Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 124: Bùa Thuẫn mây thể hiện uy lực
Nghe được tiếng cười quái dị, dù có chút kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn không tự loạn trận cước, mà giơ vũ khí lên, nhắm vào mọi ngóc ngách trong bóng tối.
Ngay sau đó, tiếng cười dường như đột nhiên dừng lại.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng đó là ảo giác, vừa thở phào nhẹ nhõm, thì tiếng cười quỷ dị này lập tức lại xuất hiện.
Càng lạ lùng hơn chính là, tiếng cười này lại không chỉ đến từ một hướng mà giống như có vài người ở các phương hướng khác nhau đồng thời cười quỷ dị.
Chớp mắt, tần suất tiếng cười càng lúc càng cao, giống như mọi phương hướng đều có vô số người đang cười.
Nửa đêm khuya khoắt, ở nơi không một bóng người, lại vang lên tiếng cười quỷ dị như thế, hơn nữa còn dày đặc giống như núi kêu biển gầm, cuốn tới từ bốn phương tám hướng. Cho dù là tố chất tâm lý có tốt đến đâu, đối mặt với tình cảnh này, cũng không khỏi sởn hết cả tóc gáy.
Có điều, tố chất của đội ngũ này quả thật không tầm thường, tuy những nhân viên vũ trang hạng nặng rõ ràng đều hơi run rẩy, nhưng đội hình vẫn không biến hóa hay buông lỏng chút nào.
Mấy người cầm đầu trầm mặt, tựa hồ họ đang cảm thụ cái gì đó.
“Dịch tiên sinh, ngài thấy thế nào? Có phải có quỷ quấy rối không?"
Trong đám người này, có một người ăn mặc khác với người thường, ngón tay vẫn luôn vuốt ve một tràng hạt đeo tay, giữa hai hàng lông mày có loại khí chất mây mù giăng kín, làm cho người ta nhìn không thấu.
Loại khí chất này có vài phần tương tự với đại sư Liễu, lại không giống hoàn toàn.
"Đội trưởng Thân, để cho mọi người cẩn thận một chút, tôi cảm giác có người đang giả thần giả quỷ!"
"Ồ?" Ánh mắt của nhân vật thủ lĩnh được xưng là đội trưởng Thân kia chợt lóe lên.
Không phải ma quỷ sao?
Mà có người đang tác quái?
Nếu như là quỷ, gã có lẽ còn không kiêng kỵ như vậy, dù sao ở những nơi hoang dã này, tuy không dễ dàng đối phó với ma quỷ, nhưng bọn họ cũng có kỳ nhân dị sĩ chuyên xử lý quỷ dị như Dịch tiên sinh.
Có điều nếu là người, vậy thì gã khó mà thăm dò sâu cạn được.
Người có thể xuất hiện ở nơi này, ngay vào lúc này, sẽ là người bình thường sao?
Rõ ràng là không thể!
Mấu chốt là, chuyến đi này của bọn họ trải qua kế hoạch nghiêm mật, thần không biết quỷ không hay, cam đoan sẽ không bị người theo dõi.
Nào ngờ tới lúc sắp xong việc lại có người xuất hiện chắn ở giữa đường?
Chẳng lẽ chuyến này hao tốn bao nhiêu tiền của công sức, làm việc bí ẩn như thế, cuối cùng vẫn lộ ra sơ hở, bị người ta theo dõi?
Đội trưởng Thân nói vài câu vào bộ đàm.
Tất cả các thành viên trong đội ngũ đeo lên kính hồng ngoại nhìn ban đêm.
Bất kể là ai, mặc cho đối phương có thủ đoạn thông thiên, chỉ cần vẫn là thân xác người phàm, đều sẽ sinh ra nhiệt lượng. Mà miễn là có nhiệt tỏa ra, đều sẽ không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của kính hồng ngoại nhìn ban đêm.
"Tất cả chú ý, tất cả chú ý. Một khi mục tiêu xuất hiện, giết chết bất luận tội!”
Tất cả nhân viên vũ trang nhận được mệnh lệnh đều tiến vào trạng thái chuẩn bị, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, tiếng cười quỷ dị kia không ngừng tới gần, giống như tiếng gió cuốn vào màng nhĩ mỗi người, cảm giác như có người đứng ở bên cạnh cười quái dị, nói đúng hơn là dán ngay bên tai cười.
Tiếng cười lúc thì dài lúc thì ngắn, lúc thì cao lúc thì trầm, lúc thì du dương lúc thì hỗn loạn...
Mà trên thực tế, trong tầm nhìn của mỗi người, ngoại trừ đồng đội ra, ngay cả một con ruồi cũng không có.
Tràng cười quỷ dị này thật giống như đột nhiên sinh ra, hoặc giả có vô số người đang tàng hình, ẩn núp bên cạnh họ, cười quỷ dị vào tai bọn họ, ngược lại họ có làm thế nào cũng không phát hiện ra đối phương.
Cho dù là nhân viên vũ trang được huấn luyện nghiêm chỉnh, gặp cảnh này cũng cảm thấy da đầu tê dại từng đợt.
Có đội viên thì cánh tay cầm súng ống đã bắt đầu hơi run rẩy, có đội viên thì mồ hôi nhỏ xuống từ chóp mũi, có người thì hô hấp trở nên dồn dập.
Làm sao mà con người có thể làm được chuyện như vậy? Đây tuyệt đối là ma ám!
Ai cũng biết, chỉ có ma quỷ mới có thể hoàn toàn ẩn nấp hành tung, trêu chọc con người.
Dịch tiên sinh trầm giọng nói:
"Đội trưởng Thân, làm phiền động viên đội ngũ không nên tự loạn trận tuyến. Đây là ảo giác mà đối phương chế tạo ra để làm rối trí chúng ta, để chúng ta chưa đánh mà đã tự thua. Chỉ cần trong lòng không có tạp niệm, không coi nó ra gì, cái trò bịp bợm này sẽ không cách nào làm gì được chúng ta.”
Nói thì dễ, làm thì khó.
Ai cũng đều có lòng sợ hãi, đặc biệt là với những điều chưa biết.
Dịch tiên sinh còn chưa dứt lời, hư không ngoại trừ tiếng cười, phảng phất lại xuất hiện một thanh âm cổ quái.
Đó là tiếng chít chít sàn sạt dày đặc, còn khiếp người hơn cả tiếng cười.
Rất nhanh, âm thanh mới này liền triệt để áp đảo tiếng cười, nháy mắt đã vang vọng khắp trời, lấp đầy toàn bộ khoảng không.
"Nhìn kìa, đó là cái gì vậy?"
"Hả? Cái quái gì thế này?”
Từ xa xa, vô số sinh vật đen ngòm giống như thủy triều bay vọt tới xung quanh, che khuất cả bầu trời.
Khu vực này vốn không có đèn đường, chỉ có ánh trăng lác đác, nhưng thủy triều sinh vật bay này đã triệt để che khuất ánh trăng, tầm nhìn của mọi người bị lấp đầy bởi một mảng di động màu đen kịt.
Dơi?
Là đàn dơi sao?
Sao tự nhiên dơi ở đâu ra lắm vậy?
Càng đáng sợ hơn chính là những con dơi này rõ ràng hướng về phía bọn họ, ào ào lao vào đoàn xe.
Cho dù là nhân viên vũ trang đến tận răng, đối mặt với thế che phủ cả bầu trời này của đàn dơi cũng căn bản không cách nào sinh ra ý niệm đối kháng trong đầu.
Chỉ bằng vài ba chục người bọn họ, làm sao có thể chống lại?
Thủy triều dơi mãnh liệt như thế, không nói khoa trương chút nào, cho dù là chất lên cũng đủ để đè chết bọn họ.
Tạch tạch tạch tạch!
Bản năng sợ hãi khiến một số đội viên mất khống chế, điên cuồng bắn về phía sóng dơi.
Dưới làn đạn bay, liên tục có dơi bị bắn trúng, hóa thành từng tia khói đen biến mất, nhưng chẳng mấy chốc lại có lượng dơi mới bổ sung.
Súng ống có hạn, đạn dược cũng có hạn.
Những đội viên khôn ngoan nhanh chóng trốn lên xe. Có người không kịp trốn lên xe thì chui vào dưới gầm xe.
Sắc mặt Dịch tiên sinh trông rất là khó coi, ông hét lớn một tiếng:
"Tất cả ổn định lại, đây là giả, đều là giả!”
Nhưng bất kể ông hô hào ra sao, những đội viên đã bị dọa vỡ tim vỡ mật kia làm sao có thể tin lời ông được? Hiện trường loạn thành một bầy, mạnh ai nấy trốn.
Trái lại đội trưởng Thân hét lớn một tiếng:
"Tất cả đứng lại cho tôi! Đều là giả!”
Tạch tạch tạch tạch!
“Mọi người xem đi, tôi đứng yên ở chỗ này, những súc sinh kia cũng không làm gì được tôi!”
Giả ư?
Những đội viên đã trốn đi, nhao nhao thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện những con dơi kia đúng là lao tới rất dữ dội, thanh âm cũng lớn đến kinh người, nhưng khi áp sát đến gần, hình như thật sự không có công kích ai cả?
Một số đội viên táo bạo, cẩn thận chui ra khỏi xe, trở lại bên ngoài.
"Ai đó?"
Đội trưởng Thân bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, nâng súng nhắm vào không khí nã nguyên một băng đạn.
Tạch tạch tạch tạch!
Những viên đạn dường như đã trúng mục tiêu nào đó, nhưng có vẻ chẳng được tí tác dụng gì.
Đội trưởng Thân chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng hình đột nhiên lao ra từ trong bụi cỏ, mới vài bước đã đi vào trong phạm vi hai mươi thước của gã.
Dù sao cũng là người từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tuy đội trưởng Thân có chút kinh hoàng, nhưng cũng không rối trí. Gã tiếp tục xả thêm một loạt đạn.
Các đội viên khác phản ứng cũng rất nhanh, đồng loạt giơ súng bắn điên cuồng vào mục tiêu.
Lưới hỏa lực mạnh mẽ nhất thời bao trùm lấy bóng hình kia.
Khóe miệng đội trưởng Thân nở nụ cười. Dưới loại hỏa lực mạnh mẽ này, mặc kệ đối phương là ai, bảo đảm đều sẽ thành cái sàng.
Nhưng mà nụ cười của gã còn chưa kịp thu lại, bóng hình kia lại tiếp tục tiến tới.
Cái bóng đó có hình người, nhưng mơ hồ lại được bao phủ một tầng sương khói nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác huyễn hoặc mông lung, tựa như người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Bắn, tiếp tục bắn!”
Đội trưởng Thân khàn giọng hét lên.
Dịch tiên sinh không phải nói không phải quỷ quấy rối sao? Không phải quỷ, làm sao có thể không sợ hỏa lực mãnh liệt đến vậy? Không phải quỷ, sao lại có tốc độ di chuyển quỷ mị đến thế?
“Đổi đạn bạc!”
Đạn bạc là một thuật ngữ chung dùng để chỉ loại đạn làm bằng bạc, đồng thời được trải qua gia công bằng các loại phép thuật, chuyên môn dùng để đối phó với quỷ.
Ngay cả Cục Hành động Siêu nhiên trước mắt còn chưa phổ biến rộng rãi đạn bạc, vậy mà những người này lại có thể lấy ra sử dụng đại trà!
Nếu trưởng ban La ở hiện trường nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm, không rõ lai lịch của những người này là thần thánh phương nào.
Tuy lực xuyên thấu của đạn bạc không bằng đạn thông thường, nhưng khi đối phó với ma quỷ lại có công hiệu đặc thù.
Các đội viên nhanh chóng đổi băng đạn bạc.
Tạch tạch tạch tạch!
Lại là một trận hỏa lực uy mãnh!
Giang Dược núp dưới vòng bảo hộ của bùa Thuẫn mây, dưới lực xung kích của mưa đạn lại vẻn vẹn chỉ cảm giác được một chút gợn sóng, tựa như từng giọt nước nhỏ vào trong hồ nước, chỉ có thể dấy lên từng làn sóng gợn trên mặt hồ, còn lâu mới chạm được tới phần đáy hồ.
Bùa phép, quả nhiên là vật thần kỳ.
Không hổ là linh vật mà Giang Dược đã hao tốn biết bao tâm huyết và thần thức để chế tác.
Lòng tự tin của hắn dâng lên rất nhiều. Hắn dùng sức đạp mạnh chân một cái, tăng tốc độ lên đến tối đa.
Tốc độ của hắn bây giờ ít nhất gấp mấy lần người thường, một khi chạy toàn lực, dù không tới mức nhanh như thiểm điện, nhưng lấy nhãn lực của người bình thường, thậm chí đều khó mà nắm bắt rõ ràng được.
Đội trưởng Thân còn chưa kịp phản ứng, Giang Dược đã vọt tới trước mặt gã, đè tay lên súng của gã, tiện tay kéo một cái.
Đội trưởng Thân chỉ cảm thấy mình giống như một đứa trẻ cầm súng đồ chơi, bị một người lớn uy mãnh bá đạo cướp đi.
Chờ gã kịp phản ứng lại, khẩu súng đã chĩa vào ngực gã.
"Bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống!" Giang Dược lạnh lùng nói:
"Tôi chỉ nói một lần, buông vũ khí xuống!”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Đội trưởng Thân chính là thủ lĩnh của bọn họ a! Bình thường huấn luyện hàng ngày, bất kể đội viên nào đối kháng với đội trưởng Thân, đều chắc chắn sẽ bị ngược đãi.
Ai ngờ ở trước mặt vị quái khách quỷ dị này, đội trưởng Thân tựa như một đứa trẻ vừa mới học đi, chẳng hề có chút sức phản kháng nào!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không biết phải làm gì tiếp theo.
Ánh mắt Giang Dược lạnh lùng liếc về phía vị Dịch tiên sinh kia:
"Tốt nhất ông cũng nên thành thật một chút, trừ phi ông cảm thấy mình có thể chống được đạn giống như tôi thì cứ thử xem.”
Dịch tiên sinh không ngừng lủi vào góc khuất, hiển nhiên là muốn giở trò gì đó, lại bị Giang Dược nói toạc ra.
"Tôi đếm ba tiếng, sau ba tiếng, nếu còn có người không buông vũ khí xuống, tôi sẽ giết một người, giết cho đến khi nào các người ngoan ngoãn phối hợp mới thôi.”
“Ba..."
Lạch cạch!
Một số đội viên phối hợp ném vũ khí, giơ tay lên. Đương nhiên, càng nhiều người vẫn còn do dự, tựa hồ đang cân nhắc có nên phối hợp hay không.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm đội trưởng Thân. Họ muốn biết ý đội trưởng Thân thế nào.
"Sợ cái rắm..."
Đội trưởng Thân thật đúng là không sợ chết, cư nhiên còn muốn tỏ vẻ cứng rắn.
Giang Dược không nói hai lời, giơ tay nã súng liên hồi, không phải ai khác mà chính là vị Dịch tiên sinh đang lén lén lút lút ở một bên kia.
Nã xong loạt đạn này, ngực Dịch tiên sinh nhất thời có thêm vài lỗ máu. Ông ta không thể tin được che ngực lại:
"Cậu... sao cậu lại dám giết tôi?”
Ngay cả đội trưởng Thân cũng trợn tròn mắt tại chỗ. Trời ạ, người này lại dám giết Dịch tiên sinh? Hắn đã giết chết ông ấy!
Thôi xong, toi đời!
Đừng nói nhiệm vụ lần này còn có thể hoàn thành hay không, cho dù có hoàn thành, nhưng Dịch tiên sinh chết đi, bọn họ có trở về cũng chỉ là một con đường chết!
"Ngươi lại dám giết cả Dịch tiên sinh? Đồ khốn kiếp, ngươi là ai? Ngươi có biết mình đã gây ra bao nhiêu họa rồi không?” Đội trưởng Thân nói năng lắp bắp, vẻ mặt hoảng sợ, nói đến cuối cùng đã mặt như tro tàn.
"Hai..."
Giang Dược mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đếm ngược với giọng chết lặng.
Ánh mắt đội trưởng Thân tràn đầy tuyệt vọng, gã rống to với vẻ điên cuồng.
"Còn đứng đó sửng sốt cái gì? Tất cả đều xông lên! Dịch tiên sinh đã chết, chúng ta ai nấy cũng đừng hòng sống! Giết hắn trả thù cho chúng ta!”
Giang Dược nhướng mày, nhìn thấy có mấy đội viên nóng lòng muốn thử, bèn giơ tay nã tiếp vài viên.
Lại thêm mấy người đổ xuống, toàn là những kẻ kiệt ngạo bất tuân. Những người còn lại vốn còn có chút tâm lý may mắn, dưới sự uy hiếp của tử vong, lại một lần nữa rụt trở về.
Không phải bọn họ không có bầu máu nóng, cũng không phải bọn họ sợ hãi cái gì, mà là đối thủ này thật sự quá kinh khủng.
Làn sóng hỏa lực mãnh liệt vừa rồi cư nhiên không gây ra chút xíu tổn thương gì cho hắn, hắn chẳng những không bị bức lui, ngược lại còn bắt được đội trưởng Thân.
Trận này còn đánh như thế nào?
Không có cách nào để chiến đấu!
Đạn thường, đạn bạc đều dùng cả, hết lần này đến lần khác, người ta thậm chí chẳng thèm rụng cả một sợi lông tơ. Đối thủ quỷ dị như vậy, đạn bắn không thủng, chẳng lẽ còn có thể vật lộn sao?
"Ha ha, ông nhìn đi, thủ hạ của ông ngoan hơn ông nhiều. Tôi khuyên ông thành thật một chút, tôi biết bên hông ông có cất lựu đạn, còn có cả dao găm quân dụng. Nhưng tôi đảm bảo viên đạn của tôi chắc chắn sẽ nhanh hơn ông.”
Đội trưởng Thân nghiến răng kèn kẹt, gã vừa tức giận, vừa sợ hãi, vừa tuyệt vọng.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Là Cục Hành động Siêu nhiên mời tới sao?”
“Lời này không phải là nên để tôi hỏi ông sao?”
Đội trưởng Thân không ngừng lắc đầu, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đã lấp đầy cảm xúc của gã, giờ trong đầu gã chỉ còn suy nghĩ làm thế nào thoát khốn, làm thế nào sống sót, làm thế nào thoát khỏi tai kiếp trước mắt này...
Đối thủ đáng sợ như vậy, muốn dựa vào lực lượng vũ trang hiện có tại đây để giải quyết đối phương, hiển nhiên là không có bất kỳ khả năng nào.
Vốn Dịch tiên sinh là lá bài tẩy, dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường của Dịch tiên sinh, có lẽ có thể lật bàn.
Thế nhưng người này lại không ra bài theo lẽ thường, trực tiếp nổ súng giết chết Dịch tiên sinh vốn nhìn qua có vẻ vô hại nhất.
Phải biết những người khác đều được trang bị vũ khí đến tận răng, chỉ có Dịch tiên sinh là tay không, mà đối phương hết lần này tới lần khác lại giết Dịch tiên sinh trước.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nói rõ đối phương nhìn thấu thân phận của Dịch tiên sinh, biết Dịch tiên sinh là kỳ nhân dị sĩ, cho nên căn bản không chờ Dịch tiên sinh có cơ hội thi triển, xuống tay trước.
Nói như vậy, kẻ trước mắt này rất có thể là cùng một loại người với Dịch tiên sinh, thậm chí còn mạnh hơn Dịch tiên sinh?
Kỳ nhân dị sĩ như vậy, không phải là cấp trên muốn toàn lực mời chào sao?
"Anh bạn, tôi bất kể anh là ai, nhưng trên đời này không có chuyện gì mà không thể thương lượng được, có phải không?"
"Ông muốn thương lượng thế nào?" Giang Dược cười như không cười, hỏi.
"Anh khẳng định không phải người Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, trong tình báo của chúng tôi về Cục Hành động, hiển nhiên không có nhân vật nào mạnh mẽ được như anh."
"Tôi nói mình là người của Cục Hành động Tinh Thành bao giờ?" Giang Dược hỏi ngược lại.
"Đó chính là bọn họ mời anh tới?" Mắt đội trưởng Thân sáng lên, chỉ cần không phải người của Cục Hành động, vậy thì càng có hy vọng thuyết phục đối phương.
"Anh bạn, nếu anh không có quan hệ gì với Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút. Cục Hành động Siêu nhiên đã trả anh bao nhiêu? Chúng tôi hoàn toàn có thể trả gấp đôi. Không! Ông chủ chúng tôi luôn luôn trọng người hiền tài, kỳ nhân dị sĩ như anh, ông chủ tuyệt đối nguyện ý ra gấp năm lần mười lần, thậm chí gấp trăm lần giá cả để mời chào.”
"Ông chủ?" Giang Dược cười nhạt:
"Ông chủ các người là ai mới được?”
“Anh bạn, lúc nào gặp anh tự khắc sẽ biết. Anh đừng lo tôi sẽ lừa gạt anh, Dịch tiên sinh, cũng chính là người anh giết đầu tiên lúc nãy ấy, là trợ thủ được ông chủ chúng tôi cực kỳ coi trọng. Nhưng hiển nhiên thủ đoạn của Dịch tiên sinh không thể nào bằng được với anh. Tôi tin tưởng, một khi anh gia nhập chúng tôi, địa vị tuyệt đối phải vượt xa Dịch tiên sinh.”
“Làm thế nào tôi có thể tin tưởng ông?”
"Tôi... mặc dù tôi chỉ là một đội trưởng quèn, nhưng phía sau tôi có người, có thể tiến cử anh cho ông chủ. Hơn nữa, thế đạo ngày nay, chỉ cần có chân tài thực học, bảo đảm vinh hoa phú quý hưởng hoài không hết.”
Nhìn không ra tài ăn nói của tay đội trưởng Thân này cũng không tệ lắm. Trước đó vẫn còn ra vẻ dũng mãnh không sợ chết, lúc này lại đi làm thuyết khách, cư nhiên muốn thuyết phục Giang Dược?
Giang Dược đều không thể không bội phục mạch suy nghĩ của người này, đây quả thực là một pha bẻ lái thần sầu.
Có điều, Giang Dược cũng không cảm thấy kỳ quái, động lực bán mạng của những kẻ liều mạng này tất nhiên là tiền tài phú quý.
Đó là cách suy nghĩ theo thói quen của họ. Vì vậy, trong logic của bọn họ, cũng có thể sử dụng bộ logic này để thuyết phục những người khác.
Không có ai mà tiền bạc phú quý không thể mua chuộc, nếu có, vậy thì tăng gấp đôi. Nếu vẫn không được, lại tăng gấp năm, gấp mười. Đơn giản chỉ là vấn đề tiền ít hay tiền nhiều.
Thấy Giang Dược trầm ngâm không nói, lá gan của đội trưởng Thân cũng dần dần lớn lên.
"Anh bạn, anh ngàn vạn lần chớ có nóng vội, cẩn thận suy nghĩ một chút. Tôi không cần biết là bên nào mời anh, nhưng thù lao họ trả cho anh chắc chắn là có giới hạn. Hơn nữa là chỉ trả có mỗi lần này. Còn chúng tôi thì khác, anh gia nhập chúng tôi, đó là một vụ làm ăn lâu dài. Tôi dám cả gan nói một câu, hợp tác với chúng tôi có lợi hơn đối nghịch với chúng tôi nhiều!”
“Anh thấy Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành có trâu bò không? Anh có biết chúng tôi đã mua chuộc bao nhiêu người trong đó không? Anh có biết có bao nhiêu người trong đó đang ngồi ở vị trí cao, mặc cho chúng tôi bày bố hay không?”
“Ván cờ hôm nay, anh thắng. Nhưng đó cũng chỉ vỏn vẹn ván này mà thôi. Tương lai của Tinh thành, tương lai của khu vực Trung Nam, thậm chí của cả nước Đại Chương... anh biết có bao nhiêu ván không? Anh có thể đảm bảo mình sẽ giành chiến thắng ở tất cả các ván? Anh hiểu được bao nhiêu về thế lực của bọn tôi?”
Vừa khuyên bảo vừa đe dọa, Giang Dược cũng không lạ gì chiêu trò này.
Hắn cũng không trả lời chính diện, mà chỉ vào đoàn xe phía sau:
"Có gì trên xe?”
“Anh cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?”
Giang Dược mở miệng nói:
"Người mời tôi đến cũng không nói rõ tình huống, chỉ bảo tôi chặn giết đoàn xe của các ông mà thôi!”
“Không phải chứ?” Đội trưởng Thân hiển nhiên cũng có chút giật mình:
"Rốt cuộc là ai mời anh tới?”
“Ông hỏi nhiều vậy làm gì, là tôi đang hỏi ông." Giang Dược không kiên nhẫn:
"Mau mở thùng xe ra, để tôi xem có phải là vật có giá trị gì hay không? Vàng? Trang sức? Châu báu?”
Đội trưởng Thân do dự không quyết.
Giang Dược bỗng nhiên cười lạnh:
"Thế nào? Có phải ông cảm thấy tôi dễ nói chuyện quá, đã quên lúc tôi giết người ra sao rồi hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận