này là hoàn toàn hợp lý.”
Giang Dược cười gằn trong lòng, ai tin thì tin chứ hắn tuyệt đối là không tin nổi rồi đó.
"Cậu Cao này, cậu xác định tất cả các khâu ở giữa sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Trưởng ban Cao trầm ngâm nói:
"Tôi đã suy diễn qua vài lần, hẳn là sẽ không tồn tại sơ hở gì lớn. Điều duy nhất cần bận tâm chính là hơi khó giải thích việc mấy trăm người mất tích, nhất là người nhà bọn họ lo lắng cho thân nhân quá sẽ gây chuyện. Nhưng đây cũng là lẽ thường tình mà thôi. Thời đại quỷ dị đã đến, ngày nào mà chả xảy ra vài chuyện quỷ dị? Tôi tin rằng quần chúng nhân dân đã chuẩn bị tâm lý.”
Nếu như không phải lấy đại cục làm trọng, Giang Dược thật muốn tát cho con hàng này một phát rụng răng.
Quần chúng nhân dân đã chuẩn bị tâm lý là cái quỷ gì?!
Đây chính là nhân tài ăn bổng lộc nhà nước, được quốc gia trọng điểm bồi dưỡng?
Theo như lời của gã, tính mạng dân chúng chẳng qua chỉ là những con số, ngay cả kiến cũng không bằng?
Quần chúng nhân dân đã chuẩn bị tâm lý, nên chết?
Sao ông không chết? Sao cả nhà ông không chết?
Đất nước nuôi ông cao to trắng trẻo, chính là để ông châm biếm nhân dân vậy hay sao?
Giang Dược ráng hết sức bình sinh để ngăn chặn cơn tức giận, thản nhiên nói:
"Các cậu có phải đã quên còn có một nhóm người cũng vào Quảng trường Thời đại? Cậu có thể thuyết phục bọn họ chấp nhận cách nói này?”
"Trưởng ban La? Anh ta có biết trận pháp gì không? Có hiểu thiên cơ như đại sư Liễu sao? Chỉ là một kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng mà thôi. Vừa rồi đại sư Liễu đã bói cho anh ta một quẻ, số của anh ta rất có khả năng không sống quá hôm nay. Phải không? Đại sư Liễu?”
Đại sư Liễu cười ha hả:
"Trưởng ban Cao à, cậu đều nói thiên cơ bất khả lộ, vì sao luôn treo thiên cơ ở bên miệng?”
"Ồ, là lỗi của tôi. Tôi chỉ nghĩ sếp Diêm cũng không phải người ngoài.”
"Sếp Diêm, nếu sếp coi trọng trưởng ban La, anh ta cũng có thể không chết. Nếu sếp không coi trọng, sau đó anh ta nhất định sẽ chết không nghi ngờ.”
Lời nói của đại sư Liễu rất ba phải, không khẳng định chắc chắn, chừa lại rất nhiều dư địa.
Đây là tác phong của những kẻ giả thần giả quỷ, không bao giờ khẳng định điều gì, thủy chung lưu lại chỗ trống để lật ngược lời giải thích.
Giang Dược khẽ động trong lòng.
Nghe khẩu khí của đại sư Liễu cũng không giống như đang khoác lác. Chẳng lẽ y không phải kẻ lừa gạt, mà thật có một chút bản lãnh? Bằng không thì y lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy, một lời có thể định sinh tử của người khác?
Chẳng lẽ trung tâm thương mại này còn có chuyện ẩn nào hay sao?
Giang Dược đang suy nghĩ thì trưởng ban Cao lại đột nhiên hỏi:
"Sếp Diêm, trước khi sếp vào có trông thấy nhóm của La Đằng vào trung tâm thương mại hay không?”
"Đương nhiên là có." Giang Dược nghiêm mặt nói:
"La Đằng chủ động đòi xuất chiến, quân lệnh như núi, làm sao có thể nói rồi lại thôi?”
"Nhưng chúng tôi nãy giờ cũng không gặp được bọn họ, chẳng lẽ bọn họ đang núp trong góc tối, bày tính âm mưu gì đấy chứ?" Trưởng ban Cao không nhịn được nói.
"Cái tên La Đằng này rất không đơn giản, cậu Cao, cậu chớ có khinh thường. Mấy vụ án trước đó, La Đằng đều làm rất tốt.”
Trưởng ban Cao có chút lúng túng, chỉ cần nói đến năng lực làm việc, trưởng ban Cao luôn cảm thấy mình bị nhằm vào.
"Bọn họ vào từ lối đi dưới đất?" Đại sư Liễu lại hỏi một câu.
"Đúng."
Đại sư Liễu nhíu mày:
"Không đúng! Lúc nãy ở tầng hầm, tôi từng dùng bí pháp tìm kiếm một phen, cũng không phát hiện bọn họ ở đó.”
"Tầng hầm nhiều xe như vậy, có lẽ bọn họ trốn trong một chiếc xe nào đó?"
Đại sư Liễu lạnh lùng lắc đầu:
"Đừng nói trong xe, ngay cả trong khe tường, chỉ cần bọn họ là người sống, có hô hấp, có dương khí, tôi đều có biện pháp tìm ra bọn họ.”
"Vậy thì lạ à nha." Giang Dược thuận theo lời đối phương, thở dài nói.
"Có khi nào bọn họ đi vào tầng hầm rồi lại nhanh chóng đáp thang máy lên tầng trệt? Đại sư Liễu, chi bằng chúng ta lại lục soát lại tầng trệt đi?” Trưởng ban Cao đề nghị.
Đại sư Liễu cười quỷ dị:
"Làm sao cậu biết tôi không phải đang lục soát?”
"Ồ?" Giang Dược và trưởng ban Cao có chút kinh ngạc.
"Tầng hầm không nhận dương khí, cách ly với mặt đất, tương đối dễ tìm một chút. Nếu hiện tại là buổi tối, kỳ thật cũng không khó tìm kiếm trên mặt đất. Thế nhưng giờ đang là ban ngày, cần phải thao tác phiền toái hơn một chút. Cho nên tôi mới bảo trưởng ban Cao phái người đi cúp cầu dao tổng. Ánh sáng ảm đạm sẽ khiến việc lục soát trở nên dễ dàng hơn.”
"Vậy muốn tìm xong ba bốn tầng lầu này, phải mất bao lâu?" Trưởng ban Cao nhịn không được hỏi.
"Gấp cái gì? Không phải chúng ta còn ở đây suốt năm sáu tiếng hay sao? Việc gì phải bận tâm chút thời gian cỏn con này? Vẫn là câu nói cũ, chỉ cần bọn họ còn ở trong trung tâm thương mại, sinh tử của bọn họ đều nằm trong ý niệm của tôi. Tất nhiên, nếu họ không có mặt thì lại là chuyện khác.”
Đại sư Liễu nói với vẻ cao nhân đắc đạo, đã tính sẵn từ trước.
Trưởng ban Cao đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài quán cà phê vang lên một tiếng rầm.
Thanh âm này vang lên có chút đột ngột, có chút quỷ dị.
Ngay cả đại sư Liễu cũng hơi kinh ngạc, thò đầu nhìn ra ngoài.
Thông qua lớp kính, bọn họ nhìn thấy một khuôn mặt đầy sợ hãi ở ngoài hành lang.
Điều quỷ dị chính là, khuôn mặt này cư nhiên xoay ngược. Đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên.
Tư thế quỷ dị này thật giống như cả người đang treo ngược trên trần hành lang.
"Cậu Khương?" Trưởng ban Cao kinh hô một tiếng.
Gương mặt treo ngược này đúng là thủ hạ tâm phúc của gã, giờ phút này lại treo ngược trên trần hành lang, biểu tình vô cùng hoảng sợ, hai tay buông xuống, quơ quàng trong hoảng sợ, muốn bắt lấy cái gì đó.
Đáng tiếc, hành lang không có bất kỳ thứ gì có thể tóm cả, hai cánh tay chỉ có thể đung đưa trong bất lực.
Trưởng ban Cao vội vàng sờ về phía hông, rút súng ra.
Thân là trưởng ban Hành động, lúc này dù gã có sợ hãi thế nào, cũng không có khả năng thờ ơ với thủ hạ của mình, thấy chết mà không cứu.
Huống chi, ngoại trừ gã, hiện trường chỉ còn lại đại sư Liễu và sếp Diêm. Cũng không thể để sếp lớn đi xông pha phía trước chứ?
Ngay khi gã vội vã muốn lao ra khỏi quán cà phê, khuôn mặt treo ngược kia đột nhiên được nâng lên, giống như phía trên có lực lượng gì đột nhiên túm lấy trực tiếp kéo đi.
Tốc độ cực nhanh, nhìn mà tê hết da đầu.
Chờ trưởng ban Cao ra được tới hành lang, thủ hạ của gã đã sớm biến mất vô tung vô ảnh. Trần nhà xuất hiện một cái lỗ thủng, vừa vặn bằng kích cỡ thân thể một người.
"Cậu Lục, cậu đâu rồi?"
Trưởng ban Cao kinh hồn táng đảm, gắt gao nắm lấy súng ống trên tay, thấp giọng gọi một người thủ hạ tâm phúc khác, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm lên trần nhà, sợ bỗng nhiên có một ma trảo đục lỗ trần nhà vươn xuống, trực tiếp kéo gã lên.
“Cậu Lục! Cậu Lục!
Trưởng ban Cao liên tục hô hai tiếng, thủy chung không có bất kỳ phản ứng nào.
Chợt gã nhìn về phía góc hành lang, lại nhìn thấy một đôi giày da rơi xuống góc rẽ. Bàn tay cầm súng của gã không khỏi có chút run rẩy.
Gã dán người vào lan can thủy tinh bên ngoài hành lang, từng bước từng bước di chuyển về phía góc đường.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán.
Có thể thấy trưởng ban Cao giờ phút này rất sợ hãi.
Gã dán vào lan can thủy tinh bên ngoài hành lang, đó là vì càng đứng bên rìa ngoài hành lang, góc nhìn sẽ càng lớn. Khi đến gần chỗ rẽ, góc nhìn sẽ tốt hơn, chưa kể còn có thể duy trì khoảng cách tương đối an toàn. Một khi có biến cố gì, gã cũng có nhiều thời gian để phản ứng hơn.
Có thể làm tới chức trưởng ban Hành động thứ năm, một chút tố chất cơ bản này vẫn phải có, cũng chưa tới mức ăn hại hoàn toàn.
Chờ tầm mắt của trưởng ban Cao triệt để nhìn rõ góc bên kia, gã bị dọa ngây người.
Một vết máu thật dài kéo về phía xa, thẳng đến cuối hành lang, biến mất ở một lối vào bên phải.
Lối vào này là một khu trò chơi.
Khu trò chơi này là khu trò chơi tiêu chuẩn của những trung tâm thương mại. Bên trong có đủ loại máy bắt búp bê, máy gom tiền xu, còn có các loại máy khiêu vũ, máy game thùng, máy câu cá...
Đôi giày hiển nhiên là của cậu Lục, vết máu hơn phân nửa cũng là vết máu của cậu Lục.
Ngay lúc trưởng ban Cao đang hoài nghi thì trên trần hành lang vang lên một tiếng kêu thất thanh thảm thiết.
Tiếp theo, máu rơi tí tách giống như mưa từ lỗ thủng mà cậu Khương biến mất ban đầu.
Rất nhanh, toàn bộ khu vực hành lang phụ cận đã dính đầy máu me.
Trưởng ban Cao rốt cuộc không khống chế được nữa, nhanh chóng chạy trở về, giơ tay lên nổ súng bắn mấy phát!
Trần nhà lập tức xuất hiện vài lỗ đạn.
Sau đó là một sự im lặng đến tuyệt vọng.
Ngay khi trưởng ban Cao đang hoang mang không rõ, lỗ thủng kia bỗng nhiên lại thò ra một thứ.
Trưởng ban Cao không chút do dự giơ tay bắn ngay một phát súng.
Đoàng!
Một phát này cư nhiên chuẩn xác trúng mục tiêu.
Chờ gã nhìn rõ ràng, trưởng ban Cao hoàn toàn choáng váng, thứ ló ra rõ ràng là đầu của cậu Khương, hai mắt trừng gắt gao, biểu tình tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng.
Trên trán có một lỗ máu, chính là từ phát súng vừa rồi của trưởng ban Cao. Trên cổ còn có một cái lỗ máu lớn hơn, gân cốt đều bị xé rách.
Nhìn vết thương thảm thiết này, rõ ràng là bị thứ gì đó cắn ra. Căn cứ vào cơn mưa máu lúc nãy, hẳn là động mạch chính nơi cổ bị cắn đứt.
Bịch!
Thân thể cậu Khương tuyệt vọng rơi xuống, đập vào hành lang, đã sớm tắt thở. Chỉ là hai mắt trừng gắt gao, chết không nhắm mắt.
Cả người trưởng ban Cao cảm thấy cực kỳ không khỏe.
Gã nhìn về phía đại sư Liễu đang đi ra cửa quán cà phê:
"Đại sư, đây là bút tích của ông sao?”
Sắc mặt đại sư Liễu tái nhợt:
"Làm sao có thể? Tôi chỉ muốn hạ thủ với mấy người kia, làm sao có thể xuống tay với người một nhà?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận