Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 117: Kỹ năng Sao chép lại lập công

Tình hình nhất thời trở nên quỷ dị khôn lường.
Trưởng ban Cao thấy đại sư Liễu phủ nhận, trong lòng càng thêm bất an. Nhìn cái chết của hai đội viên, hiển nhiên không giống thủ đoạn của người bình thường.
Người bình thường không thể nào có loại năng lực hành động này, có thể đi tới đi lui tự nhiên trên trần nhà giống như quỷ mị, khó có thể phát giác.
Mấu chốt nhất chính là, dưới tình huống bình thường, con người không có khả năng khát máu tàn nhẫn đến vậy. Cho dù giết người cũng chú ý đến động cơ và phương pháp. Loại phương thức tàn nhẫn cắn rách cổ họng này, tuyệt đối không giống hành vi của con người.
Giang Dược đứng trước cửa quán cà phê, lặng lẽ quan sát phản ứng của trưởng ban Cao và đại sư Liễu.
Sự sợ hãi của trưởng ban Cao không phải giả vờ, nhất là loạt nổ súng vừa rồi, rõ ràng là có chút chó cùng rứt giậu.
Chỉ tiếc, liên tục mấy phát súng, lại không bắn hung thủ, toàn bộ đều rơi lên thi thể thủ hạ.
Ngoại trừ một phát súng ngay trán, ngực và phần bụng bên hông đều có lỗ đạn xuyên qua.
Giang Dược cũng không hả hê khi người gặp họa. Dù sao, đây là một sinh mạng trẻ tuổi, có thể vào ban ngành đặc biệt, chắc chắn cũng là báu vật và niềm tự hào của gia đình.
Tự nhiên lại chết không rõ ràng như vậy, nói cho cùng đây cũng không phải lỗi của anh ta.
Ngược lại đại sư Liễu kia sau một hồi kinh ngạc, đi tới trước thi thể, lăn qua lật lại, đâm đâm chọt chọt, tựa hồ đang kiểm tra cái gì đó.
Một lúc lâu sau, y đứng dậy, thở dài một hơi:
"Cậu Cao, bớt đau buồn đi.”
Giang Dược bó tay im lặng tại chỗ.
Hắn vốn tưởng rằng tên này quan sát nửa ngày, khẳng định sẽ lại có một phen chém gió dài dòng lê thê. Ai ngờ y lại mở miệng kêu người ta bớt đau buồn đi.
Ông không phải là đại sư hay sao?
Giang Dược bỗng nhiên giật mình, nhớ tới lời đại sư Liễu cam đoan trước đó.
"Đại sư Liễu, tôi nhớ đại sư từng nói, Quảng trường Thời đại Vân Sơn bây giờ hẳn đã an toàn rồi chứ? Vậy đại sư giải thích ra sao về chuyện vừa rồi?”
Rốt cuộc là đại sư, nghe chất vấn như vậy mà y vẫn bình chân như vại, chỉ là quay đầu vẫy vẫy tay với nữ trợ lý. Nữ trợ lý tranh thủ dâng la bàn lên.
Đại sư Liễu thở dài nói:
"Sếp Diêm, tôi nói an toàn, là ý bảo trận pháp kia sẽ không khởi động lại nữa. Không có nghĩa là sẽ không có giống loài nào khác xâm lấn a?”
Trong lúc nói chuyện, kim la bàn trong tay đại sư Liễu lại rung lắc kịch liệt, lộ rõ sự bất thường.
Đại sư Liễu biến sắc, cầm la bàn đi tới đi lui ở hành lang. Mặc kệ y đi tới đâu, sự rung lắc của la bàn cũng không hề suy giảm chút nào, ngược lại có dấu hiệu càng lúc càng kịch liệt.
"Tại sao lại vậy? Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt đại sư Liễu tương đối khó coi.
"Cậu Cao, rất không thích hợp a."
Trưởng ban Cao liên tục mất đi hai thủ hạ đắc lực, đã rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.
"Đại sư, rốt cuộc là cái gì không thích hợp?"
"Mọi thứ đều không thích hợp. Tôi dám chắc nhất định có tà ma lẻn vào trung tâm thương mại, hơn nữa là vừa mới tiến vào không lâu. Kim la bàn của tôi, chỉ khi nào từ trường hỗn loạn, mới có thể xuất hiện loại tình huống này. Cậu có biết khi nào từ trường sẽ trở nên hỗn loạn hay không?”
"Khi nào?" Trưởng ban Cao vội vàng hỏi.
"Có ma!"
"Nhất là lệ quỷ, từ trường của chúng phi thường cường đại, kỳ thật bản thân chúng là một loại khí trường kỳ quái. Chúng ta không thể nhìn thấy lệ quỷ bằng mắt thường, nhưng từ trường sẽ không nói dối. Cho nên, nơi lệ quỷ xuất hiện, thông thường từ trường sẽ rất hỗn loạn. Tất nhiên, la bàn tầm thường sẽ không thể bắt được điều này. La bàn này của tôi, chính là vật truyền thừa qua hai mươi mấy đời của tổ tiên, có nội tình cả mấy trăm năm. Bảo nó là linh vật cũng không ngoa chút nào.”
"Ông có muốn gọi viện trợ không?" Đây là phản ứng đầu tiên của trưởng ban Cao.
Đại sư Liễu liếc mắt:
"Cậu không thấy con quỷ này khát máu đến chừng nào sao? Theo phán đoán của tôi, đây tuyệt đối là lệ quỷ hóa tà hơn trăm năm. Cậu càng gọi nhiều người, kết quả càng thảm khốc. Cậu chờ tôi bốc một quẻ xem sao.”
Đại sư Liễu sờ vào trong ngực, lấy ra một cái túi gấm, đổ ra ba đồng tiền bói toán.
Đại sư Liễu hai tay cầm đồng tiền, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm, giống như đang tiến hành nghi thức cầu nguyện trước khi bói toán.
Một lát sau, đại sư Liễu mở mắt ra.
"Tiểu Cổ, ghi chép một chút."
Nữ trợ lý rất nhanh nhẹn, đã sớm cầm giấy bút trên tay.
Soạt!
Ba đồng tiền xu bị đại sư Liễu rải ra, rơi trên mặt bàn.
Mặt ngửa của ba đồng tiền cư nhiên đều là mặt hoa văn.
Trong bói quẻ, chữ hướng lên đại biểu cho dương, hoa văn hướng lên đại biểu cho âm.
Ba mặt ngửa đều là hoa văn, kỳ thật chính là ba hào âm. Hào âm được ký hiệu bằng một đường gạch ngang có nét đứt ở giữa.
Nếu là mặt chữ hướng lên trên, thì là hào dương, được ký hiệu bằng một đường gạch ngang liền mạch.
Nữ trợ lý vẽ lại hình quẻ đầu tiên trong sổ tay, ba đường gạch ngang có nét đứt ở giữa.
Đại sư Liễu lần thứ hai cầm lấy ba đồng tiền xu, lại rải ra một lần nữa.
Vẫn lại là ba mặt hoa văn ngửa, đều là hào âm.
Đại sư Liễu liên tiếp rải sáu lần. Càng kinh người hơn chính là, sáu lần đều là ba hào âm.
Bói toán bằng tiền xu, theo trình tự phải rải tiền sáu lần, tạo thành sáu quẻ, tổ hợp từ dưới lên trên, hình thành một quẻ tượng, đối ứng với sáu mươi bốn quẻ trong kinh dịch.
Lần xem quẻ bói toán này, mỗi một quẻ đều là ba hào âm, vậy thì không thể đơn giản hơn.
Tương ứng chính là quẻ Khôn trong sáu mươi bốn quẻ.
Việc giải thích quẻ tượng, không thể rập khuôn, cũng không máy móc, nó phải được giải thích dựa trên tình hình lúc bói toán, vấn đề cần hỏi, tình huống của người hỏi.
Đại sư cũng không vội giải thích, mà thu hồi ba đồng tiền, bỏ lại vào túi gấm.
Hình tượng cao nhân đắc đạo nhân tạo của y giờ phút này giống như có chút sụp đổ, biểu tình khó coi không nói nên lời, ánh mắt lại toát ra một tia sợ hãi.
Y nhìn trái nhìn phải, phảng phất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xảy sự việc kinh khủng nào đó.
Trưởng ban Cao nuốt nước miếng ừng ực, cẩn thận hỏi:
"Đại sư, quẻ tượng nói thế nào?"
Giang Dược kỳ thật cũng từng thấy ông nội dùng tiền xu bói toán, cũng hiểu đôi chút về lĩnh vực này. Hắn đương nhiên nhìn ra quẻ này không thích hợp lắm.
Nhất là ở trong tình thế trước mắt, quẻ tượng chí âm này rõ ràng lộ ra điềm báo đại hung.
Chỉ là, rốt cuộc quẻ của đại sư Liễu bói có chính xác hay không, thì còn phải xem xét lại.
Giang Dược trái lại muốn thử nghe xem đại sư Liễu sẽ giải thích như thế nào. Có điều nhìn biểu hiện của y, tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó?
Đại sư Liễu gian nan mở miệng:
"Trưởng ban Cao, đại hung, đại hung a! Quẻ tượng này là điềm báo chí âm chí ác. Theo tôi thấy, trong trung tâm thương mại này nhất định là có lệ quỷ quấy phá. Chẳng lẽ lúc tôi phá hư nền tảng của trận pháp kia đã tác động đến địa mạch, đánh thức lệ quỷ ẩn núp ở phụ cận hay sao?”
Lệ quỷ?
Theo lý thuyết, lời của đại sư Liễu quả thật có đạo lý nhất định.
Nhìn y khống chế la bàn, bói quẻ tính toán, quả thật rất giống chuyên gia. Ít nhất vẫn là có cơ sở nhất định, cũng không phải loại lường gạt gà mờ, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng không biết vì sao, Giang Dược luôn có cảm thấy tình huống hiện tại quái lạ kiểu gì ấy, cảm thấy đại sư Liễu này quá biết giả thần giả quỷ.
Rốt cuộc quái lạ chỗ nào, Giang Dược nhất thời cũng khó mà nói thành lời được.
"Sếp Diêm, nơi này rất hung hiểm. Tôi đề nghị chúng ta vẫn nên tìm một nơi an toàn trước.”
Trưởng ban Cao vội nói:
"Nhưng chúng ta mới chỉ vào có một giờ mà thôi.”
Ngụ ý của gã rất rõ ràng, chúng ta đã nói trước cùng nhau ăn chia phí ra sân, nếu chỉ ở lại có một giờ, phí ra sân sẽ không đủ.
Đại sư Liễu trợn trắng mắt một cái:
"Chúng ta ra khỏi trung tâm thương mại, tìm một góc yên tĩnh hẻo lánh dừng chân, ai biết chúng ta có còn ở trong trung tâm thương mại hay không? Hiện tại không có ai giám sát ở đây cả.”
"Bên ngoài tai mắt khắp nơi, chẳng may bị phát hiện thì sao? Đại sư, ngài không có biện pháp trị con lệ quỷ này sao?”
"Biện pháp cũng không phải là không có. Có điều, ta cũng chỉ có năm phần nắm chắc, hơn nữa tồn tại nguy hiểm rất lớn a. Cậu có biết một người làm ăn vài chục triệu đồng như tôi, đôi khi không cần phải chấp nhận rủi ro này.”
"Chúng ta có thể thương lượng thêm một chút về chi phí tiêu diệt lệ quỷ." Trưởng ban Cao vội vàng nói.
Đại sư Liễu cũng không vội tiếp lời, mà bấm ngón tay, tựa hồ đang tính toán gì đó.
Một lát sau, y thở dài một hơi:
"Thôi thôi, nếu không diệt lệ quỷ này, nơi đây chung quy sẽ không được an bình. Trung tâm mua sắm không được yên bình, nhiệm vụ của chúng ta cũng không tính là hoàn thành. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, tôi sẽ không lấy được phí ra sân, các cậu cũng không được chia tiền. Vì lợi ích của mọi người, tôi đành mạo hiểm đánh một trận đi..."
"Có điều, tôi nói trước rồi đấy, thù lao diệt quỷ thêm ra này, cũng không tồn tại chia đầu người, nhất định phải thuộc về một mình tôi. Đó là phí bán mạng của tôi.”
Trưởng ban Cao chần chừ nhìn Giang Dược.
Rõ ràng, việc liên quan đến chi phí mới phát sinh, còn phải lắng nghe ý kiến của lãnh đạo.
Giang Dược từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại:
"Đại sư Liễu, cần bao nhiêu chi phí cho việc tiêu diệt con quỷ này?”
"Nguy hiểm quá lớn, thù lao dưới ba mươi triệu, chúng ta hiện tại đi ra ngoài. Vụ làm ăn này, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng. Thành thật mà nói, nếu không phải là người quen, tôi chắc chắn sẽ hét lên chín chữ số.”
Trưởng ban Cao thầm mắng trong lòng, cái tay này thật đúng là khẩu vị lớn. Vừa mở miệng là ba mươi triệu.
Phải biết rằng, phí xuất trận một phút ba trăm ngàn của y, ở bên trong năm sáu tiếng đồng hồ, nhìn như hơn trăm triệu, nhưng phải chia cho năm người liên quan. Tình ra thì mỗi người cũng chỉ khoảng hai mươi triệu.
Nhưng bỗng nhiên xuất hiện lệ quỷ, tên này trực tiếp mở miệng đòi ba mươi triệu, còn không cho trả giá.
Cứ như vậy, một mình đại sư Liễu chẳng khác nào ẵm trọn năm mươi triệu.
Nói thật, trưởng ban Cao hoàn toàn không muốn đáp ứng.
Nhưng tình thế trước mắt, nếu gã không đáp ứng, kế hoạch lúc trước liền hoàn toàn ngâm nước, hai mươi triệu chia đầu người kia cũng chỉ còn là một phen mừng hụt.
Dù sao, nếu ông không phá được vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn thì ít nhất phải đảm bảo an toàn cho trung tâm thương mại này chứ? Nếu bên trong còn bị ma ám, đại sư Liễu có lý do gì để lấy phí ra sân này? Cho dù lấy được, sau đó bị truy cứu, trưởng ban Cao phải là người xộ khám đầu tiên.
Cho nên, nhất định phải diệt con lệ quỷ này.
Ba mươi triệu, có không tình nguyện cho, thì vẫn phải cho!
May mắn đây đều là kinh phí Nhà nước.
Cục Hành động Siêu Nhiên có quyền hạn lớn, các loại tài nguyên phong phú, tự nhiên cũng sẽ không thiếu tiền.
Giang Dược vẫn lặng lẽ âm thầm quan sát. Qua lời vừa rồi của đại sư Liễu, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu. Phí ra sân của đại sư Liễu này không phải do một mình y độc chiếm, bất kể là sếp Diêm hay là trưởng ban Cao đều tham gia phân chia lợi nhuận.
Quả nhiên, những tên khốn này nhìn bề ngoài thì đạo mạo chỉn chu, nhưng bên trong đều là một đám sâu mọt a.
Giang Dược hiện tại chắc chắn một trăm phần trăm, trận pháp viễn cổ gì đó chẳng qua chỉ là cái cớ dùng để đòi tiền!
Nếu thật sự là có trận pháp viễn cổ, nháy mắt dịch chuyển toàn bộ người trong trung tâm thương mại lúc ấy, làm sao chị cả có thời gian cởi đồng hồ bỏ vào chậu cây? Tại sao gương soi trong phòng thử đồ lại biến mất? Tại sao video ghi hình trong máy tính bị xóa hoàn toàn? Tại sao quần áo trên móc treo có vết bẩn nghi ngờ là máu?
Cái gọi là trận pháp viễn cổ, căn bản là bịa đặt!
“Sếp Diêm, sếp xem yêu cầu này của đại sư Liễu, chúng ta có thể tiếp nhận không?” Trưởng ban Cao cẩn thận hỏi.
"Cậu Cao, cậu là chủ đạo hành động lần này, cậu quyết định là được."
Trưởng ban Cao thầm mắng một tiếng, cái gì mà tự tôi đưa ra quyết định? Tôi tự đưa ra quyết định, sau đó sếp lại nói tôi không tôn trọng cấp trên, không để lãnh đạo vào mắt.
Trong lòng gã mắng rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại rất thành thật:
"Hay là cứ đáp ứng trước? Bằng không kế hoạch lúc trước cũng công cốc..."
Kế hoạch?
Kế hoạch lừa gạt kinh phí có phải không?
Giang Dược cũng không vạch trần, khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Sau khi được lãnh đạo đồng ý, trưởng ban Cao rõ ràng đã hăng hái trở lại.
“Đại sư Liễu, cái giá ba mươi triệu này, chúng tôi có thể đáp ứng. Có điều, ông phải đảm bảo, nhất định có thể tiêu diệt lệ quỷ, bảo đảm Quảng trường Thời đại Vân Sơn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
"Đó là đương nhiên, lát nữa đợi tiêu diệt lệ quỷ xong, cùng lắm thì tôi lại vất vả một chút, tổ chức pháp sự ngay hiện trường, triệt để hóa giải âm khí nơi này, hẳn là sẽ không có vật dơ bẩn nào bén mảng tới nữa. Có điều tôi phải nói trước, hiện giờ thời đại quỷ dị đã tới, sau một thời gian, nếu lại xảy ra vấn đề gì, bổn đại sư cũng không dám cam đoan a.”
"Một thời gian là bao lâu?"
"Dăm ba tháng đi." đại sư Liễu nói:
"Đương nhiên, cũng có thể ngắn hơn.”
"Chỉ cần qua một tháng, dù có lại xảy ra vấn đề gì, vậy toàn có thể giải thích được." Trưởng ban Cao cười nịnh nọt với Giang Dược:
"Sếp Diêm, sếp nói có đúng không?”
Nhìn gương mặt vô sỉ này, Giang Dược ngán ngẩm chả buồn nói.
"Cậu Cao, cậu vào đây một chút, tôi có lời muốn nói riêng với cậu."
Giang Dược thầm hạ quyết định, vẫn là phải mạo hiểm thăm dò một chút, cạy miệng đối phương ra. Cứ giằng co như vậy, vĩnh viễn không thể phá vỡ bế tắc.
Mỗi một giây chậm trễ, người thân lại nguy hiểm thêm một phần.
Vào phòng quán cà phê, Giang Dược đóng cửa lại.
Hắn đã chuẩn bị sẵn những gì cần nói trong đầu.
"Cậu Cao."
"Dạ vâng, có chuyện gì hả sếp?"
"Tôi vẫn còn chút lo lắng. Kế hoạch này của chúng ta thật sự không có sơ hở nào hay sao?”
"Sếp cứ việc yên tâm, chúng em đã tính toán kỹ lưỡng, tuyệt đối sẽ không có sơ hở gì. Trận pháp viễn cổ nghe có chút khoa trương thật, nhưng bây giờ tiến vào thời đại quỷ dị, chúng ta chỉ cần thuyết phục cấp trên là được. Về phần dư luận bên ngoài, chúng ta không cần phải giải thích. Hơn nữa, hồ sơ vừa đóng, ai còn có thể truy cứu được? Những người thân của nạn nhân? Chỉ là dân chúng bình thường, bọn họ không có năng lục lớn đến thế.”
Giang Dược càng nghe càng kinh hãi, những tên khốn này đúng là lòng lang dạ sói. Trận pháp gì đó, đúng như Giang Dược nghĩ, căn bản không hề tồn tại, tất cả chỉ vì muốn bòn rút kinh phí Nhà nước.
Vậy còn mấy trăm người mất tích kia đã đi đâu?
Chị cả và gia đình cô út, rốt cuộc đang ở phương nào?
Chuyện quái gì đang xảy ra ở trung tâm mua sắm này vậy? Là do yêu ma gây ra, hay là có tình huống gì khác?
Giang Dược thậm chí mơ hồ sinh ra một ý niệm khó có thể chấp nhận trong đầu. Có lẽ, từ đầu đến cuối, kế hoạch này hoàn toàn là do nhóm người kia tự biên tự diễn!
Đây chính là mấy trăm mạng người a!
Bọn họ tự đạo diễn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nếu như chỉ vì trên trăm triệu phí ra sân, chia cho bọn họ mỗi người hai mươi triệu, nguy hiểm này cũng không khỏi quá lớn.
Chi phí cho tội ác này quá cao, trong khi thu nhập dường như lại quá thấp. Dù sao, lấy địa vị của bọn họ, tuy hai ba chục triệu cũng là một con số không nhỏ, nhưng tuyệt đối không đến mức phải làm ra động tĩnh lớn như vậy, dùng tội ác lớn như vậy để lừa gạt số tiền này.
Trong đầu Giang Dược có vô số dấu chấm hỏi.
Chuyện này tựa hồ suy diễn như thế nào cũng có vẻ quỷ dị, đều khó có thể nói thông được.
Nếu như nói bọn họ tự biên tự diễn lừa gạt kinh phí, trả giá và thu hoạch rõ ràng không tương xứng.
Nếu như nói không phải bọn họ tự đạo diễn, vậy những lời vừa rồi của trưởng ban Cao nên giải thích thế nào?
Dù sao, bọn họ rõ ràng là đã tính trước về việc giải quyết nguy cơ của Quảng trường Thời đại Vân Sơn, cho nên mới bịa ra cách nói khoa trương về trận pháp viễn cổ.
Hiển nhiên, bọn họ dám nói như vậy, khẳng định là có thể bảo đảm Quảng trường Thời đại Vân Sơn sẽ không xảy ra chuyện nữa. Nếu họ không biết nội tình của vụ án, làm thế nào có thể chắc chắn như vậy? Làm sao có thể nhàn rỗi đến quán cà phê ngồi chơi xơi nước? Làm sao có lá gan lớn như vậy?
Cho nên, Giang Dược cơ bản có thể kết luận, bọn họ rất có khả năng biết được nội tình vụ án mấy trăm người mất tích này. Chỉ có điều, sự tình phát triển đến vừa rồi, tựa hồ đã thoát ly khống chế của bọn họ.
Trung tâm thương mại tựa hồ thật sự xuất hiện ma quỷ!
Cái chết của hai đội viên vừa rồi chắc chắn không thể làm giả được. Cho nên bọn họ đây là chơi dao bị đứt tay?
Nói thật, những người này có làm cái trò gì để lừa gạt kinh phí, nếu không liên quan đến người thân của mình, Giang Dược thực sự không có bao nhiêu hứng thú can thiệp.
Tuy nhiên, hễ đã động tới người thân của hắn, thì cũng tức là đã chạm vào vảy ngược của hắn, hắn không thể không làm cho ra lẽ được.
Trưởng ban Cao thấy hắn trầm ngâm không nói, cho rằng trong lòng lãnh đạo còn có vướng mắc chưa cởi bỏ, ít nhiều có chút kỳ quái. Hôm nay sếp Diêm bị làm sao ấy nhỉ?
Bình thường ăn lấy ăn để, tác phong rất khó coi, cũng không thấy sếp nhìn trước ngó sau gì a.
“Thưa sếp, còn vấn đề gì nữa không ạ?”
Tuy trong lòng trưởng ban Cao hiện lên đủ loại đậu xanh rau muống, nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính. Dù sao, phí ra sân cũng tốt, thù lao khác cũng tốt, đều cần sếp Diêm ký tên mới được, bằng không thì đừng hòng lấy được xu nào.
Giang Dược thở dài một hơi:
"Dù sao mấy trăm mạng người a!”
Đúng là thứ đạo đức giả! Trưởng ban Cao quá là ngán ngẩm, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Sếp Diêm trạch tâm nhân hậu, người trong cục chúng ta ai cũng biết. Chỉ có điều, chuyện này chung quy cũng không phải do chúng ta làm chủ. Mặc kệ tạo nghiệt bao nhiêu, đó cũng là chuyện của những người kia, chúng ta ngoại trừ phối hợp, cũng không có lựa chọn nào khác a.”
Những người kia?
Giang Dược chấn động trong lòng.
Cuối cùng cũng moi được tin tức quan trọng. Việc này lại còn liên quan tới một nhóm người khác? Bọn họ là ai?
Chẳng lẽ mấy trăm người mất tích kia thật sự không phải là do yêu ma tác quái? Mà đúng là do người làm?
Trong lòng Giang Dược nổi lên sóng to gió lớn.
Từ sau khi bước vào trung tâm thương mại này, Giang Dược đã cảm thấy rất lạ. Cảm giác lạ này rất khác với những sự kiện quỷ quái trước đó.
Đó chính là hắn không hề phát hiện bất kỳ vết tích nào của ma quỷ. Cái gì mà trận pháp viễn cổ, nơi thập tử vô sinh, càng chẳng thấy tăm hơi đâu. Cho nên Giang Dược ngay từ đầu không hề tin bất cứ những gì mà tay đại sư Liễu kia nói.
Nếu nơi đây là tử địa thực sự, với bản lĩnh của Giang Dược hiện giờ, không lý nào không cảm giác được một tia tử khí nào hết.
Hơn nữa, thêm những chi tiết của cửa hàng thời trang nữ kia, Giang Dược càng hoài nghi, đây rất có thể không phải do ma quỷ quấy rối.
Tất cả các manh mối, từ đồng hồ trên chậu cây, tấm gương biến mất, video ghi hình bị xóa, vết máu trên quần áo, đều chỉ ra yếu tố con người, chứ không phải ma quỷ gì cả.
Nghĩ tới đây, Giang Dược thật sự có chút không rét mà run.
Hắn không hiểu sao nhớ tới câu mà trưởng ban La từng nói vào đêm qua lúc ở từ đường nhà họ Giang.
Yêu ma quỷ quái tất nhiên đáng sợ, nhưng lòng người còn đáng sợ hơn.
Không nghĩ tới, câu nói bâng quơ của trưởng ban La lúc ấy lại được chứng minh nhanh đến vậy.
Lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ!
Quỷ làm ác, ít nhất còn có dấu vết để lần theo.
Người làm ác, càng không có điểm mấu chốt, càng khó mà nắm bắt.
Nếu Giang Dược không phải có được kỹ năng Sao chép, nếu không phải hắn biến thân thành sếp Diêm để lừa gạt trưởng ban Cao, Giang Dược có nghĩ nát óc cũng tuyệt đối nghĩ không ra chuyện này lại có thể liên lụy sâu đến vậy.
Ngoại trừ Cục Hành động Siêu nhiên ra, lại còn liên lụy đến một thế lực khác, mà lại không phải thế lực tầm thường. Ngay cả lãnh đạo cấp cao của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành cũng có thể mua chuộc, hơn nữa nghe khẩu khí này, tựa hồ địa vị sếp Diêm cũng không đủ để ảnh hưởng đến những người đó, ngược lại còn không có quyền lựa chọn trước mặt bọn họ?
Đây là một thế lực khủng khiếp đến cỡ nào a?
Nghĩ tới đây, Giang Dược lòng nóng như lửa đốt.
Quái vật hay tà ma gì đó, hắn ngược lại không quá quan tâm. Chị cả và cô út thân là người nhà họ Giang, vẫn còn có thể ứng phó đôi chút.
Nhưng nếu là chuyện do kẻ xấu làm...
Giang Dược không dám suy nghĩ thêm nữa.
Vẻ mặt của trưởng ban Cao lộ ra một tia nghi hoặc, nhìn Giang Dược, tựa hồ đang cân nhắc gì đó. Gã đích thực có chút hồ nghi, biểu hiện hôm nay sếp Diêm thật sự quá khác thường.
Hàng trăm mạng người?
Sếp Diêm làm sao có thể để ý đến sống chết của lũ sâu kiến? Sếp Diêm leo lên đến địa vị này, bước nào không giẫm mấy cái mạng người mà lên?
Đang lúc trưởng ban Cao hồ nghi, Giang Dược bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai trưởng ban Cao.
“Cậu Cao, đại sư Liễu này cũng là người của bọn họ chứ?"
Trưởng ban Cao sửng sốt, không phải sếp đã biết chuyện này rồi sao? Chẳng lẽ...
Ánh mắt trưởng ban Cao lóe lên một tia khác thường, nhưng gã chưa kịp sinh ra ý niệm tiếp theo trong đầu thì bỗng nhiên cảm thấy cổ mình bị siết chặt, thật giống như có một cái kìm lớn đang kẹp lấy cổ gã.
Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể gã treo lơ lửng giữa không trung.
"Không cần giãy giụa." Giang Dược lạnh lùng cảnh cáo:
"Nếu ngươi không muốn bị bóp đứt cổ, tốt nhất là thành thật phối hợp một chút.”
Ặc ặc!
Trưởng ban Cao liều mạng quơ hai tay nắm lấy tay Giang Dược, ý đồ muốn đẩy hắn ra.
Hiển nhiên, tất cả chỉ là phí công vô ích.
Thân thể được Trí linh cường hóa, thêm vào sức mạnh được mở khóa từ dòng tộc, trải qua hai tầng tăng cường như thế, thực lực hiện tại của Giang Dược đã đạt tới trình độ cực kỳ khủng bố.
Bóp chết trưởng ban Cao, tuyệt đối sẽ không khó hơn bóp chết một con ruồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận