Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 122: Khóa chặt mục tiêu, hỏi thăm Miêu Thất
"Sếp Hàn, vừa có chín chiếc xe lớn đi tới nơi này. Mỗi chiếc đều trống rỗng, cũng không lái đến khu vực nhận hàng. Hơi lạ một chút.”
“Càng lạ hơn chính là, lúc chạng vạng, rõ ràng tôi thấy rất nhiều nhân viên tan tầm, nhưng đến hiện tại, người ở trạm trung chuyển trái lại hình như còn nhiều hơn trước đó. Hơn nữa những người này đều không mặc quần áo làm việc của trạm, hoàn toàn không giống như nhân viên vận hàng.”
“Sếp Hàn, tôi thấy bọn họ đang bốc đồ lên xe, trước sau mỗi xe đều có rất nhiều người đứng canh chừng, giống như vận chuyển đồ rất quý giá vậy."
"Tôi dám cam đoan, đây tuyệt đối không phải là xe vận chuyển hàng hóa bình thường. Chỉ tiếc là vị trí của tôi vẫn còn cách quá xa, chỉ có thể quan sát thông qua kính viễn vọng, không thấy rõ bọn họ cụ thể vận chuyển cái gì.”
Điện thoại của Hàn Dực Minh đang bật loa ngoài, Giang Dược cũng có thể nghe rõ ràng.
Những người liên lạc có thể làm được tới bước này đã là dốc hết toàn lực rồi. Muốn yêu cầu nhiều hơn rõ ràng là không thực tế.
"Tốt, anh cứ tiếp tục nhìn chằm chằm. Ngay khi đoàn xe rời đi, hãy lập tức báo cho tôi. Nếu có gì khác thường thì anh cứ việc liên hệ bất cứ lúc nào.”
Cúp điện thoại, Hàn Dực Minh nói:
"Cậu Giang, tôi đoán trạm trung chuyển hàng hóa này hẳn là có vấn đề.”
"Chú có thể điều tra thông tin nhân viên của trạm hay không? Chỉ cần một hai người, hỏi thử xem hôm nay bọn họ làm ca nào?” Giang Dược đưa ra ý kiến của mình.
"Thông tin nhân viên thì dễ điều tra thôi, chỉ sợ thế lực phía sau rất có thể sẽ nghe lén điện thoại của nhân viên. Chúng ta tùy tiện điều tra, trái lại sẽ đánh cỏ động rắn.”
Hàn Dực Minh vốn làm cảnh sát điều tra hình sự nhiều năm, hiển nhiên không thiếu năng lực phản trinh sát.
"Chú ráng giúp tôi tìm hiểu tin tức của một vài nhân viên, tôi xem có thể tới cửa hỏi thăm một chút hay không?"
"Cậu Giang à, chuyện này có chút mạo hiểm. Cậu thậm chí còn không biết thế lực sau lưng rốt cuộc đáng sợ ra làm sao, liên lụy sâu đến mức nào. Tùy tiện đi hỏi thăm như vậy, rất có thể sẽ bại lộ chính mình.”
Mạo hiểm là chuyện đương nhiên. Nhưng người thân rơi vào tay giặc, Giang Dược không thể cứ ngồi yên một chỗ suốt như thế.
"Chú Hàn, đừng nói vụ án này liên quan đến thân nhân của tôi, cho dù là những vụ án tôi tham dự trước đó, có lần nào mà không phải mạo hiểm?”
Hàn Dực Minh biết Giang Dược đã có chủ kiến, lập tức gật đầu.
"Được, hiện tại tôi sẽ cho người đi điều tra."
"Chú Hàn, Tam Cẩu bây giờ là người của ban thứ ba các chú, chú giúp tôi chiếu cố nó một chút. Tôi đi trước một bước. Sau khi chú tìm được tin tức, nhớ gửi cho tôi ngay.”
“Chờ một chút." Hàn Dực Minh gọi Giang Dược lại.
Ông lấy ra một điện thoại di động từ ngăn kéo:
"Cầm cái này đi, tôi đoán, nửa ngày qua, thông tin cá nhân của cậu cũng đã bị người ta lật úp sấp. Số điện thoại ban đầu rõ ràng không thể sử dụng để liên lạc được nữa.”
Đây cũng là chỗ sơ hở của Giang Dược.
Ngay cả ban Hành động của chú La cũng có thể dễ dàng đào tận gốc tin tức của một người, sếp Diêm muốn điều tra hắn và Tam Cẩu, chỉ sợ càng dễ như trở bàn tay.
Nhận điện thoại xong, Giang Dược được chú Hàn tiễn ra khỏi căn cứ.
Không bao lâu sau khi Giang Dược rời đi, điện thoại cơ mật trong văn phòng sếp Diêm bỗng vang lên.
"Sếp Diêm, họ Giang kia vừa rời khỏi địa bàn của ban thứ ba."
Sếp Diêm hừ lạnh một tiếng:
"Cái tên này không đơn giản, dường như mỗi vụ án gần đây của ban thứ ba, sau lưng đều có bóng dáng của nó, nhìn chằm chằm một chút.”
“Rõ!”
Giang Dược ra khỏi căn cứ không được bao lâu liền bắt một chiếc taxi trở về bến cảng Tân Nguyệt.
Mới rời đi có hai ngày, trong nhà lại thoáng cái trở nên vắng vẻ vô cùng. Giang Dược nhớ người, càng thêm lo lắng an nguy của thân nhân.
Sau khi về đến nhà, Giang Dược mở điện thoại di động cá nhân ra xem một chút, các loại tin tức chất đống, đại đa số đều là đám bạn học dở hơi gửi tới.
Giáo viên chủ nhiệm Tôn Bân đã trở lại đứng lớp, cũng gọi cho hắn vài cuộc điện thoại.
Giang Dược chỉ xin nghỉ một ngày, lại liên tục hai ngày không xuất hiện ở trường, Tôn Bân đương nhiên có chút lo lắng. Cậu học sinh này có thể nói là đã cứu vớt nửa đời sau của mình, thầy Tôn đương nhiên bội phần quan tâm Giang Dược.
Hắn trả lời điện thoại một hồi, tỏ vẻ gần đây mình có chút chuyện riêng, qua vài ngày nữa sẽ trở lại trường học.
Sau khi gọi thầy Tôn xong, Giang Dược dứt khoát tắt điện thoại di động, bỏ vào ngăn kéo.
Làm xong tất cả, Giang Dược lại ra khỏi nhà. Hắn cố ý không mở đèn hành lang, đứng trong chỗ tối cạnh cửa dừng lại một hồi, lúc này mới đóng cửa lại.
Nhìn cửa nhà khóa chặt của bác Vương sát bên, Giang Dược cũng thầm thở dài một hơi.
Đã nhiều ngày không thấy gia đình họ, chuyện Quỷ ăn tuổi đã thay đổi vận mệnh của chị Hà, chỉ sợ cũng thay đổi vận mệnh của cả cái nhà này.
Thời đại quỷ dị, bất luận một chút gió thổi cỏ lay đều có thể trở thành tai họa diệt môn đối với bất kỳ gia đình bình thường nào.
Mà bây giờ, tai ương giáng xuống nhà Giang Dược hắn.
Giang Dược cũng không trực tiếp bấm thang máy, mà là đi bộ xuống. Chờ hắn đi ra khỏi cửa tòa nhà, đã trở thành bộ dáng của một người hàng xóm khác.
Giang Dược liếc mắt nhìn vào một chỗ tối, khóe miệng mỉm cười đùa cợt.
Cấp độ như sếp Diêm mà còn phải phái người chuyên môn theo dõi một học sinh như hắn, Giang Dược thật không biết mình nên kiêu ngạo hay là nên chửi thề.
Trên thực tế, Giang Dược vừa rời khỏi căn cứ không bao lâu, liền đã biết mình bị người ta theo dõi.
Đây hoàn toàn là nhờ trực giác của hắn được tăng cường qua hai tầng cường hóa của Trí linh và từ đường nhà họ Giang. Có thể nói bây giờ hắn đã thoát thai hoán cốt toàn diện, từ cơ năng thân thể, đến ngũ giác, thậm chí cả giác quan thứ sáu cũng càng mẫn cảm tinh tế hơn.
Thủ hạ tâm phúc mà Sếp Diêm phái ra, khẳng định không phải là hạng xoàng xĩnh, nếu theo dõi người khác, thậm chí là người có sức mạnh siêu phàm, khả năng thành công rất cao.
Nhưng theo dõi Giang Dược có được kỹ năng Sao chép, nhất định là tốn công vô ích.
Sau khi rời khỏi nhà, chiếc điện thoại di động chú Hàn đưa hắn lúc nãy nhanh chóng nhận được một số tin nhắn.
Tất cả đều là thông tin nhân viên của trạm trung chuyển hàng hóa.
Giang Dược khẳng định sẽ không gọi điện, vì như chú Hàn nói, sẽ đánh cỏ động rắn.
Hiển nhiên chú Hàn rất biết ý hắn, trọng điểm sàng lọc cho hắn vài người, đều tương đối ở gần, dễ tiếp cận.
Giang Dược trải qua một phen lựa chọn, tập trung vào một mục tiêu.
Mục tiêu này sống trong một khu dân cư, chỉ cách bến cảng Tân Nguyệt hơn mười phút đi bộ. Đó là một chị gái độc thân, gần ba mươi tuổi, không lớn cũng không nhỏ.
Sau khi Giang Dược tiến vào khu dân cư, dựa theo địa chỉ, tìm được nhà người phụ nữ này. Giờ phút này Giang Dược lại lắc mình biến đổi, trở thành một anh chàng đẹp trai khác.
Đương nhiên, luận đẹp trai, tự nhiên không có cách nào so sánh với bản thân Giang Dược.
Có điều anh chàng mà Giang Dược sao chép trước mắt, lại có vẻ càng thành thục, càng vững vàng, đồng thời khí chất cũng hơi nhu hòa một chút.
Cốc cốc!
Giang Dược gõ cửa.
Nhịp điệu gõ cửa tao nhã, không nhanh cũng không chậm.
Gõ cửa như vậy, có thể để người ta ít đề phòng hơn một chút.
Ngay từ đầu bên trong cũng không có động tĩnh gì, một lát sau, Giang Dược nhận thấy phía sau cửa có tiếng bước chân tiếp cận, còn nhẹ nhàng vén mắt mèo lên quan sát.
Giang Dược bình chân như vại, thủy chung lộ ra nụ cười tao nhã trên mặt.
Đối với phụ nữ ở mọi lứa tuổi, các anh chàng trai đẹp trai luôn được chào đón.
Quả nhiên, người trong cửa liền hỏi:
"Ai đó?"
"Xin chào, tôi là một tình nguyện viên của cộng đồng khu dân cư chúng ta. Nếu chị không tiện, có thể nói chuyện qua cửa. Tôi muốn khảo sát một vài vấn đề, tiện thể nhắc nhở vài chuyện cho các chủ nhà.”
Hắn còn chưa dứt lời, khóa cửa liền mở ra một tiếng.
"Mời cậu vào." Chị chủ nhà mặc một bộ đồ ngủ liền thân. Nhìn thấy anh chàng đẹp trai hiền lành vô hại, lòng cảnh giác của cô lập tức quăng lên đến chín tầng mây.
"Chào chị, tôi thấy đứng đây nói luôn cũng được. Gần đây Tinh Thành chúng ta đã xảy ra rất nhiều sự kiện ác tính không tầm thường. Cộng đồng chúng tôi cũng đã làm rất nhiều việc để đảm bảo sự an toàn cho các chủ nhà. Bây giờ chúng tôi muốn khảo sát một chút quy luật hoạt động hàng ngày của chị để cộng đồng có một cái nhìn tốt hơn đối với từng chủ nhà, một khi có tình huống gì xuất hiện, cũng dễ dàng theo dõi hơn.”
Ồ? Vậy cậu muốn biết cái gì?” Chị chủ nhà dựa vào khung cửa, vén mái tóc lên, nhìn anh chàng nghiêm túc đáng yêu này, cười hỏi.
"Yên tâm, không liên quan gì đến đời sống riêng tư của chị. Chỉ là hỏi mấy câu như chị làm việc mấy tiếng một ngày, mấy giờ đi làm, mấy giờ tan tầm, một tuần nghỉ ngơi mấy ngày. Đại loại thế..."
"Ồ, chỉ có thế thôi sao?" Nữ chủ nhà có chút thất vọng, ngược lại còn đùa giỡn:
"Chị còn tưởng rằng cộng đồng đưa tặng hơi ấm, tặng chị một người bạn trai nữa đấy chứ.”
Giang Dược hợp thời ngại ngùng cười một tiếng.
Nhìn thấy phản ứng của Giang Dược, chị chủ nhà càng cảm thấy thú vị.
"Đứng ở cửa không được tự nhiên cho lắm, cậu sợ nhà chị có cọp hay gì? Yên tâm đi, chị sống độc thân, chỉ có một mình chị ở nhà thôi.”
Giang Dược cười thầm, ai mà chả biết chị độc thân, ngoài mặt thì nói:
"Không cần đâu chị, tôi còn phải đến thăm rất nhiều nhà. Nếu chị thuận tiện, có thể trả lời khảo sát giúp tôi được không?”
“Chị làm nhân viên vận hàng, cơ bản là làm việc 996, bình thường mỗi ngày đều phải tăng ca đến mười một mười hai giờ đêm. Ngày nghỉ cơ bản là tùy duyên. Lúc bận rộn, cả tháng không được nghỉ ngơi cũng là chuyện thường tình. Cậu nhìn đi, chị bận tới nỗi không có thời gian nói chuyện yêu đương, sắp độc thân ra vấn đề tâm lý luôn rồi nè..."
Giải thích: 996 nghĩa là làm việc 6 ngày một tuần từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối. Hết giải thích.
Ngoài miệng thì chị bảo là vấn đề tâm lý, nhưng sao tôi cứ cảm thấy đây là vấn đề sinh lý ấy nhỉ?
Đương nhiên, Giang Dược cũng sẽ không để ý, chỉ thuận theo lời đối phương, lơ đãng hỏi:
"Nói vậy thì hôm nay coi như tôi tới đúng lúc quá nhỉ. Đổi lại bình thường, lúc này chị còn chưa về nhà đúng không?"
“Quá đúng lúc luôn ấy chứ! Hôm nay công ty chị lạ lắm, sáu giờ tối đã tan làm, tất cả nhân viên tối nay đều không cần làm thêm giờ. Nếu cậu đến hôm qua, hoặc ngày mai, chị chắc chắn sẽ không ở nhà. Cậu nói xem, đây có phải là duyên số không?”
Giang Dược xem như đã nhìn ra. Hắn thèm tin tức của người ta, người ta lại thèm thân thể của hắn.
Có điều, Giang Dược lại phấn chấn. Hiển nhiên hắn đã có được thông tin mình muốn. Trạm trung chuyển hàng hóa này đúng thật là có vấn đề.
Hắn lập tức giả vờ không hiểu:
"Công ty các chị bình thường đều bận rộn đến vậy sao? Không phải là cứ chạng vạng tối thì sẽ tan tầm à?”
“Cậu chưa từng nghe qua câu này sao? Chó ngủ rồi mà nhân viên vận hàng chúng tôi còn chưa được ngủ.”
“Vậy hôm nay ông chủ các chị thật đúng là đại từ đại bi."
"Khỉ gió, ông ta mà biết đại từ đại bi? Ai biết ông ta đang làm cái trò gì, rõ ràng hàng hóa tồn đọng cả đống, vậy mà không bắt tăng ca.
Nhưng... có thể là ông chủ bọn chị biết hôm nay sẽ có một anh trai đẹp trai muốn đến gõ cửa nhà chị, nên mới cố ý sắp xếp cho toàn bộ công ty không tăng ca?”
Chị chủ nhà cười hì hì, đôi mắt mang theo hàm ý khó nói thành lời.
Giang Dược ra vẻ không hiểu, gật gật đầu, bút trên tay nghiêm túc viết viết như thể đang điền vào cái gì đó.
"Ừm, tôi đã ghi lại tình huống cơ bản của chị, mặt khác tôi phải nhắc nhở một câu, trong thời gian rất dài về sau, tận lực không nên về trễ, nếu như phải tăng ca, có thể nghỉ ngơi ở công ty được thì không nên đi về khuya. Đây cũng vì an toàn cá nhân chị.”
Đó là một lời khuyên.
Bất kể chị chủ nhà có tâm tư gì khác hay không, thân là một cô gái sống độc thân, đi về khuya hiển nhiên là rất nguy hiểm.
"Hả? Chỉ có vậy thôi sao?” Chị chủ nhà vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy Giang Dược muốn đi, rõ ràng có chút mất mát.
"Cậu gì đó ơi, chị có thể hỏi tên cậu là gì được không? Với lại cậu có thể để lại số điện thoại liên lạc được không? Nếu có bất kỳ vấn đề gì, chị có thể cầu cứu cộng đồng của chúng ta hay không?”
“À, thông tin liên lạc của cộng đồng, chị có thể hỏi ban quản lý, còn công việc tình nguyện của bọn tôi chỉ là giúp cộng đồng làm một số công tác đơn giản, nên chị không cần lấy số điện thoại của tôi làm gì."
Dưới ánh mắt ai oán của chị gái chủ nhà, Giang Dược rời đi.
Xuống lầu, Giang Dược lập tức nhắn tin cho chú Hàn:
"Trạm trung chuyển hàng hóa bình thường đều tăng ca, hôm nay lại cho nhân viên tan tầm bình thường, rõ ràng là có vấn đề. Chúng ta có vẻ tìm đúng chỗ rồi!”
Phía Hàn Dực Minh bên kia cũng đã xác định nơi này đáng ngờ nhất. Hai nơi khác cơ bản có thể loại trừ.
Giang Dược ngựa không dừng vó, gọi ngay một chiếc taxi đi đến khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Đến trước lối ra vào ngõ Đạo Tử, Giang Dược đã sớm khôi phục tướng mạo ban đầu của mình.
Kẻ theo dõi lúc này phỏng chừng còn đang ở bến cảng Tân Nguyệt, không có khả năng truy tung đến biệt thự ngõ Đạo Tử.
Người của đội ngũ an ninh mặc dù chỉ gặp Giang Dược một hai lần, nhưng lại không hề thấy xa lạ chút nào.
Bọn họ lần này ngoại trừ chào quân lễ ra, ngay cả hỏi han cũng tiết kiệm, trực tiếp cho qua.
Chờ bóng lưng Giang Dược biến mất trong tầm mắt, đội trưởng đội an ninh kia nhanh chóng nắm lấy điện thoại của chốt bảo vệ, bấm một dãy số mật.
"Thủ trưởng, người có liên quan đến biệt thự số chín ngõ Đạo Tử lại xuất hiện."
"Ồ? Cuối cùng cũng đến sao?”
“Vâng, vẫn là người trẻ tuổi lần trước."
"Được, rất tốt! Hãy nhớ đừng quấy rầy hay có bất kỳ sự bất kính nào với cậu ấy. Nhất định phải xem cậu ấy như vị khách tôn quý nhất của khu biệt thự ngõ Đạo Tử, coi cậu ấy là lãnh đạo cấp cao nhất Tinh Thành, tuyệt đối không thể có một chút va chạm!”
“Vâng! Chúng tôi nhất định tuân theo ý của thủ trưởng!”
“Ừm, ráng lanh lợi một chút. Bất kỳ một người nào dính líu tới khu biệt thự ngõ Đạo Tử, cũng sẽ không phải là người bình thường. Đặc biệt là biệt thự số chín... Chủ nhân của nó đã mất tích trong một thời gian dài. Lúc này bỗng nhiên xuất hiện người mới có liên quan, đây chính là chuyện lớn a! Cậu Vương, cậu cũng chớ có hàm hồ.”
“Vâng, tôi sẽ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng giao phó!”
Giang Dược hiển nhiên không biết chốt bảo vệ đã xảy ra chuyện gì, càng không biết lần thứ hai mình đi tới khu biệt thự ngõ Đạo Tử đã bị người theo dõi, thậm chí còn được liệt vào đối tượng trọng điểm chiếu cố, nâng độ cao của hắn lên tới cấp độ tôn sùng cực kỳ.
Sau khi trở thành chủ nhân của Trí linh, tự nhiên đã mở khóa vân tay biệt thự, đã không cần thông qua ấn phù Trí linh để qua cửa, điều này khiến Giang Dược càng cảm thấy mình mới là chủ nhân thực thụ của căn biệt thự này.
Miêu Thất nhận thấy Giang Dược tiến đến, bắt đầu ca thán.
“Ê, bộ trong nhà cậu có mỏ?”
"Ở đâu ra?" Giang Dược tỏ vẻ ngơ ngác.
"Vậy nhà cậu rất có tiền?"
"Sổ tiết kiệm năm mươi ngàn tệ, có tính là rất có tiền hay không?" Giang Dược nhớ tới mình thật đúng có số tiền tiết kiệm đấy.
"Thôi đi! Nhà cậu không có mỏ, lại không có tiền, vậy mà biệt thự tốt như thế, qua lâu như vậy cũng không thèm đến thăm một chút?”
Giang Dược không ngờ mình lại nghe được khẩu khí ai oán của Miêu Thất.
"Làm sao, đừng nói là ông nhớ tôi đấy chứ?"
Miêu Thất lẩm bẩm:
"Ta chỉ muốn biết cái tên trời đánh Trí linh kia rốt cuộc đã lừa chết cậu hay chưa. Hiện tại xem ra, tên nhóc nhà cậu vẫn còn khá cứng rắn đấy.”
“Tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây? Tôi chính là người mà ông đang chờ đợi. Từ nay về sau sẽ không có thêm nhiệm kỳ nào khác nữa. Trí linh đúng là muốn hãm hại tôi, ngặt nỗi tôi quá anh minh thần võ. Miêu Thất, ông nói thật đi, thấy tôi chưa chết, có phải ông cũng hơi mừng thầm đúng không?”
Miêu Thất không nói gì. Ông luôn tự hào với bản tính rắm thối của mình, ai ngờ vị thừa kế thứ tám mươi mốt này, tựa hồ còn rắm thối, tự kỷ hơn ông nữa a.
Có điều, tuy Miêu Thất tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nhưng tựa hồ giống như...
Nhìn thấy tên nhóc này chưa chết, thật đúng là có hơi chút vui vẻ?
Mặc dù ông cũng không nên như thế. Ông đường đường là lão quái vật sống hơn hai ngàn năm, hẳn là có phong phạm tiền bối, làm sao có thể vui vẻ vì chút chuyện nhỏ này?
Điều này không phù hợp với thiết lập của tiền bối.
Về phần nhớ ai đó, tuyệt đối không tồn tại.
Ngay cả khi nó thực sự... tồn tại, trong miệng tiền bối cũng tuyệt không cho phép tồn tại.
"Miêu Thất, ông mà không nói lời nào, tôi sẽ coi là ông ngầm thừa nhận a."
Miêu Thất hừ một tiếng:
"Ta đường đường là tiền bối, sống hai ba ngàn tuổi, ai mà chưa từng thấy qua, trận chiến gì chưa từng trải qua? Ta mà mừng thầm? Hừ hừ, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Giang Dược cũng không so đo, rộng lượng xua tay:
"Quên đi, chúng ta không tranh luận chuyện này nữa. Miêu Thất, lần trước ông có nói, số phận của ông phụ thuộc vào một người kế nhiệm thông minh tài giỏi anh tuấn tiêu sái nào đó có phải không? Mà hiện tại tôi chính là người kế nhiệm đấy. Bây giờ tôi gặp phải một chút vấn đề, ông là người tiền nhiệm, ông và tôi hẳn là nên sống nương tựa lẫn nhau, đều là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền, phải không?”
“Hề hề, tên nhóc nhà cậu xem như muốn thỉnh giáo tiền bối sao?”
"Tôi không muốn con thuyền của chúng ta bị lật úp a."
"Bớt nói nhảm, thuyền có lật thì Miêu Thất ta vẫn là Miêu Thất, còn cậu chưa biết sẽ thành cái gì đâu nhé. Mà thôi, cậu cứ nói đi, gặp phải vấn đề gì?”
“Kỳ thật cũng không phải là vấn đề gì lớn..."
Giang Dược lập tức cũng không giấu giếm, thuật lại vắn tắt chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Miêu Thất nghe xong, cười lạnh liên tục:
"Cái tay đại sư kia thật đúng là dám mạnh miệng, trận pháp viễn cổ? Chỉ có những kẻ hoàn toàn không biết gì về viễn cổ mới dám ba hoa như thế! Một khi trận pháp viễn cổ chân chính khởi động thật, há lại chỉ mất tích mấy trăm người? Bảo san bằng mấy chục dặm xung quanh cũng tuyệt đối không khoa trương!”
“Tôi đương nhiên biết đó là giả. Vấn đề là giờ ông có ý tưởng nào có thể giải cứu người thân của tôi dưới tình huống không thể điều động lượng lớn nhân mã hay không?”
“Hừ hừ, nếu như bổn tiền bối có thể tự mình xuất mã, vậy thì quá đơn giản. Nhưng ta đã bị giam giữ ở đây, không thể hành động được. Chỉ e là ta không thể giúp được gì.”
Miêu Thất trả lời rất dứt khoát, có điều tựa hồ ông cũng khá để ý đến cảm thụ của Giang Dược, lại bổ sung một câu:
"Có điều, ta có thể tặng cậu một thứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận